TruyenFull.Me

Dam My Ta Than Cam Nguy Trang Nhan Loai

Edit: Ánh

Beta: TNguyet

Checker: Gà

***

Chương 9. "Tôi là Thẩm Độ, cư dân mới chuyển tới đây ngày hôm nay."

Khi cánh cửa căn hộ vừa được đẩy ra, một vật thể dài và trơn trượt trườn ra theo khe cửa, sau khi Tống Nam Tinh nhìn thấy rõ ràng, mí mắt anh giật mạnh liên hồi...

Đó là các xúc tu của một loài động vật chân đầu* mà Tống Nam Tinh vô cùng quen thuộc, những xúc tu màu lam với hai hàng giác hút mở rộng hoàn toàn, để lộ ra những chiếc răng sắc nhọn bên rìa của giác hút, lúc này những cái xúc tu đó đang quấn nhau, gắt gao quấn chặt lấy một sinh vật hình người.

(*Động vật chân đầu (Cephalopoda) là một lớp động vật thân mềm gồm mực ống, bạch tuộc, mực nang và ốc anh vũ.)

Nói là sinh vật hình người là bởi vì Tống Nam Tinh không thể chắc chắn được đó là con người hay là một loài vật nào khác.

Sinh vật đó có thân và tứ chi giống con người, nhưng làn da của nó lại có màu xám xanh, phần đầu là hình tam giác giống ếch, tay chân có màng, đôi mắt lồi đen kịt không có tròng trắng mắt, miệng rộng lưỡi dài, thô kệch, đầu lưỡi còn chia làm đôi.

Những âm thanh va chạm mạnh mà Tống Nam Tinh nghe được khi lên lầu chính là do nó cố gắng dùng chiếc lưỡi dài và thô kệch của mình tấn công những cái xúc tu đang quấn chặt lấy tay chân của nó.

Nhưng dù là người bình thường như Tống Nam Tinh cũng có thể dễ dàng nhận ra sự chênh lệch sức mạnh giữa hai bên. Những đòn tấn công bằng lưỡi của sinh vật đầu ếch cũng chẳng hề hấn gì đối với những cái xúc tu mạnh mẽ, những cái xúc tu quấn chặt sinh vật kia, nhét toàn bộ nửa người dưới của nó vào chiếc mỏ cứng ở dưới đầu, nhai ngấu nghiến, trông còn dễ dàng hơn khi Tống Nam Tinh gặm chân gà.

Tống Nam Tinh: "..."

Nghĩ lại những hành động bất kính trước đây mà mình từng làm với con bạch tuộc, Tống Nam Tinh mặt lạnh như tiền, cẩn thận đóng chặt cửa lại.

Bạch tuộc nhỏ đang ăn uống thỏa thích trong phòng khách cuối cùng cũng nhận ra có điều gì đó không đúng, nó ngửi được mùi hương quen thuộc mà mình yêu thích, lập tức ném đồ đã ăn được một nửa sang một bên, dùng những xúc tu linh hoạt quấn lấy tay nắm cửa mở cửa ra rồi trườn ra ngoài, đuổi theo muốn giữ Tống Nam Tinh lại.

Nhưng Tống Nam Tinh đã sớm có chuẩn bị, nhanh nhẹn né tránh những xúc tu đang duỗi tới, cảnh giác nhìn con bạch tuộc vì to lớn hơn nhiều nên không còn bộ dạng đáng yêu trước đó nữa.

Bạch tuộc nhỏ cảm nhận được sự thù địch và xa lánh từ anh, có chút lúng túng mà vẫy vẫy xúc tu, khi nhìn thấy những cái xúc tu màu xanh xinh đẹp của mình dính đầy máu tươi, nó lập tức hiểu được vấn đề.

Nó "thở dài" một chút rồi rút lại những cái xúc tu lại, lau sạch máu tươi trên đó rồi sau đó mới dè dặt đưa xúc tu ra trước mặt Tống Nam Tinh. Thậm chí còn lắc lư nó như để khoe rằng mình đã sạch sẽ rồi.

Những động tác liên tiếp này được thực hiện rất lưu loát cho nên dù nó không có nói ra lời nào thì Tống Nam Tinh vẫn dễ dàng hiểu được ý của nó.

"..."

Tống Nam Tinh chưa bao giờ cảm thấy bất lực như lúc này.

Anh thậm chí còn nghi ngờ bản thân mình, vì sao người khác đều là thu hút chó mèo, đến lượt anh thì lại là thu hút động vật thân mềm?

Anh rơi vào sự tự vấn sâu sắc.

Bạch tuộc nhỏ thấy biểu cảm của anh thay đổi liên tục, muốn thăm dò một chút, rướn đầu ra trước để Tống Nam Tinh vuốt ve... Nó vẫn còn nhớ ngày đầu tiên được mang về nhà, Tống Nam Tinh rất thích vuốt ve đầu nó.

Tống Nam Tinh nhìn chằm chằm vào đầu con bạch tuộc khổng lồ đang tiến lại gần.

Anh khó khăn tìm lời, cố gắng lịch sự từ chối: "Tạm thời tao không có ý định nuôi thú cưng..."

Anh vung tay giải thích: "Mày lớn như thế này, nên trở về đại dương đi, ở đó có rất nhiều nước cho mày tha hồ bơi lội..." Rồi anh chỉ vào căn hộ 301 nơi sinh vật đầu ếch đang hấp hối: "Hơn nữa nơi này cũng không có nhiều đồ ăn phù hợp cho mày."

Giọng nói của Tống Nam Tinh rất êm tai, bạch tuộc nhỏ lắc lư xúc tu lắng nghe. Mặc dù ngôn ngữ loài người đối với nó có hơi phức tạp, nhưng nó vẫn nắm bắt được những từ ngữ mấu chốt.

Quá lớn, không thích.

Trí nhớ ít ỏi của nó về con người cho thấy, con người có vẻ thích những sinh vật nhỏ nhắn, dễ thương hơn. Nó thu xúc tu lại, thu nhỏ kích thước, biến nhỏ lại giống một quả bóng bàn, rồi vẫy xúc tu leo lên chân Tống Nam Tinh.

"..."

Tống Nam Tinh nhìn chằm chằm vào phiên bản thu nhỏ của bạch tuộc.

Sau khi biến nhỏ lại, bạch tuộc nhỏ trông tròn trĩnh, cái đầu hình nấm và những xúc tu mỏng trong suốt màu xanh lam khiến nó trông như một viên thạch trái cây màu xanh nhỏ bé đang run rẩy.

Nhưng hiện tại cho dù có đẹp hay dễ thương thế nào thì cũng không thể xóa nhòa cảnh tượng nó vừa ăn sống sinh vật đầu ếch!

Tống Nam Tinh thở dài, nói: "Không thể để người khác phát hiện ra mày."

Bạch tuộc nhỏ nghe hiểu, nó vui sướng vẫy xúc tu đồng ý, rồi bám chặt lên chân Tống Nam Tinh.

Tống Nam Tinh nhìn nó một cái rồi mở cửa vào 301 kiểm tra.

Cuối hành lang, một con rối gỗ lén lút thò cái đầu ra, đôi mắt đen kịt gắt gao nhìn chằm chằm vào con bạch tuộc nhỏ đang bám trên chân Tống Nam Tinh, móng tay bằng gỗ ghen tị cào lên mặt đất để lại nhiều vết xước!

Thật ghen tị thật ghen tị thật ghen tị...

*

Sinh vật đầu ếch đã bị ăn mất một nửa, nhưng nửa còn lại vẫn chưa chết. Thấy Tống Nam Tinh tiến vào, nó phát ra tiếng kêu đe dọa, miệng mở to đến tận mang tai, lưỡi dài chuẩn bị tấn công.

Tống Nam Tinh đã thấy được sự lợi hại của chiếc lưỡi đó, anh không dám tiến lại gần, chỉ quơ quơ mũi chân, hỏi: "Mày bắt nó ở đâu vậy?"

Hôm nay Tống Nam Tinh đã nói với nó rất nhiều!

Bạch tuộc nhỏ vui vẻ vui vẻ vẫy xúc tu, được nước lấn tới theo ống quần bò lên trên vai Tống Nam Tinh, một cái xúc tu chỉ chỉ xuống dưới.

"Mày bắt được nó ở đây?" Tống Nam Tinh lộ ra vẻ suy tư.

Có vẻ như sau khi anh đặt bạch tuộc nhỏ vào 301, nó chưa bao giờ rời đi. Sinh vật đầu ếch này đã xâm nhập vào 301 thì ngay lập tức bị nó bắt được.

Vấn đề là, sinh vật đầu ếch này đến 301 làm gì?

Tống Nam Tinh nghĩ mãi, cho rằng có lẽ nó liên quan đến Ngô Mộng Vũ. Tình trạng của Ngô Mộng Vũ rõ ràng không phải là ô nhiễm tinh thần bình thường.

Trừ khi có người cố tình biến con bé thành như vậy.

Nhưng ai sẽ làm điều đó?

Tống Nam Tinh quét mắt qua lại trên phần còn lại của sinh vật đầu ếch, nghĩ đến pho tượng đầu dê trồi ra từ cơ thể của Ngô Mộng Vũ.

Anh rũ mắt nhìn sinh vật đầu ếch, nhẹ giọng hỏi: "Có phải Tống Thành sai mày tới đây không?"

Sinh vật đầu ếch phát ra tiếng kêu "ộp ộp" như loài ếch trong cổ họng, đôi mắt lồi tràn đầy ác ý. Hai chân trước mạnh mẽ đập xuống đất, định nhảy lên tấn công Tống Nam Tinh.

Tống Nam Tinh còn chưa kịp phản ứng, bạch tuộc nhỏ trên vai anh ngay lập tức lao ra như một cơn lốc, những cái xúc tu dài và mạnh mẽ của nó quất thẳng vào đối phương, hất văng sinh vật đầu ếch vào tường.

Sinh vật đầu ếch từ trên bức tường trượt xuống dưới đất, lần này thì hoàn toàn không nhúc nhích được nữa.

Nhìn bạch tuộc nhỏ không ngừng vẫy xúc tu như để đòi phần thưởng, khóe mắt Tống Nam Tinh giật giật nhưng vẫn khích lệ: "Ngắm chuẩn lắm." Bạch tuộc nhỏ được khích lệ, lập tức quay lại đánh thêm một cái nữa vào sinh vật đầu ếch.

Sinh vật đầu ếch ngã ngửa trên đất, hai má phồng lên, đôi mắt lồi mở to đầy oán hận, nhưng nó đã kiệt sức, không còn sức lực để động đậy.

Tống Nam Tinh chú ý thấy trên ngực sinh vật có vết sẹo trông giống một dấu ấn.

Đó là một biểu tượng hình tròn, anh nhìn chằm chằm vào nó, cảm thấy rất quen mắt nhưng không thể nhớ ra đã thấy nó ở đâu.

Anh lấy điện thoại ra, nói với bạch tuộc nhỏ: "Đừng để nó động đậy, tao chụp tấm ảnh."

Bạch tuộc nhỏ rất nghe lời, lập tức dùng xúc tu ghì chặt sinh vật đầu ếch.

Lúc này Tống Nam Tinh mới yên tâm tiến lại gần, chụp lại ký hiệu trên ngực sinh vật.

Xong việc, anh gọi điện cho Hàn Chí để báo cáo tình hình ở 301. Sinh vật đầu ếch rất nguy hiểm, không biết liệu nó có tính lây nhiễm không, nếu cứ ném nó ở đây mà không quản, lỡ gây hại cho hàng xóm thì không hay.

Hàn Chí vừa mang thi thể của Ngô Mộng Vũ và Từ Tài về cục.

Bởi vì xe vận chuyển của Trung tâm vệ sinh tinh thần bị cướp, vài bệnh nhân bị ô nhiễm nghiêm trọng đã mất tích, cả Cục đặc nhiệm bận đến chân không chạm đất.

Khi nhận cuộc gọi của Tống Nam Tinh, thái dương anh ta giật giật, vội nói trước: "Đợi đã, cậu đừng nói gì hết, để tôi hít thở sâu mấy cái đã."

Tống Nam Tinh ngoan ngoãn "Ò" một tiếng, đợi anh ta hít thở xong.

Một lát sau, Hàn Chí nói: "Rồi, cậu nói đi."

Tống Nam Tinh lập tức kể lại chuyện sinh vật đầu ếch ở 301.

Hàn Chí nghe mà đầu óc ong ong, trong đầu có rất nhiều vấn đề muốn hỏi anh, nhưng cuối cùng chỉ nói: "Tôi biết rồi, tôi sẽ mang người đến ngay, cậu đợi một chút."

Tắt điện thoại, Tống Nam Tinh khó xử nhìn bạch tuộc nhỏ, miệng lẩm bẩm: "Phải giải thích thế nào đây?"

Bạch tuộc nhỏ nghe không hiểu, nó cọ cọ vào vai Tống Nam Tinh, tám cái xúc tu đều vì được thỏa mãn mà run lên.

Khoảng hai mươi phút sau, Hàn Chí đến nơi.

Anh ta cho người tiến hành kiểm tra lại hiện trường, rồi nhanh chóng gói gọn sinh vật đầu ếch mang đi.

Cuối cùng, anh ta hỏi Tống Nam Tinh: "Sao cậu lại ở 301, còn sinh vật đầu ếch này là chuyện gì?"

Tống Nam Tinh đã chuẩn bị sẵn tâm lý, sắc mặt không đổi nói: "Lúc tôi về thì nghe thấy tiếng đánh nhau ở 301, thấy lạ nên đến xem, phát hiện cửa mở, sinh vật quái dị này đã bị ăn mất một nửa nằm ở trong đấy."

Anh cố ý pha trộn thật giả, lấy lùi làm tiến hỏi lại: "Sinh vật đó rốt cuộc là người hay là...?"

Hàn Chí lấy một điếu thuốc ra, nghiền ngẫm đầu điếu thuốc trong miệng, hồi lâu mới nói: "Nó từng là người."

Đây là thông tin Tống Nam Tinh chưa từng được biết, biểu cảm kinh ngạc không thể tin được: "Là những bệnh nhân bị ô nhiễm nghiêm trọng sao? Nhưng tài liệu của Trung tâm tiếp nhận không phải nói..."

"Nói ô nhiễm tinh thần có thể được kiểm soát và chữa khỏi?" Hàn Chí cười nhạt: "Nếu không nói thế, mọi người sẽ sợ tới mức trốn ở nhà, thế thì thế giới này sẽ loạn mất."

Thấy Tống Nam Tinh vẫn ngơ ngác, anh ta vỗ vai an ủi: "Nhưng cũng không hoàn toàn là chyện xấu. Một số người bị ô nhiễm biến thành quái vật, nhưng cũng có một số ít người biến thành..."

Dường như không thể tìm được một từ ngữ nào thích hợp để miêu tả, Hàn Chí dừng lại hồi lâu rồi mới nói: "... Biến thành siêu nhân, phim ảnh không phải nói siêu nhân sẽ cứu thế giới à."

Tống Nam Tinh không có ý kiến, chỉ "Ồ" một tiếng, tò mò hỏi Hàn Chí: "Vậy anh cũng là siêu nhân sao?"

Hàn Chí cười: "Tôi cũng hy vọng vậy, như thế có thể làm nhiều việc hơn. Nhưng không phải ai cũng làm siêu nhân được."

Tuổi của anh ta lớn hơn Tống Nam Tinh nhiều, khi cười rộ lên, ở khóe mắt đã có vết chân chim rõ ràng.

Tống Nam Tinh nhìn anh ta, có ảo giác mình được đối xử như một đứa em. Anh suy nghĩ một lúc rồi nghiêm túc nói: "Có thể làm một người bình thường và sống tốt cũng là may mắn."

Hàn Chí cười tươi hơn, vỗ vai anh: "Cảm ơn cậu đã cung cấp manh mối, muộn rồi, cậu về nghỉ ngơi đi, tôi phải về cục tiếp tục làm việc."

Chào tạm biệt Hàn Chí xong, Tống Nam Tinh lên lầu về nhà.

Khi anh lấy chìa khóa mở cửa, cửa phòng 402 kế bên bất ngờ mở ra. Một người đàn ông ăn mặc lịch sự bước ra, thấy Tống Nam Tinh, hắn mỉm cười, lấy ra một con rối gỗ cũ hỏi: "Con rối này là của em à? Tôi nhặt được nó ở ngoài hành lang, thấy nhà em không có ai nên giữ tạm. Đang định hỏi quản lý để xin cách liên lạc của em, không ngờ lại gặp được em ở đây."

Tống Nam Tinh nhìn con rối gỗ quen thuộc trong tay hắn, mắt giật giật: "Anh là...?"

"Xin lỗi, tôi quên chưa giới thiệu, tôi là Thẩm Độ, cư dân mới chuyển tới đây ngày hôm nay."

_______

Tác giả có lời:

Bạch tuộc nhỏ: Vợ không thèm để ý đến tôi, tôi ăn, ăn, ăn, ăn, ăn, ăn, ăn...

Con rối gỗ: (Ghen tuông đến biến dạng) (Hét lên) (Đập đầu vào tường) (Khóc lóc thảm thiết) (Bò đi đầy hận thù) (Nguyền rủa bạch tuộc nhỏ)

Thẩm Độ: Không hiếm lạ khi mãi vẫn chưa cưa được vợ, toàn là đám ngu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me