Dam My Ta Than Cam Nguy Trang Nhan Loai
Edit: BiBeta: no toxic no loveChecker: Gà***Chương 26. Lần sau nhất định chặt hết đám xúc tu đó.Tống Nam Tinh tỉnh lại trong cơn nghẹt thở.Khí tanh hôi thối mà người đầu ếch tiết ra dường như vẫn còn lưu lại trong khoang mũi, mỗi lần hít thở đều làm cho người ta choáng váng, buồn nôn. Tống Nam Tinh cau mày, không tỉnh táo lắm, lắc lắc cái đầu để xua đi cảm giác chóng mặt, anh định chống người ngồi dậy, nhưng lại phát hiện cơ thể không thể động đậy được.Tứ chi của anh bị thứ gì đó trói chặt, có thứ ấm áp trơn mềm từ từ lướt qua lòng bàn tay anh.Cái cảm giác không mấy xa lạ khiến Tống Nam Tinh lập tức tỉnh táo mở mắt, đập vào mắt anh là hoa văn màu lam quen thuộc.Những hoa văn màu lam vặn vẹo không theo quy luật trượt phía trên anh, giống như dòng suối xanh chầm chậm chảy trong đêm tối. Nhưng nếu nhìn thật kỹ, sẽ phát hiện bóng tối đó là một mạng lưới dày đặc được đan xen bởi vô số xúc tu có độ dày khác nhau.Giống như một cái kén hình cầu nhốt anh bên trong.Những cái xúc tu đó dường như nhận ra anh đã tỉnh, một sợi xúc tu mỏng mỏng bò lên từ thắt lưng anh, đầu xúc tu trơn trượt quấn quanh cổ tay anh cọ cọ.Tống Nam Tinh cứng người, không dám cử động bừa bãi, không hiểu tại sao những xúc tu từ trước đến nay chỉ xuất hiện trong màn sương mù lại đột nhiên xuất hiện ở bệnh viện. Trong ký ức cuối cùng của Tổng Nam Tinh, người đầu ếch kéo dây rốn đi về phía anh...Xúc tu thấy anh bất động, đầu nhọn của nó từ từ khẽ cọ lên má anh.Trong trí nhớ của anh, những xúc tua này lạnh lẽo và trơn trượt, bề mặt của chúng tiết ra dịch nhầy ướt át khiến người ta cảm thấy ẩm ướt khó chịu. Nhưng lần này có vẻ khác, nhiệt độ của những xúc tua này thậm chí còn cao hơn nhiệt độ cơ thể người, bề mặt cũng không tiết ra dịch nhầy khó chịu, đầu xúc tu khô ráo và trơn láng không ngừng trượt qua cổ và má anh, lực cũng không lớn, mang theo một sự dịu dàng, lưu luyến đến rợn người, một cảm giác vông cùng kỳ dị.Tống Nam Tinh không dám manh động, chỉ có thể mím môi chịu đựng, trong khi đầu óc quay cuồng suy nghĩ tìm cách chạy trốn.Xúc tu bước đầu thăm dò không thấy bị từ chối, dần dần được nước làm tới.Đầu xúc tu trơn mịn như có như không cọ qua môi Tống Nam Tinh. Đôi môi đầy đặn vì thiếu nước mà bị khô và tái nhợt, nhưng cảm giác chạm vào lại vô cùng mềm mại, nhiệt độ cũng cao hơn làn da một chút.Khi đầu xúc tu nhẹ nhàng lướt qua, đôi môi đầy đặn của anh bị ép vào trong, sau đó nhanh chóng bật trở lại.Nó như phát hiện ra một thú vui mới, cứ cọ qua cọ lại môi của Tống Nam Tinh mà không biết chán.Tống Nam Tinh chú ý đến hàng vi kỳ lạ của nó, nhưng lại không thể đoán được ý đồ của nó. Tuy nhiên, không lâu sau Tống Nam Tinh cũng đã biết nó muốn làm cái gì rồi.Xúc tu bắt đầu cố cậy mở và chui vào trong miệng của anh.Loại cảm giác này thật kinh khủng, trong đầu Tống Nam Tinh lập tức hiện lên 800 cái hình ảnh máu me trong phim kinh dị.Một cái xúc tu không rõ nguồn gốc đang cố gắng chui vào miệng của bạn, kết cục sẽ như thế nào không cần nói cũng biết.Tống Nam Tinh không thể tiếp tục ngồi yên chờ chết.Anh bình tĩnh cho tay vào trong túi quần lấy con dao gấp.Những xúc tu đó hình như vẫn chưa phát hiện ra động tác nhỏ của anh, đầu nhọn của xúc tu vẫn liên tục lướt vào khe môi, nhưng Tống Nam Tinh mím môi thật chặt, làm cho nó trong chốc lát không thể thuận lợi mà chui vào.Trong bóng đêm, ánh mắt Tống Nam Tinh loé lên tia lạnh lẽo, sau khi xác định được phương hướng chạy trốn, anh đã đưa ra một quyết định vô cùng liều lĩnh, chủ động mở đôi môi đang mím chặt của mình ra.Nhận được sự cho phép, xúc tu vui sướng trượt vào trong khoang miệng, Tống Nam Tinh cố chịu đựng cảm giác ghê tởm buồn nôn, trong lòng tính toán thời cơ.Khi đầu xúc tu hoàn toàn chui vào trong khoang miệng, ánh mắt anh lạnh lùng, dùng hết lực cắn xuống.Cuộc phản công diễn ra dễ dàng hơn anh tưởng, anh vốn cho rằng không thể cắn đứt những xúc tu kỳ dị đó ngay lập tức, nhưng thực tế là anh gần như không tốn quá nhiều sức lực đã có thể cắn đứt đầu xúc tu của đối phương. Xúc tu có thể là bị kinh sợ, hoặc là đau đớn nên đột ngột giật mạnh ra khỏi miệng anh, sau đó phần gốc xúc tu bắt đầu co giật, vặn vẹo, run rẩy kịch liệt rồi phun ra từng đợt, từng đợt chất lỏng màu trắng.Có một ít bắn vào mặt Tống Nam Tinh, anh ngửi thấy một mùi tanh quái dị.Nhưng anh không có thời gian để đi phân tích hành vi khác thường đó của xúc tu, trong bóng đêm ánh mắt anh lạnh lẽo, dao gấp trong tay bật ra, lưỡi dao mỏng mà sắc bén cắm chuẩn xác vào phần thịt mềm dễ tổn thương nhất giữa các giác hút trên xúc tu, sau đó kéo dọc xuống.Máu màu xanh lam trào ra, những xúc tu đan xen nhau run rẩy và co giật dữ dội, cái lồng giam kín kẽ đã xuất hiện một khe hở.Tống Nam Tinh bắt lấy cơ hội chui ra ngoài.Bên ngoài là phòng khám bệnh viện quen thuộc, xem ra xúc tu cũng không kéo anh đi quá xa.Tống Nam Tinh cầm dao liều mạng lao về phía trước, không quay đầu lại.Nhưng không biết vì sao, những xúc tu quái dị đó không đuổi theo. Anh xác định phía sau không có động tĩnh truy đuổi, mới dừng lại thở hổn hển.Trong miệng toàn là vị ngọt tanh kỳ lạ, lúc này Tống Nam Tinh mới nhận ra mình vẫn luôn cắn chặt răng, một mảnh xúc tu bị anh cắn đứt vẫn còn ngậm ở trong miệng.Tống Nam Tinh: "..."Sắc mặt anh không chút thay đổi, phì phì mấy cái, nhổ ra mảnh xúc tu cùng với máu màu lam tanh ngọt ra khỏi miệng.Một bên má có vài giọt chất lỏng dính dính nhỏ xuống, anh lấy tay lau mặt, khi thấy màu trắng trắng còn sót lại trong lòng bàn tay, sắc mặt anh hơi tái xanh.Anh nhớ lại, sau khi nuôi bạch tuộc nhỏ, anh có tìm hiểu một số kiến thức khoa học về bạch tuộc, trong đó có một bài báo khoa học phổ biến từng nhắc đến việc bạch tuộc có một cánh tay biến đổi dùng cho việc nhân giống, ở mép bụng tay có cuống có một cái rãnh, bên trong trơn nhẵn và không có giác hút...(Cánh tay biến đổi: 茎化腕了là cơ quan sinh sản đặc biệt của mực đực, nó được hình thành từ một cánh tay và có chức năng truyền tinh trung vào cơ thể mực cái. Cánh tay biến đổi thường có kích thước nhỏ hơn các cánh tay khác và có hình dạng khác biệt chẳng hạn như có gai hoặc mấu)Cái xúc tu vừa nãy cuốn lấy anh cũng không có giác hút ở mặt trong.Tống Nam Tinh: "..."Anh chán nản nghĩ, nếu có cách, lần sau nhất định chặt hết đám xúc tu đó.Tống Nam Tinh xốc lại tinh thần, mắt nhìn thời gian trên điện thoại di động, rồi đi qua phòng khám bệnh phía tây để tìm kiếm.Anh nhớ rõ trước khi mất đi ý thức, bụng của người phụ nữ trẻ phình to, dây rốn ở bụng còn nối với một con quái thân người đầu ếch. Hiện tại cách lúc anh hôn mê đã được nửa tiếng, hy vọng trứng trong bụng người phụ nữ kia vẫn chưa nở.Còn có ấu trùng thân người đầu ếch kia... Nó rõ ràng thông minh nhạy bén và có tính người hơn so với những con quái vật khác, thậm chí còn biết ngụy trang và săn mồi.Tống Nam Tinh cầm chặt con dao, cẩn thận đi tới phòng khám bệnh cuối cùng, lại phát hiện trước phòng khám chỉ còn lại hai thi thể một lớn một nhỏ nằm co quắp đầy máu và bùn.Dựa vào hình dạng của máu và bùn, anh đoán rằng đây chính là người phụ nữ trẻ bị ký sinh và con quái vật thân người đầu ếch.Trong cái đêm kinh hoàng này, cuối cùng cũng có một số tin tốt.Tống Nam Tinh lau mặt, chuẩn bị lên tầng hai xem tình hình của Chu Huyền. Cầu thang bên kia không thấy có động tĩnh gì, cũng không biết anh rời đi lâu như vậy, bên phía Chu Huyền thế nào rồi.Vừa bước đến trước thang máy, anh đã nghe thấy tiếng còi cảnh sát ở cổng lớn truyền tới.Hai chiếc xe cảnh sát chạy như bay rồi đột ngột dừng ở cổng bệnh viện cộng đồng, hàng chục cảnh sát mặc đồ bảo hộ bằng kim loại, trang bị đầy đủ súng ống đạn dược bước từ trên xe bước xuống. Có đèn pin công suất cao rọi vào Tống Nam Tinh, anh giơ tay lên, lớn tiếng nói: "Trên tầng hai vẫn còn quái vật dị biến, thành viên Tổ thi hành Chu Huyền đang cầm cự ở trên đó."Người cảnh sát dẫn đầu tiến lên, dùng thiết bị kiểm tra đo lường quét qua người anh nhiều lần, sau đó mới lấy ra giấy tờ tùy thân của mình rồi nói: "Tôi là Tân Tắc Xuyên, đội 6 của Cục Hành Động Đặc Biệt, đội trưởng Sở của Trung Tâm Tiếp Nhận đã yêu cầu chúng tôi đến đây hỗ trợ cho Chu Huyền, nói rằng bệnh viện này bị ô nhiễm nghiêm trọng, tập trung rất nhiều quái vật bị ô nhiễm biến dị."Anh ta đảo mắt qua tầng một trống không, rồi nhìn trên người Tống Nam Tinh đầy máu: "Vậy tình hình hiện tại như thế nào?"Tống Nam Tinh vẻ mặt một lời khó nói hết: "Chúng tôi phát hiện trong bụng những con quái vật đó đều là trứng ếch chưa nở, Chu Huyền lo lắng rằng sau khi trứng ếch nở sẽ làm cho tình trạng ô nhiễm lan tràn hơn nên đã nghĩ cách dụ chúng lên tầng hai để bao vây lại. Tôi vốn dĩ nghe thấy tiếng người kêu cứu ở tầng một nên đi xuống cứu người, nhưng người cầu cứu đã bị quái vật ký sinh điều khiển..." Anh ngập ngừng một lúc rồi vẫn thành thật nói tiếp: "Phần lớn những người bị ô nhiễm ở đây đều bị mất lý trí, hành động chậm chạp, nhưng con quái thân người đầu ếch mà tôi gặp phải dường như có trí tuệ."Tân Tắc Xuyên lại không hề lộ ra vẻ mặt quá ngạc nhiên, anh ta gật đầu với Tống Nam Tinh, ra hiệu cho những người phía sau: "Chia làm ba đội, lên tầng hai."Tống Nam Tinh đi theo Tân Tắc Xuyên cùng đi lên cầu thang.Trên cầu thang dẫn lên tầng hai khắp nơi đều rải rác những mảnh mạng nhện đứt, trông như vừa trải qua một trận chiến ác liệt. Lại đi tiếp lên trên, lối vào cầu thang bị mạng nhện phong kín hoàn toàn,Tân Tắc Xuyên cùng mấy đồng đội phải mất một chút thời gian, dùng súng phun lửa và dao quân dụng mới dẹp được một phần mạng nhện vô cùng kiên cố, tạm thời mở ra một lối đi hẹp vừa đủ cho một người đi qua.Tân Tắc Xuyên dẫn đồng đội đi trước, Tống Nam Tinh đi sau cùng, vừa chui ra đặt chân lên tầng hai anh đã nghe thấy tiếng hít thở dồn dập.Tống Nam Tinh ngẩng đầu nhìn theo âm thanh, thấy trên trần nhà tầng hai kết dày mạng nhện, trên mạng nhện rũ xuống từng sợi tơ nhện dày, đầu sợi treo những cái kén to bằng nửa người. Những cái kén nhện này treo lơ lửng giữa không trung hành lang, thỉnh thoảng có một hai cái còn đang lắc lư dữ dội, là thứ ở bên trong đang giãy giụa.Chu Huyền trong hình dạng nhện từ trần hành lang bên kia bò tới, đôi mắt ôn hòa điềm tĩnh của anh ta hiện ra vài phần lạnh lùng, hờ hững mất tính người.Anh ta treo ngược trên trần nhà, cái bụng to lớn nhếch lên, đôi mắt lạnh nhạt nhìn chằm chằm bọn họ, ánh mắt đầy hàm ý dò xét và đánh giá, .Đám người Tân Tắc Xuyên trông thấy dáng vẻ của anh ta, trên mặt lộ vẻ kinh hãi nhưng vẫn còn giữ được bình tĩnh.Tân Tắc Xuyên thử tiến lên một bước: "Chu Huyền? Đội trưởng Sở cử tôi tới hỗ trợ cho anh."Chu Huyền đảo mắt, từ trên trần nhà nhảy xuống, nửa người trên nghiêng về phía trước, bụng nhếch lên, tám cái chân nhện từ từ đi đến với dáng vẻ trịch thượng. Một lúc sau, vẻ lạnh lùng trong ánh mắt anh ta mới dịu đi nở nụ cười cứng ngắc: "Các anh đến hơi chậm, tôi đã xử lý xong rồi."Tân Tắc Xuyên thấy anh ta trở lại bình thường thì thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt bất đắc dĩ: "Không có cách nào khác, thật sự không thể điều động được nhân lực, bằng không đội trưởng Sở cũng sẽ không để chúng tôi tới."Bọn họ đều là những người bình thường, đối đầu với những con quái vật có năng lực kỳ lạ này chỉ có thể dựa vào vũ khí nóng và những kỹ năng được huấn luyện để cố gắng chiến đấu, vừa xử lý quái vật vừa phải lo lắng không để bị ô nhiễm.Nếu không phải thật sự không điều động được nhân lực, Sở Yên cũng sẽ không cho bọn họ tới bệnh viện chi viện.Điều này chỉ có thể chứng minh rằng tình hình Sở Yên cần ứng phó càng nan giải.Chu Huyền thở dài, nói: "Phòng khám bệnh bên kia còn có hai người thường, đã xuất hiện triệu chứng ô nhiễm, yêu cầu đưa đi Trung Tâm Vệ Sinh Tinh Thần ngay lập tức."Tân Tắc Xuyên gật đầu: "Anh đưa người tới đây, chúng tôi dọn dẹp xong hiện trường rồi đưa mọi người đi."Chu Huyền nhặt quần áo đã gấp ở bên cạnh rồi đi vào phòng khám bệnh nằm sâu trong hành lang. Khi đi ngang qua một thành viên của Cục Hành Động Đặc Biệt, người này rõ ràng đã bị kinh sợ, cử động mạnh hơn bình thường, né sang một bên. Chu Huyền ngẩn ra một lát, áy náy nhìn về phía người nọ: "Xin lỗi."Đối phương hiển nhiên cũng nhận ra sự thất lễ của bản thân, mặt đỏ bừng lên, biểu cảm lúng túng, nhưng bất kể như thế nào ánh mắt cũng không dám nhìn vào phần thân dưới hoá nhện đáng sợ của Chu Huyền. Chu Huyền trầm ngâm không nói thêm gì, đi vào sâu trong hành lang thay quần áo.Tống Nam Tinh chào Tân Tắc Xuyên rồi đi đến chỗ phòng khám bệnh Thẩm Độ đang ở.Khi anh đi qua, hai người đội viên vừa mới kéo một cái kén xuống để cắt, nhìn thấy một nửa thi thể bên trong đã bị hoà tan, hai người đồng thời thở dài."Đã bị hút mất một nửa rồi..."Người vừa nói liếc nhìn sâu vào trong hành lang, nói càng nhỏ hơn: "Rốt cuộc bọn họ như vậy có còn được coi là con người không?"Thấy Tống Nam Tinh liếc nhìn qua, hai người vội vàng im lặng, không nói thêm gì nữa.Tống Nam Tinh dùng chìa khóa mở cửa phòng khám bệnh, thấy Thẩm Độ và Hứa Lai vẫn chưa tỉnh lại vì tác dụng của thuốc an thần.Anh tiến đến nửa ôm Thẩm Độ ra khỏi gầm bàn làm việc, có lẽ do động tác quá mạnh, người đang mê mang khẽ run rẩy một chút, yếu ớt mở mắt ra.Tống Nam Tinh sờ trán hắn, nhiệt độ vẫn rất cao, sự khó chịu về sinh lý làm hắn thở gấp. Nhưng do tác dụng của thuốc an thần chưa hết hẳn nên chỉ có thể yếu ớt dựa vào ngực Tống Nam Tinh, mở nửa con mắt nhìn anh."Không sao cả, chi viện tới rồi, chúng ta có thể đi đến Trung Tâm Vệ Sinh Tinh Thần ngay bây giờ." Tống Nam Tinh nhẹ nhàng trấn an, đỡ Thẩm Độ lên ngồi ở trên ghế.Lúc này Chu Huyền đã thay xong quần áo đi từ bên ngoài vào, cũng bế Hứa Lai lên.Có lẽ tác dụng của thuốc an thần cũng sắp hết, Hứa Lai cũng từ từ tỉnh lại, người cậu ta mềm nhũn yếu ớt dựa vào ngực Chu Huyền, nhỏ giọng gọi một tiếng: "Thầy Chu."Chu Huyền vỗ vỗ cậu ta an ủi, giọng ấm áp hỏi: "Cảm thấy thế nào rồi?"Hứa Lai nhắm mắt lắc đầu, vùi mặt vào trong ngực anh ta, khẽ rên một tiếng: "Khó chịu."Chu Huyền chỉnh lại tư thế bế vững cậu ta, nói với Tống Nam Tinh: "Tôi đưa Hứa Lai đi xuống trước rồi trở lại giúp cậu sau."Tống Nam Tinh lắc đầu, để Thẩm Độ nằm sấp trên lưng mình: "Tôi cõng anh ấy xuống."Sau khi đưa người vào trong xe ổn định chỗ ngồi, Tống Nam Tinh cùng Chu Huyền lại giúp đỡ nhóm Tân Tắc Xuyên kiểm tra từ trong ra ngoài khu bệnh viện cộng đồng một lượt, xác định chắc chắn không để con cá nào lọt lưới mới theo hai chiếc xe cảnh sát hộ tống dẫn đường, thuận lợi tiến vào nội thành, chạy thẳng tới Trung Tâm Vệ Sinh Tinh Thần.Quá nửa đêm, Trung Tâm Vệ Sinh Tinh Thần vẫn bận tối mặt tối mày. Các bác sĩ, y tá mặc đồ phòng hộ vừa dày vừa nặng đi đi lại lại, thỉnh thoảng còn có cảnh sát mặc cảnh phục cầm súng tuần tra.Thấy xe cảnh sát hộ tống đưa thêm hai người bệnh đến, y tá vô cùng thuần thục gọi cáng đến đưa người vào trong rồi sắp xếp từng việc một: "Trước tiên tiến hành kiểm tra đo lường tinh thần, sau đó siêu âm ổ bụng B, luôn phải nhớ sử dụng biện pháp trói chặt bệnh nhân..."Tống Nam Tinh và Chu Huyền bị ngăn ở bên ngoài chờ kết quả, trên mặt lộ rõ vẻ lo lắng."Xem ra lần ô nhiễm này có ảnh hưởng rất lớn." Tống Nam Tinh nhẹ giọng nói.Vừa rồi trên đường đến đây, anh nhìn thấy phía đông khu nội thành đèn đuốc sáng trưng, từng chiếc xe cảnh sát vây kín xung quanh, tiếng còi xe không dừng, cũng không biết rốt cuộc lần này có bao nhiêu người bị ô nhiễm.Điện thoại di động của Chu Huyền liên tục rung lên, anh ta liếc nhìn tin nhắn, sắc mặt càng thêm nghiêm trọng: "Không phải chỉ có một lô sản phẩm thuỷ sản có vấn đề, mà là toàn bộ các sản phẩm thuỷ sản trước đó đều có thể có vấn đề. Trong một khu dân cư ở nội thành, gần một nửa số hộ dân đã bị ô nhiễm... Hơn nữa, dựa theo số liệu đối chiếu nội bộ, các triệu chứng ô nhiễm lan rộng lần này rất giống với năng lực của một người bệnh bị ô nhiễm nghiêm trọng đã bị bắt đi trước đó."Tống Nam Tinh sửng sốt: "Là do con người làm ra sao?"Anh nhớ tới con quái vật thân người đầu ếch có trí tuệ kia.Nếu sự cố ô nhiễm hàng loạt lần này không phải ngẫu nhiên xảy ra mà là kế hoạch do con người sắp đặt, thì tính chất toàn bộ sự việc trở nên càng nghiêm trọng và tồi tệ hơn.Chu Huyền không trả lời, anh ta cất di động, ánh mắt xa xăm nhìn Hứa Lai đang nằm trên cáng chờ đợi kiểm tra đo lường, rồi đưa chìa khóa xe cho Tống Nam Tinh: "Đội trưởng Sở giục tôi qua đó, tình hình bên đó không thể trì hoãn được nữa. Hứa Lai nhát gan, nếu tỉnh lại mà không thấy tôi ở đây có thể sẽ sợ hãi, phiền cậu giúp tôi chăm sóc em ấy một chút."Tống Nam Tinh nhận chìa khóa: "Anh hãy chú ý an toàn."Chu Huyền xua xua tay, xoay người đi nhanh ra ngoài.Tống Nam Tinh chờ một mình ngoài hành lang suốt một tiếng đồng hồ mới được y tá gọi vào: "Kết quả kiểm tra đã có, may mắn là trong cơ thể hai người họ không có trứng ký sinh, tuy có ô nhiễm tinh thần nhẹ, nhưng chỉ số không cao. Trong khoảng thời gian này chỉ cần ít tiếp xúc với môi trường ô nhiễm, dùng thuốc theo chỉ dẫn của bác sĩ là được. Các anh có thể lấy thuốc xong về nhà nghỉ ngơi.""Nhanh vậy sao?" Tống Nam Tinh còn tưởng rằng ít nhất phải ở lại một đêm"Nếu ở đây thêm một đêm, chỉ số ô nhiễm của họ có khi còn tăng lên. Sau khi xác nhận trong cơ thể không có trứng ký sinh là có thể về nghỉ ngơi tĩnh dưỡng rồi." Y tá chỉ chỉ hàng dài người bệnh đang ngồi chờ đợi kiểm tra.Những người đó có triệu chứng ô nhiễm tương đối nhẹ, nhưng thần sắc ai nấy đều uể oải, khuôn mặt tái nhợt.Thẩm Độ và Hứa Lai rất nhanh đã đi ra, tác dụng của thuốc an thần đã hoàn toàn biến mất, cả hai người đã có thể cử động tự do, ngoại trừ mặt hơi đỏ do bị sốt thì nhìn chung trạng thái của họ cũng không quá tệ.Tống Nam Tinh chào hỏi Thẩm Độ, sau đó nhìn về phía Hứa Lai đang cúi đầu có vẻ lúng túng kèm chút hụt hẫng, giải thích: "Chu Huyền có việc gấp đi trước, anh ấy bảo cậu về cùng chúng tôi.""Tôi và Thẩm Độ sống ngay dưới tầng nhà cậu."Hứa Lai thật sự đúng như Chu Huyền đã nói, là người có tính cách rất rụt rè. Cậu ta liếc nhìn Tống Nam Tinh một cái, khẽ gật đầu, nhỏ giọng "Vâng" rồi nói: "Cảm ơn."Vì Chu Huyền đã dặn nên Tống Nam Tinh không khỏi chú ý đến cậu ta nhiều hơn: "Hiện tại cảm thấy thế nào, có thấy không thoải mái ở đâu không?"Hứa Lai vội vàng lắc đầu, giống một con vật nhỏ bị giật mình, cậu ta cúi đầu bấu hai tay vào nhau.Thấy vậy, Tống Nam Tinh cũng không nói thêm gì nữa, kẻo lại làm cậu ta sợ, anh đi đến quầy thuốc trước để lấy thuốc. Nhưng bả vai bỗng nhiên nặng xuống, Thẩm Độ nghiêng đầu tựa lên vai anh, hơi thở nóng rực phả vào gáy: "Tôi chóng mặt quá, còn hơi buồn nôn nữa."Tống Nam Tinh vội vàng đỡ lấy hắn: "Muốn nôn sao?"Thẩm Độ yếu ớt lắc đầu: "Tôi nghỉ một lát là ổn."Trong đại sảnh của Trung Tâm Vệ Sinh Tinh Thần chỗ nào cũng có người, cũng không có nơi có thể ngồi, Tống Nam Tinh chỉ có thể để hắn dựa vào người mình nghỉ ngơi một chút.Thẩm Độ ngửi mùi trên người anh, giương mắt đảo qua Hứa Lai đang trầm mặc bên cạnh.Qua vài phút, hắn mới đứng thẳng dậy, vẻ mặt có chút ngượng ngùng: "Làm phiền em quá, tôi đỡ hơn nhiều rồi."Tống Nam Tinh thấy sắc mặt hắn quả thật đã tốt hơn chút, lúc này mới đi lấy thuốc rồi cùng hai người bệnh ra về.Đường từ trong nội thành đi ra ngoại thành thông thoáng hơn rất nhiều.Trở lại khu chung cư, Tống Nam Tinh đưa Hứa Lai lên tầng năm trước, sau khi thấy cậu ta đi vào nhà, mới cùng Thẩm Độ đi xuống tầng.Tống Nam Tinh đưa Thẩm Độ đến cửa phòng 402, đưa túi thuốc cho hắn: "Trên hộp thuốc đều viết cách dùng, anh nhớ hai loại thuốc uống cách nhau nửa giờ nhé."Thẩm Độ nói "Được", hắn duỗi tay nhận túi thuốc nhưng lại không cầm được, túi thuốc trượt qua kẽ tay rơi xuống, hộp thuốc bên trong rơi vãi đầy đất.Hắn vội vàng khom lưng xuống nhặt, nhưng thân thể lại chao đảo...Tống Nam Tinh sợ tới mức vội vàng đỡ lấy hắn, nhặt thuốc trên mặt đất lên cất vào túi, thần sắc càng thêm lo lắng: "Có phải vẫn còn choáng đầu không?"Thẩm Độ gắng gượng cười: "Còn choáng váng một chút, có lẽ do vẫn chưa hạ sốt, nhưng vấn đề không lớn. Tôi nghỉ ngơi một chút là ổn thôi."Tống Nam Tinh sờ trán hắn, cảm giác nhiệt độ hình như lại cao hơn một ít. Anh càng không yên tâm, cầm túi thuốc đỡ hắn đi về nhà mình: "Thôi, đêm nay anh ở nhà tôi một đêm đi."Thấy Thẩm Độ như còn muốn nói gì thêm, Tống Nam Tinh quả quyết nói: "Anh như vậy tôi cũng không yên tâm, ở nhà tôi còn có người chăm sóc." Thẩm Độ vì thế liền ngoan ngoãn im lặng, theo anh vào nhà.Bởi vì vẫn còn sốt nên Tống Nam Tinh không cho Thẩm Độ tắm rửa, chỉ tìm một bộ đồ ngủ mà mình chưa từng mặc cho hắn thay: "Muộn quá rồi, dọn dẹp phòng cho khách cũng tốn công, anh cứ ngủ ở phòng tôi đi, tôi sẽ ngủ ở sofa ngoài phòng khách một đêm. Nếu có chỗ nào không thoải mái thì gọi tôi, đừng ngại."Thẩm Độ nói: "Giường rộng 1 mét 8, cả hai chúng ta ngủ cùng vẫn đủ mà."Tống Nam Tinh lại lắc đầu: "Tôi vừa nhận được thông báo khẩn, buổi sáng ngày mai còn phải đi làm, không muốn làm ồn anh ngủ."Thẩm Độ thấy vẻ mặt kiên quyết của anh thì không khuyên nữa, uống thuốc xong, hắn thay đồ ngủ rồi nằm xuống giường của Tống Nam Tinh.Tống Nam Tinh thấy hắn đã ngủ thì đứng dậy đóng cửa, đi ra phòng khách.Trong phòng khách, bạch tuộc nhỏ đang nằm bò trên đầu con rối gỗ, nghe thấy tiếng anh đi ra, cả hai cùng ló đầu ra từ phía sau kệ nhìn anh.Tống Nam Tinh nắm lấy xúc tu của bạch tuộc nhỏ ném nó về bể cá, rồi lại xách rối gỗ lên đặt ở trên giá để nó làm đồ vật trang trí, thấp giọng cảnh cáo chúng nó: "Không được chạy lung tung, không được để khách phát hiện, biết chưa?"Rối gỗ hơi hơi nghiêng đầu, đôi mắt đen như hố sâu trông có vẻ hơi ngốc.Bạch tuộc nhỏ thì lăn lộn trong bể cá, xúc tu vỗ lên mặt nước đánh ra những bọt nước.Tống Nam Tinh coi như chúng đã đồng ý, nhanh chóng tắm rửa rồi lên trên sô pha ngủ.Trong phòng ngủ, Thẩm Độ vùi mặt vào gối, chóp mũi không ngừng kích thích, ngửi ngửi mùi hương còn lưu lại trên đó.Được bao bọc trong mùi hương yêu thích quen thuộc làm hắn lại nhớ đến cảnh tượng ở bệnh viện.Phía dưới lớp chăn mỏng, những xúc tu không kìm nén được nữa mà vươn ra, trườn trên tấm ga giường mềm mại, đặc biệt là cái xúc tu đã bị cắn đứt đầu, nó hoạt động cực kỳ tích cực: "Bị cắn rồi, hối hận, lừa người.""Dữ quá." Một cái xúc tu khác giơ lên, trên phần thịt mềm ở giữa giác hút vẫn còn lưu lại vết dao cắt chưa hoàn toàn biến mất."Sắp trễ giờ rồi.""Muốn giao phối.""Nhanh một chút, không đợi được nữa.""..."Bị âm thanh ồn ào trong hệ thần kinh quấy rầy đến phát bực, Thẩm Độ cau mày cố ngăn chặn âm thanh ấy, híp mắt nhớ đến khoảnh khắc xúc tu của mình tiến vào miệng đối phương.Khi đối phương mở miệng, trong mắt anh có ánh nước ẩm ướt.Nhưng ngay sau đó, nét mặt yếu đuối kia trở nên lạnh lẽo, ánh mắt sắc hơn cả lưỡi dao. Khoảnh khắc cánh tay biến đổi của mình bị cắt đứt, cơn đau ập đến cùng với một loại cảm giác hưng phấn khác mà trước đây hắn chưa từng trải qua.Cảm giác này còn gây nghiện hơn cả việc tuân theo bản năng!—————Tác giả có lời muốn nói: Tống Nam Tinh: "Ai mà hiểu nổi, bị một con bạch tuộc quấy rối."Xúc tu: "Sao vợ lại cắn tôi nữa rồi. Huhuhu." QAQThẩm Độ: "Cũng thấy thích thích."____Lần đầu bị vợ cắn đứt ấy ấy, tôi bỗng thấy thích thích :)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me