Dam My Ta Than Cam Nguy Trang Nhan Loai
Edit: ÁnhBeta: no toxic no loveChecker: Gà***Chương 23. "Tôi làm bánh kem, mang một ít sang cho em nếm thử."Thẩm Độ đang tập trung vuốt ve Tống Vân Kiều, không hề để ý đến những điều khác thường xung quanh."Thẩm Độ!"Tống Nam Tinh căng thẳng gọi Thẩm Độ. Những bóng vặn vẹo trên mặt đất bị kích động sợ hãi lập tức biến mất, Thẩm Độ quay đầu lại nhìn anh với vẻ ngạc nhiên: "Tống Nam Tinh? Em mới về nhà à?"Tống Nam Tinh chỉ ậm ừ một tiếng, nói: "Gặp một chút chuyện ngoài ý muốn."Ánh mắt anh dán chặt vào con chó bông nằm im trên mặt đất, mày hơi nhíu lại, có chút địch ý: "Tại sao lại ở đây?"Thực ra anh đang hỏi Tống Vân Kiều, nhưng Thẩm Độ lại tưởng anh đang hỏi mình nên giải thích: "Tôi định xuống dưới vứt rác thì thấy con chó này ngồi trước cửa nhà em. Nó trông được chăm sóc rất tốt, chắc không phải chó hoang đâu, có thể là chó của một hộ gia đình nào đó trong tòa nhà không cẩn thận đi lạc. Tôi định đưa nó về nhà, chờ khi nào quản lý khu nhà làm việc sẽ giúp nó tìm chủ."Hắn có vẻ rất thích động vật nhỏ, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông xoăn của Tống Vân Kiều, ánh mắt tràn đầy sự dịu dàng và trìu mến."Em ở đây lâu rồi, đã từng gặp nó chưa?""Gặp rồi."Mí mắt Tống Nam Tinh giật giật, nhớ tới cảnh Tống Vân Kiều đứng dậy nói chuyện trong gara dưới lòng đất, rồi nhìn xuống con chó bông hiện giờ đang ngoan ngoãn nằm yên như một vật nhỏ đáng yêu mà nổi da gà. Thậm chí Thẩm Độ còn không biết rằng thứ mình đang vuốt ve có thể không phải là một con chó."Đây là chó của hộ gia đình ở tầng sáu." Tống Nam Tinh nói: "Tôi biết chủ của nó, anh đưa nó cho tôi đi, tôi sẽ đưa nó lên."Nhưng Thẩm Độ rõ ràng rất thích chó, không bận tâm đến bùn đất trên móng vuốt của Tống Vân Kiều làm bẩn áo sơ mi trắng của mình, hắn cúi người nhẹ nhàng bế Tống Vân Kiều lên, bàn tay đỡ lấy chân sau của nó để nó thoải mái nằm trong lòng rồi mới nói với Tống Nam Tinh: "Tôi đi cùng em, nhân tiện làm quen với hàng xóm mới."Tống Nam Tinh: "..."Anh muốn nói lại thôi: "Hàng xóm tầng sáu... Không dễ tính lắm."Thẩm Độ tỏ vẻ không tin: "Người nuôi chó sẽ không phải là người xấu đâu."Nói rồi hắn ôm Tống Vân Kiều đi tới cầu thang, thấy Tống Nam Tinh đứng im thì quay lại nhìn.Tống Nam Tinh cảm thấy đầu đau nhức.Anh thở dài xoa huyệt thái dương, đành đi cùng Thẩm Độ lên lầu.Khi đi qua tầng năm, cả hai bị một cái bóng ngồi ở góc cầu thang làm cho giật mình.Người đó rõ ràng cũng không ngờ sáng sớm tinh mơ lại có người lên tầng, ngẩng đầu nhìn họ một cái, rồi nhanh chóng đứng dậy rời đi.Khi đối phương ngẩng đầu, Tống Nam Tinh nhìn rõ khuôn mặt của người nọ, là một chàng trai vô cùng xinh đẹp hơi hướng nữ tính, khoảng mười tám, mười chín tuổi.Thẩm Độ rất nhiệt tình với hàng xóm mới: "Đây cũng là hàng xóm của chúng ta sao? Hình như tôi chưa từng gặp."Tống Nam Tinh nói: "Hình như là người ở tầng năm, tôi cũng chỉ mới gặp hai ba lần."Đối phương có khí chất u ám, thỉnh thoảng gặp phải cũng chỉ cúi đầu vội vàng đi qua, Tống Nam Tinh chỉ có chút ấn tượng mơ hồ.Anh do dự một lúc, tốt bụng nhắc nhở Thẩm Độ: "Trong tòa nhà này, có một số hàng xóm có thể hơi kỳ lạ."Thẩm Độ có vẻ nghi ngờ: "Em đang nói người vừa nãy à? Trong trường đại học còn có nhiều sinh viên kỳ lạ hơn cậu ta nữa, có người nửa đêm không ngủ mà bò khắp sân thể dục."Tống Nam Tinh bị sự lạc quan mù quáng của đối phương làm cho cứng họng, nhất thời không biết nên giải thích thế nào.Dù sao thì cái kỳ lạ mà anh nói chắc chắn không phải là loại "kỳ lạ" trong miệng Thẩm Độ.Mặt Tống Nam Tinh không có biểu cảm gì, anh suy nghĩ một lúc vẫn không tìm ra được câu trả lời, đành im lặng cùng Thẩm Độ lên tầng sáu.Thẩm Độ gõ cửa phòng 601.Chờ khoảng bốn, năm phút, Cảnh Nhiêu mặt mày u ám mở cửa, cơ thể chắn ngang cửa, khuôn mặt trắng bệch nửa ẩn trong bóng tối, chiếc áo sườn xám dài màu đỏ sẫm khiến cô trông như oan hồn của nữ quỷ trong tiểu thuyết kinh dị. Chỉ đến khi thấy chó bông trong lòng Thẩm Độ, khuôn mặt trắng bệch của cô mới nở nụ cười vui vẻ: "Tống Vân Kiều?"Thẩm Độ đưa Tống Vân Kiều cho cô: "Tôi thấy nó ở tầng bốn, Tống Nam Tinh nói đó là chó của cô.""Là chó của tôi, tôi tìm nó mãi mà không thấy."Cảnh Nhiêu đưa tay đón, Tống Vân Kiều rên rỉ nhảy ra khỏi vòng tay Thẩm Độ, vội vã lao vào lòng Cảnh Nhiêu. Cảnh Nhiêu bất ngờ, xoa xoa tai nó: "Lang thang ở ngoài mấy ngày, biết sợ rồi phải không?"Tống Vân Kiều nức nở, vùi đầu vào ngực cô, cơ thể không ngừng run rẩy."Tôi tìm nó hai ba ngày rồi, thật may là có hai người. Nếu không phiền thì vào uống trà nhé." Cảnh Nhiêu xoa xoa gáy Tống Vân Kiều, nghiêng người mở cửa, mời hai người vào nhà.Không còn cơ thể cô chắn nữa, tủ trưng bày bằng kính ở phía sau lối vào hiện ra, trong ngăn tủ xếp đầy những hàng búp bê dày đặc.Không biết có phải do góc nhìn hay không, từ góc nhìn của Tống Nam Tinh, những con búp bê đó như đang quay đầu nhìn họ.Thẩm Độ rõ ràng bị dọa sợ, mắt dán chặt vào tủ kính không rời.Cảnh Nhiêu thấy phản ứng của hắn thì cười khúc khích, ngón tay thon dài sơn móng đỏ tươi nhẹ nhàng vuốt ve lông Tống Vân Kiều, giọng nói nhẹ nhàng: "Đừng sợ, chúng bị nhốt rồi, không ra ngoài cắn người được đâu.""Xin lỗi, chỉ là đột nhiên thấy nhiều búp bê như vậy nên hơi giật mình." Thẩm Độ bối rối cúi đầu, có vẻ ngượng ngùng vì hành động của mình.Cảnh Nhiêu nói: "Cửa hàng búp bê ngoài khu phố là của tôi, nếu hai người thích cái nào, tôi sẽ tặng cho hai người." Đôi mắt như hồ ly của cô gợn sóng lấp lánh, đôi môi đỏ cong lên, nở nụ cười quỷ quyệt: "Nhưng nói trước, nếu không chăm cho tốt, chúng nó sẽ cắn người đó nha."Tống Nam Tinh thấy Thẩm Độ có vẻ thích nhưng lại không muốn nhận không thì vội vàng từ chối: "Cảm ơn, những búp bê này rất tinh xảo, vừa nhìn đã biết là rất quý giá, chúng tôi cũng chẳng làm gì nhiều, thật không dám nhận món quà quý giá như vậy."Thẩm Độ nghe vậy cũng gật đầu theo.Thấy họ từ chối, Cảnh Nhiêu không cố chấp nữa, ôm lấy Tống Vân Kiều rồi bước vào trong, nói: "Vậy vào trong uống tách trà nhé."Trong lòng Tống Nam Tinh muốn từ chối, anh thực sự không muốn tiếp xúc quá nhiều với người hàng xóm kỳ lạ này, việc chủ động mang Tống Vân Kiều về hoàn hoàn toàn là vì lo lắng Thẩm Độ có thể bị thương trong lúc không nắm rõ tình hình.Nhưng Cảnh Nhiêu đã vào phòng khách, cầm ấm trà để rót trà, lúc này mà từ chối thì không phù hợp, anh và Thẩm Độ nhìn nhau, đành vào trong ngồi xuống.Phòng 601 là hai căn hộ thông nhau, không gian rộng rãi hơn nhiều. Phong cách trang trí giống như cửa hàng búp bê, mang đến cảm giác lạnh lẽo của kim loại.Trong phòng khách, ngoài bàn ghế mà họ ngồi ra thì còn lại là những tủ trưng bày bằng kính. Khung tủ kính màu kim loại xám bạc, phản chiếu ánh sáng lạnh của đèn chùm pha lê cổ điển.Tống Nam Tinh rũ mắt không muốn nhìn nhiều, ánh mắt chợt dừng lại khi lướt qua một tủ trưng bày chứa đầy những bức tượng điêu khắc.... Hàng thứ tư của tủ trưng bày đặt một con cóc được điêu khắc sinh động như thật.Trên lưng con cóc có một hình người bị ngọn lửa đốt cháy, biến dạng.Giống hệt với ký hiệu kỳ lạ đó.Cảnh Nhiêu chú ý đến sự thất thần của Tống Nam Tinh, nhìn theo ánh mắt anh, đôi lông mày dài mỏng nhướng lên: "Cậu thích mẫu vật đó à?"Tống Nam Tinh lấy lại tinh thần: "Đó là mẫu vật sao?"Cảnh Nhiêu đặt ly trà nóng đã pha xong trước mặt họ: "Ừ, thỉnh thoảng khi tâm trạng không tốt, tôi sẽ làm một số mẫu vật."Nhưng cô không giải thích nguồn gốc của mẫu vật.Trong lòng Tống Nam Tinh đầy nghi vấn, nhưng không tiện hỏi quá nhiều về nguồn gốc con cóc và ký hiệu trên lưng của nó, anh chỉ có thể "Ồ" một tiếng: "Không ngờ chị không chỉ làm búp bê tinh xảo, mà đến mẫu vật cũng làm đẹp như vậy."Cảnh Nhiêu cười nhạt, nhấp một ngụm trà, dùng dao ăn hoàn hảo cắt bánh thành tám phần: "Tôi từng là bác sĩ, tay nghề cũng không tệ lắm."*Tống Nam Tinh và Thẩm Độ uống một tách trà tại phòng 601 rồi cáo từ rời đi.Khi xuống cầu thang, Thẩm Độ còn cảm thán: "Hóa ra hàng xóm tầng sáu là một nghệ sĩ."Tống Nam Tinh nhíu mày, cả một căn phòng đầy búp bê và mẫu vật, lại còn nuôi một con chó biết nói tiếng người, sao lại không phải là nghệ sĩ chứ?Đang trò chuyện thì đã xuống đến tầng bốn, Tống Nam Tinh chào tạm biệt Thẩm Độ rồi trở về nhà mình.Anh tắm rửa xong quấn khăn tắm đi ra, trong lòng vẫn không ngừng nghĩ đến mẫu vật mà mình đã nhìn thấy ở nhà Cảnh Nhiêu.Đầu óc anh ngày càng rối bời, nhưng cơ thể mệt mỏi cũng không còn đủ sức để anh tiếp tục suy nghĩ, Tống Nam Tinh nằm trên giường, không biết đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.Đã lâu rồi anh mới nằm mơ.Trong giấc mơ, anh trở lại thời thơ ấu, khi còn bốn, năm tuổi. Anh bị nhốt trong phòng, Tống Thành đi làm, trong nhà yên tĩnh, ánh nắng buổi chiều chiếu qua cửa sổ, chiếc quạt trần cũ trên trần nhà quên tắt chậm rãi quay, phát ra tiếng "kẽo kẹt kẽo kẹt".Anh chán nản nằm bò trên cửa sổ đếm lá cây bên ngoài, lúc này mẹ anh mang chìa khóa tới, mở cửa cho anh.Mẹ cười dịu dàng nhìn anh, chơi trò chơi với anh, đọc sách cho anh nghe, rồi nướng bánh trứng nóng hổi thơm phức cho anh.Hương bánh trứng ngọt ngào tràn ngập khắp nhà, ngay cả trong giấc mơ cũng ngọt ngào.Đây là kỷ niệm quý giá mà anh cẩn thận cất giữ trong lòng, ngay cả khi ngủ say, khóe miệng cũng không tự chủ được mà nở nụ cười.Nhưng trong giấc mơ, cuối cùng anh vẫn không ăn được bánh trứng. Tống Thành không biết tại sao lại về nhà sớm, phát hiện mẹ anh thả anh ra chơi, sắc mặt ông ta trở nên rất đáng sợ.Thân hình Tống Thành cao lớn không thể vượt qua, gương mặt u ám từng bước tiến gần anh, gặng hỏi: "Sao con lại ra đây?"Mẹ anh sợ hãi không dám nói lời nào, muốn bảo vệ anh nhưng không dám.Anh sợ làm liên lụy mẹ, cắn chặt môi tự mình ngoan ngoãn trở lại phòng.Gương mặt Tống Thành tối sầm lại, ông ta lại tìm thêm hai cái khóa, khóa chặt cửa phòng.Hương bánh trứng nóng hổi bị ngăn lại bên ngoài, anh áp sát cửa sổ kính, nhìn thấy Tống Thành bước nhanh vào bếp, lấy ra một đĩa bánh trứng hơi cháy rồi đổ hết vào thùng rác.Đôi mắt anh mở to, chăm chú nhìn vào bánh trứng trong thùng rác.Mẹ anh hoảng loạn đứng ngoài cửa không biết nên làm gì, gương mặt dịu dàng có chút buồn bã, đôi tay mềm mại của bà vỗ về mặt anh qua lớp kính, nhẹ nhàng an ủi: "Tinh Tinh đừng sợ, con ngoan ngoãn nghe lời ba, chờ đến khi trưởng thành, con sẽ được tự do."Anh mơ màng nhìn mẹ, không hiểu ý trong lời nói của bà. Còn mẹ, với gương mặt dịu dàng nhưng buồn bã, đột nhiên mọc ra vô số xúc tu đen, chúng xuyên qua cửa phòng, quấn chặt lấy anh...Tống Nam Tinh đột nhiên tỉnh dậy từ giấc mơ, tim đập mạnh như trống, đập thịch thịch thịch không ngừng, anh chỉ có thể thở hổn hển để bình tĩnh lại.Lúc này tiếng chuông cửa lại vang lên, anh cầm điện thoại nhìn giờ mới nhận ra mình đã ngủ một giấc đến chiều.Tống Nam Tinh bóp sống mũi, kéo cơ thể mệt mỏi đứng dậy đi mở cửa.Cửa vừa mở, hương thơm ngọt ngào nóng hổi ùa vào mũi, Thẩm Độ đứng trước cửa với một đĩa bánh trứng vàng mềm mới ra lò, nhìn anh với nụ cười dịu dàng: "Tôi có làm bánh kem, mang một ít sang cho em nếm thử."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me