[Đam Mỹ/TRANS] Đồng Tước Tỏa Kim Thoa - Thế Vị Chử Trà
Chương 20
Nhiệm vụ trước mắt vẫn là bắt người hạ độc.Uông Vinh Hỏa vỗ lên bàn lớn: “Nghe thấy chưa! Đi tra, xem xem là con rùa con nào!”Lại thêm một trận xao động, bất quá lần này ngược lại có kết quả.Mấy tên lính dẫn một kẻ to béo đi đến, người này vừa đi vừa luôn mồm kêu, đã bị dọa đến tóe cứt tóe đái: “Không phải tôi! Không phải tôi! Hiểu lầm, đây là hiểu lầm mà!”Binh lính mặc kệ gã kêu gào, vứt hắn xuống nền, gã đàn ông ngã xuống trước mặt Uông Vinh Hỏa, cánh tay lộ ra, từ lòng bàn tay đến cánh tay, có mấy chỗ sưng đỏ liền, giống hệt vết trên ngón tay Hứa Hàng.Sai người túm tóc kéo đầu gã lên, Uông Vinh Hỏa liền nhận ra: “Trợ lý Bành? Không ngờ rằng, lại là ngươi.”Người này chính là Bành Bạc bị Đoạn Diệp Lâm đấm cho một quyền, tím tái trên mặt còn chưa tan hết.“Không phải không phải không phải! Đô đốc, tôi sao lại hại ngài chứ.”“Vậy vết thương trên tay ngươi giải thích thế nào?” Uông Vinh Hỏa giận dữ.“Đây đây đây… đúng rồi Đô đốc, ban nãy tôi bị ngã một cái! Nhất định là bị dính khi đó! Tôi, ôi trời, tôi còn tưởng là bị con côn trùng nào cắn chứ, cho nên mới không để trong lòng. Tôi tuyệt đối không dám hại ngài, hung thủ nhất định là người khác!” Bành Bạc gấp đến mức chỉ loạn lên: “Ngài xem, vết thương trên mặt tôi cũng là do khi đó bị ngã! Việc này Đoạn Tư lệnh có thể làm chứng.”Có gấp thế nào Bành Bạc cũng không dám nói là Đoạn Diệp Lâm đánh, nơi này vạn mắt đổ dồn, Đô đốc đã hoài nghi gã, nếu còn đắc tội Đoạn Diệp Lâm thì chỉ có đường tự sát.Tiếc là, Đoạn Diệp Lâm không vì thế mà chịu giúp, hắn lãnh nhạt nói: “Trợ lý Bành đi đường không vững, nghiêng nghiêng ngả ngả, nhưng mà… có ngã vào khóm cây ráy nào không, tôi ngược lại cũng chẳng chú ý đến.’Nói cũng chẳng sai, cũng chẳng phải người chăm hoa, ai sẽ chú ý đến hoa hoa cỏ cỏ ở ven đường. Nhưng bây giờ mạng sống Bành Bạc ngàn cân treo sợi tóc, nghe vậy mà tim gan vọt lên khỏi cổ.Lúc này Hứa Hàng lại như vô tình nói một câu: “Trước khi tiệc rượu bắt đầu ở đình viện có gặp vị trợ lý này.”Người đến đình viện nhiều vô kể, vào thời khắc quan trọng nhắc câu này, không khác gì đổ thêm dầu vào lửa.Bành Bạc hét lớn: “Tôi chỉ đến đó ngắm hoa cỏ ngắm phong cảnh! Tôi không hạ độc.”Uông Vinh Hỏa chĩa súng vào đám người làm đang quỳ phía dưới, họ liền run cầm cập, Uông Vinh Hỏa hỏi: “Các ngươi thì sao! Lúc làm việc ở phòng bếp có thấy ai khả nghi không?”Nha hoàn làm việc ở nhà bếp đang quỳ bên cạnh khom người, nhìn Bành Bạc một cái, sau đó rụt rè nói: “Vị trợ… vị trợ lý này từng sai tôi dẫn ông ấy đến phòng bếp lấy rượu thuốc…”Lại là một đao trí mạng.Sắc mặt Bành Bạc trắng bệch: “Đừng nói láo! Cô tận mắt thấy tôi lấy rượu thuốc xoa lên mặt để giảm sưng, những hành động thừa thãi khác tôi không làm! Có phải bản thân cô chột dạ không?”Nha hoàn chỉ sợ dẫn lửa đốt mình, thấy Bành Bạc muốn buộc chặt với mình, hốt hoảng vội vàng giũ sạch quan hệ: “Không có không có không có! Đô đốc, tôi dẫn ông ấy đến rồi đi nhóm lửa! Ông ấy làm gì tôi chẳng biết một chút nào.”Vẻ mặt Bành Bạc cau như sắp khóc.Súng của Uông Vinh Hỏa đã đè trên trán gã, chỉ cần bóp cò là sẽ nát bét.Cả người Bành Bạc cứng đờ, không dám động lọan. Giây phút sinh tử, đến thở cũng không dám thở mạnh.“Ngươi vô tội? Ai có thể chứng minh? Đi dạo điền viện đang yên lành đột nhiên ngã? Ngã cũng hay cứ phải ngã vào cây độc? Nhiều chỗ như thế, ngươi cứ phải đến nhà bếp? Tao con mẹ nó không tin có lắm chuyện trùng hợp vậy.”“Chứng minh… chứng minh… cái này… tôi…”Đoàng! Tiếng súng động trời!Tất cả mọi người đều run lên một cái, trái tim cứ như rơi xuống ao rồi vậy.Khi yên tĩnh lại, tất cả ngẩng đầu nhìn đều không nhịn được sờ sờ cổ mình, cảm thấy còn sống đúng là may mắn không thôi. Mà trong sảnh, đầu của Bành Bạc có cái lỗ lớn, máu phun ra, bẩn thành một mảng bê bết, óc não trắng trắng chảy ra ngoài nhuốm thêm màu máu, trông kinh tởm vô cùng.“Ọe… uệ”Không ít người đều đang áp xuống cảm giác buồn nôn để bản thân trông còn được bình thường một chút. Nhưng những cô gái chưa nhìn qua những việc này đều vội vã lấy khăn che mặt, không dám nhìn thêm một lần.Cố Phương Phi cũng không ngoại lệ, nàng lập tức xoay người, thậm chí không quan tâm người đó là ai mà đã núp vào lòng người ra, cả người co lại như chim nhỏ rồi run bần bật.Đỡ là người đó lịch thiệp vô cùng, không đẩy nàng ra, ngược lại rất có lễ phép, đứng im không động đậy, mặc cho nàng dựa, còn ở bên tai an ủi: “Không sao rồi, Đô đốc đã sai người dọn đi rồi.”Cố Phương Phi lúc này mới ngẩng đầu, chỉ thấy một người đàn ông mặc tây trang trắng, bèn tạ lỗi: “Xin lỗi, thất lễ rồi.”Người đó chỉ cười thôi.Uông Vinh Hỏa xử lý xong người, lau ngọn súng sáng đến bóng loáng, hiển nhiên là tâm trạng tốt vô cùng: “Mẹ nó, dám đánh chủ ý lên người ông, đưa nó đi cho chó ăn! Mau! Sai người đến đình viện nhổ sạch đám cây không sạch sẽ đó cho tôi.”Lau xong rồi, lão chỉnh lại y phục, chắp tay: “Hôm nay mừng thọ, chẳng may có một khúc nhạc đệm, mọi người chê cười rồi, nào, đổi một vở “Tứ lang thăm mẹ”! Náo nhiệt lên, nào nào nào, đều ngồi hết đi, ăn tiếp uống tiếp.”Bộ dáng như không có gì của lão, tựa như chỉ vừa đánh chết một con ruồi vậy.Nhưng mùi vị huyết tanh trong không khí, mãi sau vẫn chưa tan hết.Lúc này trên sảnh chính lại khôi phục dáng vẻ chạm ly ban đầu. Chỉ là dưới dáng vẻ này, sắc mặt mỗi người đều trắng như tờ, trên đài con hát hát đến hiên ngang lẫm liệt, nhưng có được mấy người là ăn nhẩm được vị, đều rất khó nói.Đoạn Diệp Lâm xem kịch chán rồi, cũng nói đủ ròi, nhìn thấy Uông Vinh Hỏa là không còn khẩu vị. Huống hồ giờ phút này trong bụng hắn đang giận vô cùng, nắm tay chặt răng rắc, bắt buộc phải về nhà phát tiết.“Đô đốc mừng thọ cho đàng hoàng, Tiểu Đồng Quan còn sự vụ đang đợi tôi xử lý.” Sau đó nhìn Hứa Hàng một cái, ngữ khí nặng thêm, “Cậu Hứa cũng nên về thôi, tôi nghĩ, Hạc Minh dược đường cũng không ít việc đâu.”Hứa Hàng bèn cáo từ Đô đốc. Đô đốc xua xua tay, một bộ dáng ban ơn: “Thứ lỗi không tiến xa được. À đúng rồi, vị này là dược đường gì vậy, cậu Hứa đúng không? Được rồi, hôm nay coi như cậu lanh lợi, tôi là người thưởng phạt phân mình, sau này sẽ có nhiều người chiếu cố việc làm ăn của cậu.”“Đô đốc coi trọng rồi.”Hai người một trước một sau ra khỏi cửa lớn phủ Đô đốc, có một chiếc xe Ford đã chờ sẵn.Sắc mặt hòa nhã mà Đoạn Diệp Lâm duy trì trước mặt người khác bỗng chốc tan vỡ, đen xì vô cùng, đôi tay hắn như kìm sắt, đột nhiên nắm lấy cổ tay Hứa Hàng, kéo mạnh đến nỗi y suýt ngã xuống, sau đó nhanh gọn dứt khóa nắm lấy cửa xe, ác độc ném y vào, cả con xe rung lên dữ dội.Hết chương 20.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me