Dam My Trans Dong Tuoc Toa Kim Thoa The Vi Chu Tra
Thọ yến nhà Đô đốc, xa xỉ đến cùng cực, từ con đường đồng tiền ngay lối vào đã rõ.Những người ngoài cửa không có tư cách vào thọ yến, chỉ mong sao kịp thời gian còn tặng được quà cũng xếp dài hai con phố, đèn hoa huyên náo, còn náo nhiệt hơn cả Tết.Chỉ là ngoài sự náo nhiệt này, lại có chút âm thanh không thỏa hiệp, chính là ở góc cửa bên, có một tên tiểu tư đang vứt một ông lão ra ngoài.Ông lão quần áo rách bươm, mặt mũi bầm tím vừa khóc vừa mắng: “Uông Vinh Hỏa chết băm, cướp con gái tôi rồi làm nhục, ăn thịt bách tính, uống máu người dân! Tôi, tôi chúc ông đón âm thọ*!”*Dương thọ là chúc người sống, âm thọ là chúc người chết.Quản sự mặc áo hoa đứng một bên hung hăng hét với tiểu tư: “Nói nhảm gì? Cái mồm nhả không được lời hay, lấy bùn chét lên cho ta.”Vì thế mà lập tức có người đi tới bốc một nắm đất đen xì nhét vào mồm vào mũi ông lão, ông lão ưm ưm giãy dụa vài cái, không hề có sức chống trả, quản sự đó lại nói: “Lôi đi xa một chút, đánh cho một trận nhớ đời rồi vứt đi! Đừng để Đô đốc dính xui xẻo!”Hai ba cái ông lão đã bị kéo đi.Trận náo động này bày ra trước cửa phủ Đô đốc, nơi đông người qua lại thế mà chớ hề gây ra nhiễu động nào.Cố Phương Phi hôm nay mặc một chiếc váy thêu hoa mai gài cúc cổ điển, Hứa Hàng ở sau lưng nàng, hai người đưa thiếp mời ra rồi tiến vào sảnh đón khách.Lúc này còn chưa đến giờ bắt đầu buổi tiệc, mọi người đều đang đon đả cười nói kết giao quan hệ, cũng có người nhàn dỗi dạo quanh khuôn viên phủ.“Ngài Hứa đã từng tới đây bao giờ chưa?” Cố Phương Phi hỏi.“Chưa từng, cửa quý nhà Đô đốc một người tầm thường như tôi sao dễ dàng vào như vậy.”“Hang động làm thủ công trong hoa viên này rất đặc sắc, những hoa viên khác đều không có kiểu lớn như vậy, hôm nay đã đến thì tôi đưa ngài Hứa đi xem xem.”Hang động này là hạ nhân dưới tay Đô đốc tạo ra khi xây phủ, có thể dung nạp hàng trăm bách tính, bên trong có những con đường nhỏ, những khối đá sạch sẽ bóng loáng, vừa nhìn đã biết giá cả phi phàm.Hứa Hàng và Cố Phương Phi đi từ một bên vào rồi ra từ bên khách, chọn những con đường hành lang ít người mà đi, nhàn rỗi nói chuyện: “Người khác chúc thọ, thọ tinh* đều đón khách ở sảnh, Đô đốc có vẻ không thích lắm?”*Thọ tinh: cách gọi người đón sinh nhật.“Vậy cũng không phải, Đô đốc thích náo nhiệt, chỉ là cách làm người của ngài ấy cẩn thận mười phần, chỉ sợ có người đến ám sát, cho nên không đợi đến lúc bắt đầu thì sẽ không xuất hiện. Nhà chúng tôi đã ăn cơm cùng Đô đốc vài lần, ngài ấy luôn ngồi riêng một bàn, khoảng cách cũng phải ít nhất mười mét, bên cạnh luôn dẫn theo một đội lính.”Rẽ hướng đi đến đài sau, Hứa Hàng nhìn hoa viên cẩm tú: “Chức quan càng cao, càng không từ thủ đoạn, kẻ địch cũng vì thế mà nhiều, không kỳ lạ.”Cố Phương Phi nhìn đồng hồ: “Cũng xêm xêm rồi, chúng ta quay lại thôi.” Nói rồi quay đầu vòng trở lại, chỉ là chưa đi được mấy bước đã bị Hứa Hàng kéo lại, y chỉ vào con đường bên cạnh: ‘Đi hướng này, gần hơn.”Con đường đó thông tới một cửa nhỏ, nhưng không biết cánh cửa đó dẫn đi đâu, Cố Phương Phi nghi hoặc: “Ngài không phải chưa từng tới sao? Sao lại biết?”Hứa Hàng chỉ tay từ đầu này tới đầu kia của viện, chỉ cho Cố Phương Phi xem: “Viện này không vuông không đều, một bên là ao, một bên là ba tòa lầu lớn liên tiếp, ở giữa có một con đường nối liền, nhìn kiểu gì cũng không giống bố cục truyền thống.”Y làm tỷ lệ giữa không trung: “Nước, ba đường ngang, một dọc là chữa Uông*. Cho nên đường vào đường ra đều đi qua ao nước về tới sảnh chính, không cần thiết phải quay lại hang động.”*Chữ Uông 汪Cố Phương Phi bán tín bán nghi đi theo Hứa Hàng vào con đường nhỏ, bước qua cánh cửa kia, quả nhiên nhìn thấy cánh cửa vào viện ban nãy đi vào cách đó không xa, bất giác kinh ngạc: “Ngài Hứa thì ra cẩn thận như thế, tôi chỉ lo ngắm xem có đẹp hay không, ngược lại chẳng bao giờ nhìn bố cục phong thủy.”Khi hai người đang nói chuyện thì phía sau có tên bụng phệ chen vào, lẩm bẩm: “Hai vị là ai đó, đừng chen nhau ở đây, chắn hết cửa rồi.”Hai người sửng sốt rồi lập tức nhường đường, người đàn ông len qua hai người, vừa nhìn một cái đã dừng bước chân.Trước tiên là động tác của gã dừng lại, cảm giác sai sai, sau đó lại lùi vài bước, đứng giữa hai người.Người này rụt đầu ra sau, híp híp mắt đánh giá Hứa Hàng, sau đó chắp tay: “Bái kiến vị tiên sinh này, tại hạ Bành Bạc, trợ lý của lãnh sự ngoại giao, các hạ không biết là vị nào? Nhìn ngài quen mắt lắm.”Hứa Hàng hơi nhấc mí mắt, nhìn lại Bành Bạc một cái, đôi môi khẽ động, lãnh đạm đáp: “Tôi chỉ là một chưởng quỹ của dược đường mà thôi.”Thái độ không tự ti không kiêu ngạo.Cố Phương Phi biết Hứa Hàng không thích người lạ, nên đứng ra dàn xếp: “Chào trợ lý Bành, tôi là Cố Phương Phi của thương hội Bành Vận, đây là người bạn tôi dẫn tới, khả năng trước đây ngài từng đến tiệm thuốc của y để bốc thuốc rồi cũng nên.”“Ồ, thế ư?” Bành Bạc sờ cằm, đôi mắt kia có thể nói là lượn lờ không an phận trên người Hứa Hàng, đôi mắt quyến rũ như vậy, thân thể cuốn hút như thế, gã vẫn luôn cảm thấy đã gặp ở đâu, dường như là gặp trên bức tranh nào rồi, nhưng làm thế nào cũng không nhớ ra tên.Càng không nhớ ra, càng nhìn chằm chằm.Có lẽ là ánh nhìn dò xét kia quá vô lễ, sắc mặt Hứa Hàng bắt đầu đanh lại, Cố Phương Phi thậm chí còn nhìn thấy gân xanh nảy trên huyệt thái dương của y, vì thế gượng gạo cười nói: “Ôi thôi, thời gian không còn sớm nữa, đừng để Đô đốc phải đợi chúng ta…”Nói xong liền kéo tay áo Hứa Hàng, Hứa Hàng hiểu được nàng đang giải vậy, gật đầu, thuận theo đi ra ngoài.Nhưng chính ngay lúc này, Bành Bạc còn đang mơ hồ bỗng dưng sáng suốt, một tay nắm một tay mở vỗ bộp một tiếng, xoay người kéo cánh tay phải của Hứa Hàng lại, bởi vì hơi kích động nên dùng sức quá đà, kéo một cái đã giật cả người Hứa Hàng ra sau.“Tôi nhớ ra rồi! Cậu… cậu không phải là người trong hí quan mà Kim Hồng Xương nuôi ở Kim Giáp đường sao?”*Hí quan戏倌 tên gọi cũ của nhà hát, con hát.Hết chương 14.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me