Dam My That Nien
Thời điểm Hàn Hoa cảm thấy dường như không thể trụ nổi nữa là hai năm sau đó. Hàn Binh vẫn như câu ngựa quen đường cũ, càng ngày càng sa đoạ, nợ nần chồng chất. Ông dường như đã biết trước kết quả sẽ đi tới bước đường cùng không trả nợ, nên coi như là những ngày cuối cùng bên con trai, đột nhiên đối xử với cậu vô cùng ân cần. Một ngày, ông trở về nhà rất sớm, giống như hiểu rõ vạn vật, nhìn rõ thế sự, an tĩnh vô cùng. Ông thay một bộ đồ, áo cổ lọ màu be bạc, quần tây loại kém chất lượng, cạo râu chải tóc, trông kĩ đã mất đi vẻ bụi bặm nghiện ngập, đơn thuần chỉ là một người đàn ông trung niên bình thường. Xong xuôi, ông rời nhà, bước ra ngoài. Người hàng xóm đã lâu không thấy bộ dạng này của ông, suýt chút nữa không tin vào mắt mình, vội vàng: "Anh, anh Hàn?" Hàn Binh lúc này, sau bao nhiêu năm nghe lại cái tên của chính mình, cũng rất bất ngờ, không thể tin là bản thân lại bỏ quên nhiều thứ lâu như vậy. Hàn Binh phản ứng rất chậm, người phụ nữ kia có phần sợ hãi, được một lúc muốn bỏ đi, đột nhiên lại thấy ông cười rộ lên, "Ừ, chào cô. Lâu rồi không gặp, nhất là trong bộ dạng như thế này, phải không?" "..." Người phụ nữ ấy thoáng kinh ngạc, bởi vì như đã nói, Hàn Binh vốn là một người khá điển trai, dù tầm thường, nhưng đâu đó vẫn có nét đẹp rất phong lưu, ánh nhìn cuốn hút. Mà đó là khi ông chưa cười. Năm ấy, thứ khiến Lục Tư rơi vào lưới tình của ông chính là nụ cười đó. Nhưng bây giờ, sự tình lại có chút đổi khác. Lục Tư cũng đã không còn ở bên ông nữa, Hàn Binh ngượng ngùng, không biết nói thế nào về bộ dạng bây giờ của mình, loay hoay một hồi, cuối cùng đành áy náy, "Nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước nhé?" Vừa nói vừa cúi đầu xin phép. Người phụ nữ ấy cũng gật đầu chào, hai má hơi hồng, "Vâng, vâng, chào anh." Mà có lẽ dường như, ai cũng nhận ra sự thay đổi của ông sau khi Lục Tư rời đi, đáng tiếc, bà lại không thấy điều ấy. Hàn Binh kiểm tra đồng hồ, theo trí nhớ ghé qua quán cơm Hàn Hoa làm việc, điều đầu tiên là hỏi phục vụ kiếm thằng bé. Hàn Hoa đương rửa bát dở, bỗng dưng thấy chủ quán hầm hầm lửa giận bước vào. "Mày làm được thì làm, không làm được thì biến, biến theo thằng cha nghiện rượu của mày ấy. Phiền toái chết đi được, làm hỏng chuyện làm ăn của người khác." Cậu biết tính tình chủ quán là con người cộc cằn, gàn dở, đôi lúc còn nổi nóng vô cớ. Vốn đã tập xem những câu nói sỉ vả của bà là điều đương nhiên, nhưng không hiểu thế nào lần này bà lại nhắc tới Hàn Binh. Hàn Hoa hơi ngẩn đầu, "Có chuyện gì sao ạ?" Bà không nhắc lại, tự động giật lấy toàn bộ chén bát trong tay đứa nhỏ, quát, "Tao bảo mày cút ra, không hiểu hả?" Mà Hàn Hoa lại không phải loại gan hùm dạ hổ, hai ba câu đã nhận ra điều bất thường, trong đầu đã nghĩ đến bao nguyên do khiến chủ quán tức giận, nhưng dù gì cũng chỉ là một đứa nhỏ cậu chắc chắn không bao giờ biết rằng người khiến mình bị trút giận lên người chính là Hàn Binh. Thời điểm thấy người cha trong kí ức sáu năm trước, Hàn Hoa một chút nữa đã tưởng mình đã chết. Bởi vì có người từng nói với cậu, thiên đàng là nơi đẹp nhất khi chết đi. Hàn Hoa tin điều đó, càng tin rằng Hàn Binh của sáu năm trước vĩnh viễn cũng không trở lại. Nhưng cái không ngờ đó đã biến thành sự thật. Hàn Binh nhìn đứa con nhỏ nhắn trước mặt, nhìn nó run rẩy trong cái rét ở Quảng Tây, ông biết rằng mình đã đối xử với nó có bao nhiêu tồi tệ. "Sao thế? Định không nhận cha à? Hay ngươi quên người cha này rồi?" Hàn Hoa lúc này giật mình, giống như sống trong ám ảnh những năm qua, rụt rè lắc đầu, nhưng bằng mọi cách, đều không dám mở miệng. Hàn Binh không nói, lúc này đi tới gần, để ý thấy trên tay đứa nhỏ còn dính rất nhiều xà bông cùng nước lạnh ở trong túi rút ra một chiếc khăn cũ, từ từ nắm lấy tay cậu, chậm rãi lau qua, đem những khối nước lạnh ngắt thu vào. "Sau này không cần đi làm nữa. Ta đã có thể trả nợ rồi." Hàn Hoa ngờ vực, vẫn không thể tin vào lời nói của người đàn ông trước mặt. "Không, không..." Hàn Binh không quá đặt niềm tin vào việc đứa nhỏ sẽ đột ngột nghe lời ông, cũng sẽ đột ngột tin tất cả những gì ông đã nói. Dù sao thời gian sáu năm không phải là ít, vả lại đó còn là chưa nói đến việc ông từng lừa mẹ nó. "Được rồi, tin hay không thì tuỳ ngươi, nhưng đáng tiếc là dù ngươi có không tin đi nữa thì sau này ngươi không cần phải làm việc ở đây." Vừa nói ông vừa rút trong túi ra một điếu thuốc, dường như đó chính là vật thay thế cho ma tuý. "Vả lại có đi làm thì mấy đồng cắc đó của ngươi cũng trả không nổi." Hàn Hoa nhìn ông, mặt lúc này hơi tái đi, có lẽ là do sợ ông nổi giận và sau đó, là đánh. "Vâng, vậy thì... sẽ không làm nữa." Hàn Hoa do dự đáp ứng, cũng thừa hiểu biết vì sao chủ quán vừa rồi lại tức giận như vậy. Nhưng đáng sợ hơn công việc và tiền bạc, đó chính là cuộc sống của cậu sau này. Không đi làm, mặc cho có trả được nợ, thì cũng sẽ không có cái ăn, thử hỏi đến lúc đó Hàn Binh có hối hận với quyết định hiện giờ không cơ chứ. Đứng một lúc, Hàn Hoa cảm thấy hơi lạnh, cũng có chút gượng gạo. Từ trước đến nay những lần Hàn Binh tỉnh táo hoàn toàn rất ít, vả lại nếu tính cả việc dùng ngôn từ lịch sự nói chuyện cùng cậu hình như là chưa bao giờ trải qua. Hàn Binh cũng nhận ra, nhưng đối với đứa nhỏ này, thực sự đã quá lâu để ông có thể cùng nó trò chuyện một cách bình thường. Nhưng quả thật cứ đứng như vậy mãi cũng không phải là cách. Cuối cùng đành hắng giọng hỏi, "Có đói không?" Hàn Hoa sửng sốt, trơ mắt nhìn Hàn Binh hút thuốc, khoé môi mấp máy muốn nói vài câu, nhưng hình nư nghĩ đến cái gì, đột nhiên lại im lặng. Hàn Binh không quá để tâm, chủ yếu muốn để đứa nhỏ tự mở lời, lặng lẽ đốt thuốc. Từng phút chậm chạp trôi qua, Hàn Hoa bởi vì lạnh mà run lên, muốn mở miệng kêu một tiếng cha, nhưng nghĩ lại, cảm thấy điều đó quả thật quá khó khăn, cuối cùng chỉ giống như con rùa, hết rụt đầu vào lại thò đầu ra. Nhưng trên hết, cậu không hề biết Hàn Binh vốn là một người rất kiên nhẫn. Ông sẽ bốc đồng, nổi giận, nhưng tuyệt đối không phải là con người tuỳ hứng. Vả lại đã quá lâu ông chưa nghe đứa con mình nói bất kì một thứ gì. Ông cũng muốn nghe giọng nó. Có thể ông là một người cha tồi, nhưng tồi ở đây, không thể tồi ở tình thương với con mình. Hàn Binh lúc này buông điếu thuốc, thuốc trên tay đã tàn đi phân nửa, ông lấy trong túi gạt tàn nhỏ, đút vào. "Được rồi, cứ đứng đó nhập nhằng, khéo bà già kia lại càm ràm mất. Bây giờ ngươi muốn về nhà thì đi, không thì cứ đứng đó." Nói rồi bỏ đi một mạch, hoàn toàn không đếm xỉa tới Hàn Hoa vì sợ hãi mà run lên. Hàn Binh biết, đứa con của ông rất cứng đầu, đối với việc nó đã giữ khoảng cách, chỉ có nước để nó tự đưa ra lựa chọn. Vừa đi được vài bước, phía sau đã có tiếng khóc. Hàn Binh mủi lòng, nhưng cũng không quay lại. Yếu đuối như thế, sau này nếu sống không có ông thì định tính sống thế nào đây? Nhưng ông quả thật không biết, ngay từ đầu, Hàn Hoa đã ngoan cường như vậy. Cậu khóc thì khóc, nhưng vẫn giữ được tỉnh táo về việc không có ăn thì sẽ chết. Chỉ cần lao theo ông vào bóng tối, cậu vĩnh viễn cũng không trở ra được. Hàn Hoa rất muốn bước đi, nhưng trước mặt giống như tối sầm, chẳng khác gì đi vào con đường hầm không lấy một chút ánh sáng. Nhưng càng tỉnh táo suy luận, cậu lại nhận ra rằng, dường như bản thân chưa từng có cơ hội được Hàn Binh quan tâm. Nếu chỉ vì nỗi sợ hãi mà đánh mất tình phụ tử, đứa nhỏ lúc ấy chắc chắn sẽ rất hối hận. Thời điểm Hàn Binh cho rằng đứa con đó tuyệt tình không nhận cha, là lúc Hàn Hoa sải dài bước chân chạy theo hình bóng yêu thương ấy. Dù cho Hàn Binh tổn thương cậu sâu bao nhiêu, dù cho ông có ghét bỏ cậu thế nào, dù cho tình thương ông trao cho cậu là bất đắc dĩ, Hàn Hoa cũng không hối hận. Hàn Hoa bỗng dưng hồi tưởng lại quá khứ, khi Hàn Binh đối xử với cậu dịu dàng, khi Lục Tư còn yêu ông say đắm, Hàn Hoa khi đó chưa bao giờ nghĩ cuộc sống là những nút thắt khó gỡ. Mặc dù cho tới bây giờ, có thể sau sự ôn nhu ấy của Hàn Binh là những đắng cay đau đớn vạn phần, Hàn Hoa cũng không thể thay đổi được tình cảm cậu dành cho ông. "Cha ơi, chờ con với." Mà khi nghe tới một tiếng "cha", Hàn Binh lại lặng lẽ đưa tay lau đi những giọt nước mắt tràn ly. ... Nhưng ai cũng đều nhận ra, sự thay đổi của Hàn Binh chính là minh chứng cho câu "thời gian không hề nhân từ với bất kì ai". Để đến khi Hàn Hoa- đứa nhỏ luôn bị đánh lừa bởi những giấc mộng- chìm trong mật ngọt, là lúc ông ta nhẫn tâm rời đi. Một ngày đông. Hàn Binh thực sự giữ đúng lời hứa, đem về rất nhiều tiền. Những tờ tiền đỏ au được xếp gọn thành một sấp, bên ngoài thì quấn một tờ giấy trắng. Nếu mùa đông là một màu tuyết trắng ảm đạm, thì những khối tiền ấy là bếp lò đỏ rực, nhưng không hề ấm áp. Hàn Hoa ngồi trên ghế sofa, đã hơn một tháng cậu không cần đi làm, có lẽ hiện tại đã quen với việc sống chậm lại, biết thưởng thức mĩ vị hơn. Nhưng để ý trong nhà ngập trong giấy đỏ, Hàn Hoa hơi sợ hãi, quả là lần đầu tiên cậu thấy nhiều tiền như vậy. "Có chuyện gì sao?" Hàn Binh thuận tay đếm tiền, sau đó cẩn thận bỏ từng khối vào vali. Ông nhận ra biểu tình khác thường của Hàn Hoa, liền mở miệng trấn an, "Đây là tiền ta kiếm được, nếu không nói quá, thì đủ để ta sống cả đời thoải mái." Hàn Hoa hơi nghi ngờ, không như dự đoán của Hàn Binh là vẻ mặt sung sướng vui vẻ, "Là cha kiếm sao? Từ đâu chứ?" Hàn Binh không ngẩn đầu, tiếp tục việc trên tay còn làm dở, căn bản đã chuẩn bị câu trả lời, "Tốt nhất ngươi thay vì hỏi những câu hỏi đó thì tận hưởng số tiền này, không phải sẽ tốt hơn sao?" Hàn Hoa lại nhớ đến biểu hiện cả tháng nay của Hàn Binh chợt nhận ra, không phải sự thay đổi của ông là không có lí do. Hàn Hoa nghi ngờ rằng ông đã tìm được ước mơ khát vọng, hoặc tình yêu, hoặc công danh sự nghiệp, và cũng rất có thể, ông lại tiếp tục dính vào con đường cờ bạc rượu chè. Những vật chất tình cảm hiện tại của ông mặc dù đối với cậu có bao nhiêu chân thật, nhưng hiện thực tàn khốc lại là thứ khiến Hàn Hoa không thể tự thôi thúc mình quẳng đi nghi ngờ. Bởi vì ngay từ ban đầu, lời nói của Hàn Binh có thể là nói dối, và cũng càng có thể là nói thật. Hàn Hoa lo cho ông, cũng như tự lo cho tương lai của chính mình. Nháy mắt chỉ sợ ông mê hoặc bản thân, hoặc làm gì đó độc ác. Buổi tối, trong nhà cúp điện. Hàn Hoa bất giác sợ hãi tràn lan, bởi vì những tháng ngày trước, Hàn Binh cũng đập đánh cậu trong những khoảng thời gian như vậy. Mua không được nến là lỗi do cậu, kiếm không ra tiền là do Hàn Hoa hãm tài, thậm chí tâm tình không vui cũng là cái cớ để ông đánh đập cậu. Còn bản thân Hàn Hoa thì lại vùng vẫy tuyệt vọng trong bóng đêm. Khản tiếng kêu gào thì ai sẽ nghe? Giương ra gương mặt đáng thương thì sẽ có ai cứu giúp? Nhưng lần này lại có chút khác, thứ khiến Hàn Hoa không tin, đó chính là nỗi sợ lớn nhất của cậu lại là thứ giúp cậu thoát khỏi sợ hãi. Hàn Binh phát hiện ra đèn trong nhà đột ngột tắt thì tỉnh dậy, lúc này đã là mười một giờ đêm. Ông gắng mở mắt cảm nhận rõ xung quanh, quờ tay thấy đứa con rúc đầu trong chăn, lúc này mới chậm chạp dở chăn trên người nó, "Hàn Hoa, đã tỉnh rồi phải không?" Bên cạnh không có tiếng trả lời, nhưng ông biết, đứa nhỏ đang nghĩ cái gì. "Có muốn ra ngoài ăn gì đó không? Chờ cho có điện lại thì trở về, có được không?" Quả thật nói đến những lời này, Hàn Binh cũng chính là người đầu tiên cảm thấy khó tin. Dưới lòng bàn tay ông lúc này cảm nhận được cử động rất nhẹ, "Vâng, ra ngoài ạ." Nhưng lần ra ngoài đó, cũng chính là sự ôn nhu cuối cùng của Hàn Binh dành cho đứa con tám tuổi này. Ông không làm Hàn Hoa nghi ngờ, không làm cậu để ý rằng tại sao bây giờ lại ra ngoài, cũng như tại sao lại chỉ có mỗi ngôi nhà của Hàn Binh là cúp điện. Ông quá tuyệt vời khi làm một người lừa tình chuyên nghiệp, nếu đã không thể giữ Lục Tư bên mình, thì cũng không nhất thiết phải giữ đứa nhỏ. Ông nuôi nó vì ông còn thương Lục Tư, ông thương nó là vì ông còn yêu Lục Tư, nhưng đến giờ phút này ông nhận ra bản thân cũng không đủ khả năng làm bất cứ điều gì nữa. Tình cảm ông dành cho Lục Tư mãnh liệt, giống như mảnh gỗ trước lửa đỏ, dù có phải thành tro, vẫn một lòng thương yêu người phụ nữ ấy. Ông thà để Hàn Hoa hận mình, chứ nhất định không thể để nó sống mà không có bất kì ai bên cạnh. Con đường vào mùa đông trải ra dấu chân trắng xoá, Hàn Hoa bước trên đó, tươi cười như khi cậu còn một người mẹ. Hôm ấy cũng như bắt đầu một mùa xuân, có thể coi là cuối đông. Hàn Binh bế đứa nhỏ trên tay, mặc cho nó một chiếc áo len cổ lọ, choàng khăn xanh lam tinh tế, mua cho nó một cái kẹo mạch nha, lẳng lặng đi qua dãy phố dài, gương mặt tiều tuỵ. "Hàn Hoa này, mai sau dù có bất cứ chuyện gì, ngươi cũng phải sống." Hàn Binh đột nhiên mở lời, nhưng tất thảy những sắp xếp trong đầu lúc này dường như rất mù mịt. "Mặc cho khó khăn thế nào, cũng phải sống tiếp." Càng nói ông càng cảm thấy rối bời, trong lòng cũng lộn xộn. Nếu ngày trước đã chìm trong đê mê khoái lạc, thì bây giờ, ông lại chìm trong bế tắc khổ đau. Hàn Hoa vui vẻ ăn kẹo mạch nha, căn bản hoàn toàn xem nhẹ những lời cha vừa nói, đứa nhỏ luôn có tâm tư ấy không biết rằng, Hàn Binh có vẻ đã trao đổi với thời gian để lấy lại khoảnh khắc ngây ngô không hiểu chuyện năm năm trước của cậu. Để rồi đi đến cuối đường, bước chân Hàn Binh bỗng chậm lại. Chậm lại. Từng bước từng bước một. Và, dừng hẳn. Hàn Hoa hơi kinh ngạc, lắc lắc vai cha nó, "Sao cha dừng lại, chỗ này đâu có phải thuỷ cung?" Hàn Binh nghe giọng nói ngọt ngào của con trai, trong lòng bỗng nhẹ bẫng, trái tim một phút thoáng qua giống như đã ngừng đập, tái lạnh, trống rỗng. Giọng nói ông có hơi khô khan, nhưng cuối cùng vẫn cố gắng cười gượng, "Nó thực sự là thuỷ cung đấy, chỉ là phải chờ một lúc nó mới hiện lên, ngươi có tin không?" Hàn Hoa có vẻ không mảy may, cười đáp, "Con tin chứ, thuỷ cung vào mùa đông không biết sẽ thế nào cha ha? Nó có lấp lánh không? Có đẹp như mẹ không?" Hàn Binh hơi chực khóc, nhưng hình như phía sau lưng lúc này đã có người, ông cố gắng nín nhịn dỗ dành đứa nhỏ, "Được rồi, "thuỷ cung" xuất hiện rồi, đi đi." Hàn Hoa chưa kịp hiểu rõ lời nói của Hàn Binh, đã từ tay cha mình được chuyền qua tay một người đàn ông xa lạ. "Đây là phần tiền còn lại, tiên sinh hãy giữ lấy." Người đàn ông kia đột nhiên lên tiếng, Hàn Hoa lúc này mới phát giác vùng vẫy hét lên, tay chân va chạm đánh đấm muốn trở về vòng tay Hàn Binh, nhưng kì thực đã không còn kịp nữa. Hàn Binh sau khi nhận tiền thì như một con chuột chũi lí nhí nói cảm ơn, lúc này mới dứt khoát quay người, không hề lưu lại cho đứa nhỏ bất kì một ánh nhìn nào. "Cha, cha ơi, đừng bỏ con mà...!!" Hàn Hoa nghẹn ngào khóc nấc lên, nước mắt rơi đầy hai gò má, cả cây kẹo mạch nha cũng bị cậu đánh rơi xuống đất, bám đầy tuyết trắng. "Cha! Cha nói con không cần cực khổ nữa, không cần đi làm kiếm tiền nữa là thế này sao? Cha vứt con sao cha?!..." Hàn Hoa càng quát càng không giữ được bình tĩnh, bởi vì dù gì thì, cậu lúc ấy cũng chỉ là một đứa trẻ, trắng đen thật giả đều không thể phân biệt, càng không thể nhận ra ẩn ý đằng sau hành động ấy của Hàn Binh, những gì cậu biết, tất cả chỉ là Hàn Binh lừa cậu chìm vào giấc mộng ngọt ngào, sau đó thì ném trở lại hiện thực trước khi cậu kịp quen với mùi vị của sung sướng. Hàn Hoa càng nghĩ, càng thấy bản thân mình chính là một thước phim diễn lại của Lục Tư, không khác một chút gì. Chỉ lạ một điều, hiện tại không phải là Hàn Hoa bỏ rơi Hàn Binh mà là Hàn Binh bỏ rơi cậu. Hàn Binh từng bước rời đi, in lại trên tuyết vệt dấu chân dài đằng đẵng, giống như lấy dao khắc vào trái tim cậu những vết thương tương tự. Tiếng gào thét thê lương của Hàn Hoa chưa bao giờ có thể khiến Hàn Binh quay đầu, trước kia cũng vậy, bây giờ cũng vậy. Bởi vì ông biết, nếu bản thân đã không mang lại cho người khác bất kì tư vị hạnh phúc nào, thì tốt nhất không nên gây tổn thương cho họ. Ông có thể là một người đa tình, nhưng không thể là một người vô tình. Hàn Binh trong mưa tuyết mỉm cười tráng lệ, trí óc lần lượt hồi tưởng lại một quá khứ dài đằng đẵng hai mươi năm. Quá khứ ấy như quả táo non, trông thì đẹp đẽ, non nớt, yêu kiều, nhưng khi đưa môi lưỡi vào thưởng thức, chỉ là những dư vị chát chúa, chỉ là phần thịt táo non mềm không đủ mùi mẫn, khiến lòng người day dứt tiếc thương. Kỉ niệm mặc dù đối với bất kì ai cũng rất tàn nhẫn, nhưng thực sự thì nó chỉ là những thứ đã qua mà thôi. Mà những thứ đã qua, con người hầu hết lại không bao giờ cam nguyện để nó vĩnh viễn trôi đi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me