TruyenFull.Me

Dam My Trans Dong Tuoc Toa Kim Thoa The Vi Chu Tra

Ngày tháng cứ thế không mặn không nhạt trôi qua, vài ngày sau, quản giả phủ Đô Đốc vội vã đến Hạc Minh dược đường, gọi tên Hứa Hàng đến phủ.

Hứa Hàng lấy hòm thuốc rồi đi luôn, nhanh chóng chạy đến phủ Đô đốc.

Người xảy ra chuyện không phải Uông Vinh Hỏa, mà là một phòng tiểu thiếp mới nạp của lão. Tiểu thiếp này đến phủ mới được vài ngày, xinh đẹp như hoa tựa ngọc, vốn dĩ là một người đánh đàn tỳ bà ở tửu lâu, tên Nguyễn Tiểu Điệp, Uông Vinh Hỏa đi ngang nhìn thấy ưng ý, liền cướp người về, nuôi ở trong phủ.

Bất quả người đàn tỳ bà này rất có cốt khí, ba ngày hai lần đập đầu thắt cổ, đánh chết cũng không thuận, Uông Vinh Hỏa khả năng rất hiếm lạ dung nhan hiếm có của Nguyễn Tiểu Điệp, thế nên mỗi lần đều cứu lại, dặn dò người khác chăm nom.

Nhưng người đã muốn chết, kiểu gì cũng sẽ tìm được cách. Sáng sớm hôm nay, nhân lúc không ai chú ý Nguyễn Tiểu Điệp nấu cho mình một bát canh phụ tử (một vị thuốc đông y), uống đến mức chân tay phát lạnh, sắc mặt xanh tím.

Hứa Hàng vừa đến đã được người dẫn đến phòng của Nguyễn Tiểu Điệp, Uông Vinh Hỏa đứng bên giường, tay nắm chặt đi đi lại lại, gấp đến mức đầu đổ đầy mồ hôi, vừa thấy Hứa Hàng liền gọi vội: “Mau, mau xem xem có thể cứu về được không! Nếu như cứu được, sau này ở thành Hạ Châu, tôi nhất định đảm bảo cho cậu đại phú đại quý.”

Hứa Hàng tiến đến bắt mạch, vội vã bắt một lúc sau đó hỏi: “Uống khi nào?”

“Thời gian cũng chỉ khoảng một nén hương.”

“Trong bếp có canh đậu xanh không?”

“Canh đậu xanh?” Nha hoàn Xuân Hạnh đứng ở bên mở lớn đôi mắt.

“Có hay không?” Hứa Hàng một bên hỏi, một bên rút châm thi triển lên tâm mạch của Nguyễn Tiểu Điệp.

Xuân Hạnh gật đầu: “Có, có ạ. Hôm nay trù nương có nấu một nồi.”

“Mau bê một bát lên đây.”

Hứa Hàng nói rất khẩn cấp, Xuân Hạnh vội vã đi ngay, chẳng qua bao lâu đã bê một bát đến. Hứa Hàng đón lấy, nói với Uông Vinh Hỏa: “Đô đốc, phiền ngài đỡ phu nhân dậy.”

Uông Vinh Hỏa nghe vậy, tiến đến vài bước đỡ Nguyễn Tiểu Điệp lên, cho dựa vào lòng mình. Hứa Hàng nắm lấy cằm Nguyễn Tiểu Điệp, hơi dùng lực, ép nàng mở miệng, sau đó đút canh đậu xanh vào, lại thuận khí ở trước ngực nàng, khiến nàng không uống không được.

Nguyễn Tiểu Điệp hôn mê nhưng cũng uống không ít, đôi lúc không nuốt kịp sẽ chảy ở bên khóe miệng.

Đợi Hứa Hàng đút hết, y vỗ mạnh mấy cái ở trước ngực nàng, Nguyễn Tiểu Điệp hộc một cái, nghiêng người nôn hết mọi thứ ra ngoài.

Xuân Hạnh mắt tinh tay nhanh, vội lấy cái chậu ra cho nàng nôn, những thứ đó đều được nôn vào trong chậu.

Đợi nàng nôn cũng xêm xêm rồi, lại cho uống thêm một bát canh đậu xanh, lần này thì không ép nôn nữa, mà để nàng từ từ tiêu hóa.

Lúc này Uông Vinh Hỏa nhìn qua, sắc mặt Nguyễn Tiểu Diệp đã đỡ hơn nhiều, lồng ngực lên xuống phập phồng, cả người nàng mê mệt nhưng mạng sống đã không còn lo ngại.

Lão thở phào một hơi, thuận khí cho Nguyễn Tiểu Điệp, sau đó đặt nàng nằm xuống: “Đúng là sợ bóng sợ gió một trận...” sau đó lại hỏi Hứa Hàng, “Vậy là ổn rồi?”

Hứa Hàng lúc này mới cẩn thận bắt mạch cho nàng: “Không có vấn đề gì lớn, nhưng vẫn còn chút dư độc, tôi tiếp tục thi châm cho phu nhân và kê vài đơn thuốc, dùng đúng giờ sẽ không sao cả.”

“Vậy thì tốt vậy thì tốt, tiên sinh diệu thủ hồi xuân, ừm, không tệ.” Uông Vinh Hỏa có chút thưởng thức Hứa Hàng.

Trên mặt Hứa Hàng không thấy vui không thấy mừng, chỉ chuyên tâm châm cứu đẩy độc cho nàng, nói: “Thời gian châm cứu khá lâu, tôi cần không gian yên tĩnh, Đô đốc có tiện cho người lui bớt?”

Uông Vinh Hỏa vẫy vẫy tay, tất cả mọi người đều hiểu ý lui ra, lão lại nói: “Được được được, tiên sinh từ từ làm, tôi đến sảnh trước sai người chuẩn bị rượu thịt cảm ơn tiên sinh.”

Cả một phòng người cứ thế đi hết.

Cửa gỗ đàn hồng đào vừa đóng, nghe thấy tiếng bước chân đã đi xa, Hứa Hàng mới dùng châm bạc ghim vào huyệt nhân trung của Nguyễn Tiểu Điệp, thân thể bé nhỏ của nàng khẽ run, lông mày chau lại, cổ họng phát ra vài âm thanh khàn khàn sau đó từ từ tỉnh lại.

Mắt nàng là một đôi mắt đan phượng rất đẹp, nhưng lúc này nhìn lại có chút vô thần.

Nàng trước tiên có chút hoảng hốt nhìn đỉnh giường, sau đó mới hậu tri hậu giác bật dậy, nàng dơ tay ra, nhìn một lúc mới biết mình lại sống rồi, phút chốc khóc lên trong tuyệt vọng.

Nàng đang ôm mặt khóc thì nghe thấy một âm thanh đàn ông rõ ràng: “Cơ thể cô còn yếu, khóc vậy hại thân.”

Nguyễn Tiểu Điệp nhìn sang bên cạnh, thấy có một người đàn ông đang ngồi ở đầu giường, nàng lập tức bị dọa chốn đi, nhìn thấy châm trên tay và hòm thuốc ở dưới chân, lúc này mới hiểu ra: “Cậu là... cậu là thầy thuốc? Khụ khụ... là cậu... cứu tôi sao?”

“Thầy thuốc thì không dám nhận, tôi họ Hứa, nhà mở một dược đường, người cũng hiểu một chút dược tính.”

“Sao cậu lại cứu tôi?” Nguyễn Tiểu Điệp có chút kích động, dơ tay túm lấy cổ áo Hứa Hàng.

“Tôi là người học y, cứu người là bổn phận, cô không cảm ơn tôi, ngược lại còn trách tôi?”

Hơi thở của Nguyễn Tiểu Điệp vẫn chưa ổn, thế mà vẫn giận dữ lên: “Lòng tôi một mực muốn chết là việc của tôi, cậu... cậu dựa vào đâu mà cứu tôi?”

Nàng khóc đến lê hoa đái vũ, những giọt nước mắt cứ như ngọc trai rớt dọc trên mặt, cả người hơi run lên, nhìn như vẻ đã sợ hãi cực độ với cuộc sống vậy.

“Chết đâu dễ vậy được, phu nhân sao lại buông bỏ bản thân mình như vậy?”

“Đừng gọi tôi là phu nhân!” Nguyễn Tiểu Điệp nghe thấy xưng hô này liền muốn nôn, “ Tôi ở đây... sống không bằng chết...”

“Ồ? Chí ít hiện tại, nhìn Đô đốc có vẻ rất thương phu nhân. Đây là chuyện tốt.”

Nguyễn Tiểu Điệp cười trào phúng, nghiến răng nói: “Hừ... cậu cũng giống như những người khác, đến khuyên tôi từ bỏ, khuyên tôi thỏa hiệp? Tôi nhổ vào, hôm nay cậu cứu tôi, ngày sau tôi sẽ làm ra chuyện càng lớn gan hơn.”

Cả gương mặt nàng đều là coi chỗ chết là chốn về, không hề giống như một nữ tử yếu đuối, ngược lại còn có chút cốt khí.

Hứa Hàng thở dài thườn thượt: “Cô có biết, cô chết rồi, có ý nghĩa gì không?”

Nguyễn Tiểu Điệp nhắm mắt nuốt lệ, không hiểu lắm mà nhìn Hứa Hàng: “Gì cơ?”

Hứa Hàng cụp mắt nhìn nàng, nhìn một lúc mới từ từ nói: “Nếu cô chết rồi, Đô đốc sẽ buồn mấy hôm, tiếc mấy hôm, tưởng nhớ mấy hôm, vài ngày sau, trần ai lạc định, đất hóa vào đất, người con gái tiếp theo cũng sẽ giống như cô bị đón vào trong phủ, ở trong căn phòng cô từng ở, nằm trên cái giường này chịu những nỗi nhục nhã cô từng chịu.”

“Vậy thì có liên quan gì đến tôi? Tôi không nhịn được dù chỉ một khác, cúi eo gập mình hầu hạ một tên khốn nạn vô sỉ đã hại chết cha mình.”

“Vậy thì tôi sẽ nói chút chuyện có liên quan đến cô.”

Hứa Hàng thu dọn hết đồ đạc, rút một chiếc khăn tay từ trong tay áo, dịu dàng lau sạch nước mặt cho Nguyễn Tiểu Điệp: “Cô hận lão như vậy, mà lại luôn làm việc tổn hại đến bản thân, lúc xuống đường hoàng tuyền, thật sự sẽ cam tâm đi qua cầu Nại Hà sao?”

Lông mày của Nguyễn Tiểu Điệp nhíu chặt, nghi hoặc không hiểu: “Cậu... lời này là có ý gì? Cậu không phải là đại phu gã mời đến sao? Sao lại nói những lời này cho tôi nghe?”

Nàng nhìn thật kỹ người đàn ông này, mới phát hiện người này, vẫn luôn treo trên miệng ý cười từ nãy tới giờ, khiến nàng cảm thấy người này chẳng hề đơn giản.

“Tôi là đại phu, nhưng mà, đứng trên góc độ một số việc, tôi và cô là người giống nhau. Nếu là tôi, tôi sẽ sống còn lâu hơn cả kẻ thù, cho dù có rơi vào bước đường sống lất vất hơn cả ruồi bọ, tôi cũng phải gắng gượng đến lúc đích thân tiễn những người hại tôi xuống mồ.” Hứa Hàng nói những lời này biểu cảm kiên định tột cùng, mỗi một chữ giống như cái cột ghim chặt vào tim Nguyễn Tiểu Điệp, khiến cho nàng ngỡ ngàng.

Ở trong khuê phòng bé nhỏ như này, vậy mà lại tỏa ra mùi vị xảo quyệt không thôi.

Nguyễn Tiểu Điệp không phải hạng đàn bà vô tri, nàng biết dụng ý của Hứa Hàng, nàng thẳng người lên, ánh mắt trở nên nghiêm túc, âm thanh có chút hơi khàn: “Cậu... cậu có thù với Uông Vinh Hỏa?”

Hứa Hàng nhẹ nhàng lắc đầu: “Tôi chỉ là thấy đáng tiếc, tuổi đời cô còn ngắn, không nên dễ dàng đứt đoạn như vậy.”

Nguyễn Tiểu Điệp căm hận đập xuống giường, cắn nát cả răng: “Nếu như có thể giết gã, tôi hận không thể cắn gã từng miếng cho đến chết! Nhưng mà... đáng hận là tôi không phải đàn ông, không làm được gì cả!”

“Trên đời này không có kẻ yếu, chỉ có người không có quyết tâm.”

Y mở hòm thuốc ra, Hứa Hàng lấy một túi gấm từ dưới đáy hòm, túi gấm này có chút cũ kỹ, còn vá mấy chỗ, vừa nhìn đã biết không phải đồ của Hứa Hàng.

Y đưa món đồ này vào tay Nguyễn Tiểu Điệp, chăm chú nhìn nàng, giống như một người đi câu thả mồi chỉ chờ con cá cắn câu.

‘Hi vọng “món quà” này có thể khiến phu nhân ngài có chút quyết tâm sống tiếp.”

Nói xong liền đi ra ngoài.

Nguyễn Tiểu Điệp trong khuê phòng vệt nước mắt khắp mặt còn chưa khô, có chút căng thẳng mở túi gấm ra, bên trong là một dây đàn tỳ bà mảnh dài có dính máu.

Nàng nắm chặt túi gấm, ngàn vạn cảm xúc đan xen trong ánh mắt, cuối cùng hóa thành một chút sức sống, khiến nàng sống sờ sờ nuốt lại cơn hận này.

Hết chương 22.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me