Dam My Trans Dong Tuoc Toa Kim Thoa The Vi Chu Tra
Yến tiệc ở sảnh chính bắt đầu khi đoàn hát Hoa Lê hát vở “Định Quân Sơn”.Uông Vinh Hỏa hôm nay mặc một bộ đồ trông rất may mắn, ngồi trên cái ghế trạm rồng phượng bằng gỗ hoa, sau lưng có một đội binh lính mang súng, trên tay lão đang chơi quả hạch đào, miệng lẩm bẩm hát theo vài câu: “Phong thư này đến thật là khéo, trời giúp Hoàng Trung lập công lao~ đứng trước cửa doanh trai cất tiếng hô, lớn nhỏ trai gái mau nghe đây~”Khi Đoạn Diệp Lâm tiến vào từ cửa chính, lão vẫn còn lắc lư vài nhịp trên ghế, thấy hắn đi tới ra vẻ đứng dậy chào đón, miệng ngược lại nói như rất thân quen: “Ôi, Đoạn tư lệnh, chiêu đãi không chu toàn rồi, chiêu đãi không chu toàn rồi, mời ngài ngồi.”Vì thế liền có người tiến đến dẫn hắn đến ngồi ở bàn bên, Đoạn Diệp Lâm nhìn một cái rồi đi đến bên cạnh Uông Vinh Hỏa, đám binh lính vội đứng thẳng người, hai tay nắm chặt lấy súng.Uông Vinh Hỏa ngược lại hơi xua tay để bọn họ bình tĩnh lại.Đoạn Diệp Lâm ngồi bên cạnh Uông Vinh Hỏa, hắn cười như không cười, đem hộp gấm đặt trước mặt lão: “Tiệc thọ của Đô đốc, tôi mang chút quà đến, không phải thứ gì tốt, chỉ là quả hôm nay mới hái, còn tươi nóng lắm.”Quả mà còn nóng?Uông Vinh Hỏa đặt quả hạch đào đang chơi trên tay xuống, dùng một ngón tay lật nắp hộp ra, chỉ thấy trong đó là một cái đầu máu thịt lẫn lộn, đồng tử lão co lại, rồi khép lại không tiếng động, sau đó chuyển ánh mắt lên đài hát: “Vất vả cho Tư lệnh đích thân đưa tới.”“Thiếp mời của Đô đốc đều đã đưa tới tận “bên trong” Tiểu Đồng Quan của tôi rồi, tôi không có qua có lại, chẳng phải là thất lễ rồi sao?”“Hai chúng ta đều là người quản lý thành Hạ Châu, cần gì khách khí như vậy.”“Chính bởi vì hai ta đều vì công việc của thành Hạ Châu, cho nên mới phải đến tìm Đô đốc.” Đoạn Diệp Lâm chống tay lên bàn, nửa người trên hơi hơi nghiêng xuống, ánh mắt như loài hổ sói, vỗ nhẹ lên hộp gấm, “Nếu như có người ở chỗ ông* đây muốn làm điều bất lợi với thành Hạ Châu, thì cái này chính là kết cục. Cho nên, thành Hạ Châu này tương lai muốn có được ngày tháng yên bình, thì phải xem Đô đốc có hiểu được lòng tôi hay không rồi.”*Chỗ này cũng giống như những lần trước, là tiếng tự xưng của Đoạn Diệp Lâm, ảnh xưng là lão tử 老子 ông đây, chứ không phải là xưng hô chung chỉ Uông Vinh Hỏa đâu nha.Trong lòng Uông Vinh Hỏa đè một cơn giận, nhưng ngoài mặt vẫn phải cười hiền như Phật: “Ha ha, Tư lệnh cứ lo quá. Chúng ta vẫn nên uống rượu thôi?”Đương khi muốn rót rượu, thì nghe thấy một âm thanh nữ: “Hôm nay trời vẫn còn lạnh, Đô đốc và Tư lệnh muốn uống rượu, vẫn nên hâm nóng một chút."Cố Phương Phi nho nhã cười tiến đến từ nơi xa.Cố Phương Phi vừa xuất hiện, Uông Vinh Hỏa liền cười chào hỏi với nàng. Những năm trước, Cố Nhạc Thiện cùng Uông Vinh Hỏa quan thương (người làm quan và người thương nhân) câu kết kiếm không ít tiền, vì lẽ đó mà quan hệ giữa Đô đốc và thương hội Bành Vận vẫn luôn rất tốt.“Cô Cố càng ngày càng hào phóng, mau ngồi mau ngồi!” Uông Vinh Hỏa khách khí đôi câu, sau đó gọi người đem cốc hâm nóng rượu hình Kỳ Lân lên, mở nắp ra bỏ rượu vào rồi từ từ hâm lên, lại quay qua hỏi Đoạn Diệp Lâm: “Tư lệnh có muốn hâm một chút không?”“Không, tôi quen uống rượu lạnh.’Uông Vinh Hỏa sờ lên mép cốc để sưởi ấm, híp mắt nói: “Khi còn trẻ đúng là nóng lạnh chẳng kỵ, giờ tuổi tác lớn dần, ngũ phủ lục tạng được nuôi quen rồi, không chịu được kích thích. Cho nên mà, hai chúng ta, sợ là không có cách nào uống chung một bình rượu.”Đoạn Diệp Lâm nhấc một ly rượu lên, để ở bên miệng nhưng không uống, nghe xong lời nói của Uông Vinh Hỏa liền đổ ra đất, cái ly lật úp trên mặt bàn: “Uống chung hay không cũng chẳng sao, chỉ là tôi trước giờ không uống rượu lạnh của người khác, cũng sẽ không để người khác cướp rượu của mình.”Ánh mắt hai người nhìn nhau chốc lát, ai cũng thấy được ánh lửa từ đối phương.Hồi lâu, khi mà rượu hâm nóng đã xêm xêm, tiểu tư ở bên cạnh tiến đến mở nắp cốc lấy bình rượu ra, vừa chuẩn bị rót thì ngửi thấy một mùi tanh nồng nặc, nghẹt mũi mà cay mắt.Mùi này tỏa ra vừa nhanh vừa đậm, nắp vừa mở ra, Uông Vinh Hỏa cùng Đoạn Diệp Lâm đều lập tức cau màu, gió vừa thổi vào sảnh liền tràn ngập mùi này. Tất cả mọi người đều không hẹn cùng lấy tay che mũi, quay đầu nhìn sang.“Mùi gì thế này…”“Hôi thật sự…”“Có thứ gì bị ôi hả?”Uông Vinh Hỏa cướp lấy bình rượu, hung dữ nện xuống đất: “Thứ gì không biết? Ai lo việc rượu, hỏng thành như thế này còn dám dâng lên cho ta.”Lão vừa phát uy, một hàng binh lính phía sau soạt soạt hai tiếng dơ súng lên. Một đám tiểu tư và nha hoàn làm việc ở bếp vội vàng quỳ xuống dập đầu xin tha, khóc kêu không biết gì.Lúc này, một thiếu niên mặc trường sam đi ra từ đám quan khách, cúi người xuống khẽ chạm vào rượu vương trên nền đất rồi đưa lên mũi ngửi thử, sau đó đứng lên trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, khom người chào Uông Vinh Hỏa, nói: “Đô đốc, rượu này không phải bị hỏng, mà đã bị thêm độc.”Hết chương 18.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me