Dam My Tong Ngu
Hoàng hôn bao phủ toàn không gian, ánh nắng màu cam xuyên qua cửa kính rọi vào bên trong, ánh sáng và bóng tối đan xen khiến hình dáng Tống Du càng trở nên thâm trầm so với mọi khi. Anh hình như đã chạy rất nhanh, sặc mặt có hơi đỏ, trong ánh mắt mang theo tia buồn bực – và rất nhiều lo lắng.Đường Ninh ngơ ngác mà há mồm, đôi mắt khẽ chớp. Tống Du nhíu chặt mày, hơi cúi người, bàn tay đặt trên trán cậu: "Vẫn còn hơi nóng...Còn đau bụng không?"Đường Ninh thành thật gật đầu."Vậy sao cậu còn không mau ăn cháo đi!" Tống Du lấy chân kéo ghế dựa lại ngồi xuống, cầm lấy chén cháo trên bàn chuẩn bị đút cậu. Chỉ là cháo đã để được một lúc, mùa đông lại lạnh nên giờ đã nguội mất, anh "Chậc" một tiếng, hướng ra cửa hô: "Dì ơi, mua lại một phần còn nóng đi ạ."Đường Ninh lên tiếng: "Không cần phiền phức như vậy..."Tống Du trừng mắt đáp lại. Cậu đành phải ngậm miệng, còn có hơi chột dạ. Tống Du nói: "Cậu sốt đến mức ngốc đi rồi à?" Nói rõ cho tôi biết gần đây cậu ăn một ngày mấy bữa, ăn lúc mấy giờ? Có dì nấu cơm ngon cho ăn sao không chịu ăn, ăn đồ thừa làm gì?"Lúc trước cậu không nói với Tống Du chuyện mình bị bệnh là do sợ anh sẽ lo lắng chạy tới. Bây giờ cho anh biết bản thân mình vì lời hứa hẹn kia mà biến thành bộ dạng này, anh ấy nhất định sẽ áy náy. Đường Ninh gục đầu, không dám trả lời, chỉ có thể nhỏ giọng xin lỗi. Tống Du tức giận nói: "Người bị bệnh là cậu chứ không phải tôi, cậu xin lỗi cái gì?"Đường Ninh trộm nghịch ngón tay, chỉ có thể tìm cớ nói: "Thói quen..."Tống Du quyết đoán nói: "Loại thói quen này không tốt, sửa lại cho tôi."Qua 10 phút, dì bảo mẫu đem cháo nóng tới. Tống Du đã dạy bảo Đường Ninh được một lúc rồi, nhận lấy cháo, rất là thuần thục múc một muỗng thổi nguội, liếc mặt ý bảo cậu há miệng để anh đút.Cháo trắng thanh đạm gần như không có vị gì, bình thường ăn mấy muỗng đã ngán, nhưng lần này Đường Ninh không thấy ngán chút nào. Cậu giống như một con thú cưng được bón ăn, muỗng tới liền há miệng, nghe lời mà nuốt xuống, mắt như dính vào bàn tay của Tống Du. Mười ngón tay vừa thon vừa dài, móng tay được cắt gọn chỉnh tề. Tay trái anh cầm chén, ngón tay phải cong lên, ngón trỏ và ngón giữa dùng để đỡ muỗng, ngón cái ấn xuống, tạo một dáng cầm muỗng rất đẹp. Thân thể Đường Ninh không khỏe, khi còn nhỏ từng bị thương, về sau dù không còn bị đánh nữa nhưng mỗi lần chuyển mùa cũng dễ dàng bị bệnh. Tống Du đã nhiều lần chăm sóc cậu, qua nhiều đợt xuân đi thu tới, đôi tay kia dần to lớn hơn nhưng động tác vẫn luôn như trước. Dưới sự giám sát của Tống Du, kế hoạch của Đường Ninh không chỉ không thể thực hiện mà còn bị thay đổi rất nhiều. Truyền dịch xong phải nằm viện thêm một ngày, Tống Du xin nghỉ ở trường cho cậu, ngày mai thứ hai cũng không cần đến lớp, Tống Du cũng tự mình nghỉ ngơi. Đường Ninh có ý không muốn, lại bị Tống Du nhìn một cái đã rụt về: "Cậu thật sự nghĩ mình là người sắt, sửa xong là tiếp tục sử dụng ngay à?"Đường Ninh nhỏ giọng nói: "Em cũng không bị bệnh nặng lắm đâu..."Tống Du liền nắm lấy tay không truyền dịch của cậu, tái nhợt lại mềm như bông, hiển nhiên lời cậu nói không có tí thuyết phục nào. Đường Ninh đành phải phục tùng mệnh lệnh nằm xuống, vẫn còn nghĩ đến chuyện phải học nên ngủ cũng không mấy an tâm.Trong phòng vẫn luôn im ắng, giấc ngủ của cậu không bị quấy rầy. Buổi tối khoảng 8 9 giờ cậu tỉnh lại, Tống Du đã không còn ở cạnh giường. Ánh đèn trong phòng bệnh có hơi yếu, như được phủ thêm một lớp sương mờ, Đường Ninh trợn tròn mắt không nhúc nhích, chỉ chăm chú nhìn bóng đèn. Tống Du có thể đến đây là tốt lắm rồi. Anh rất bận, không thể bắt anh ấy ở lại chăm sóc mình được...Suy nghĩ vẫn còn hơi hỗn độn, cửa phòng bệnh đã bị đẩy ra. Tống Du như sợ quấy rầy cậu ngủ, cầm điện thoại, động tác nhẹ nhàng nhất có thể, thấy cậu đã tỉnh mới thôi.Đường Ninh không kịp phản ứng, ngơ ngẩn nghe anh nói: "Tống Tâm vừa mới gọi điện hỏi thăm tình hình của cậu, tỉnh rồi thì tự nói với anh ấy đi, anh ấy lo lắng muốn chết." Cậu theo bản năng gật đầu, Tống Du gọi cho Tống Tâm, đưa điện thoại đến bên tai cậu. Cậu chậm rãi cầm lấy, chờ đợi tiếng chuông reo, lại tự dưng liếc nhìn Tống Du một cái. Ánh mắt như đang sợ hãi anh sẽ đi mất, tay Tống Du đè lên đầu cậu, không nói gì mà chỉ xoa nhẹ. Đường Ninh nhỏ giọng trò chuyện cùng Tống Tâm, trấn an người vẫn luôn lo lắng kia xong mới sợ hãi nhìn về phía Tống Du. Cậu trả lại điện thoại, tay hai người vô tình chạm vào nhau, tay anh rất ấm, vì thế cậu lấy hết can đảm nắm lấy tay Tống Du. Nhờ vậy bóng dáng họ như dính vào nhau, trông rất thân mật. Lông mi Đường Ninh run rẩy, vụng về mà nói: "Tống Du, chuyện là...thật xin lỗi, em...đêm nay anh có thể ở lại một chút rồi hẵng về không? Em..."Còn chưa nói xong, trán cậu đã bị búng một cái. Tống Du nắm ngược lấy tay cậu, vừa khiển trách vừa nhéo, nói: "Chưa bao giờ thấy cậu ngốc đến vậy!" Cậu lấy tay sờ sờ trán, Tống Du hung hăng nói, "Đêm nay tôi ở lại đợi cậu hạ sốt, tiện giám sát cậu ngủ. Cậu đang bị bệnh nên tôi sẽ cho cậu một đặc ân nữa, muốn tôi ngủ cùng thì cứ nói thẳng, hôm nay sẽ ngoại lệ mà chiều theo cậu."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me