Dam My Trans Dong Tuoc Toa Kim Thoa The Vi Chu Tra
Mấy ngôi mộ đó là người một nhà Kim Hồng Xương, năm đó Hứa Hàng đặc biệt sai người chôn ở đó, nói đến, bốn năm rồi cũng chưa từng đi xem.Mộ được đặt ở nơi vừa xa vừa hoang phế trong chỗ sâu nhất của Ỷ Viên.Hứa Hàng đứng ở nơi cách xa đến vài mét, lạnh lùng nhìn, nửa bước cũng chẳng muốn bước tiếp, chỉ sợ làm chân mình bẩn."Cậu ơi là cậu, không biết đã qua bao lâu rồi, cậu đã có cơ hội đầu thai chưa?" Y thì thầm tự nói, "Nhưng mà tôi nghĩ, người như cậu, nên ở lại địa ngục thì tốt hơn."Kim Hồng Xương chết vào ngày Hứa Hàng bước ra từ Tiểu Đồng Quan.Ngày hôm đó, Đoạn Diệp Lâm cho Hứa Hàng hai ly rượu.Hắn nói: "Ở đây có một ly rượu sống, một ly rượu chết, tôi cho em chọn. Người tôi muốn tuyệt đối không thể để cho người đó quay về hát cho thằng đàn ông khác xem, cho nên, một là em chọn tôi, một là em tự giải thoát mình đi."Thật ra Hứa Hàng hiểu, Đoạn Diệp Lâm vốn dĩ có thể không cần cho y cơ hội được lựa chọn, hắn có thể làm một tên cướp, giống như Kim Hồng Xương vậy, cắt đứt cánh của y, để cho y không thể chốn thoát. Thế nhưng hắn lại làm việc này.Giống như, vì để cho y có một lý do "tâm can tình nguyện" vậy.Con người chính là như vậy, khi bị ép thì không tình nguyện, nhưng dưới tình huống bị ép lại có quyền được chọn, chính là có được chút ý thức tự chủ, dần dần che đi cái sự không công bằng khi đó.Hứa Hàng ngồi trên ghế, đưa tay chọn ly rượu sống, không chút nào do dự: "Nếu muốn chết, ở bên cạnh Kim Hồng Xương ngần ấy năm tôi đã sớm chết rồi. Nhưng, anh muốn tôi chọn anh, con cờ của anh chính là lý rượu này sao?"Đoạn Diệp Lâm quỳ một gối xuống, để tầm mắt ngang bằng với y, tựa như một tín đồ trung thành: "Em muốn gì?""Tôi chẳng có gì, trừ bản thân mình ra, cho nên không phải tôi muốn gì, mà là anh có thể làm gì cho tôi."Nghe lời này xong, trong ánh mắt của Đoạn Diệp Lâm có chút tự tin, hắn đứng dậy, phủi bụi: "Tôi hiểu rồi."Đêm đến, cả thành Hạ Châu đều biết, Đoạn tư lệnh hôm nay rất vui, thuê trọn pháo hoa quý nhất thành mời mọi người cùng xem. Vì thế, trong đêm đen người người bị che kín tai bởi tiếng ồn ào của pháo hoa, náo nhiệt tựa như năm mới, một đội quân mang súng tiến vào Kim Giáp đường, đồ sát một trận không ai hay biết.Khi Kim Hồng Xương bị binh lính dí súng vào đầu lôi ra, người còn là mới tắm xong, trên người chỉ quấn một chiếc khăn lớn, vừa vào cửa đã thấy người chết nằm la liệt tứ phía. Hứa Hàng ngồi giữa sảnh lớn mặt không đổi sắc uống trà, lão trực tiếp quỳ xuống, suýt chút đã ngất luôn.Lão khóc lóc van xin, bò tới bên chân Hứa Hàng, một bên liên tục bạt tai bản thân, một bên dùng lời ác độc tự mắng mình, liều mạng xin tha.Lão sợ chết, rất sợ rất sợ."Thiếu Đường, Thiếu Đường... cậu là anh ruột của mẹ con đó! Là cậu ruột của con! Cậu biết sai rồi, cậu, cậu tự vả miệng! Từ sau điều gì con nói cậu cũng nghe, cậu làm nô tài cho con!"Bộ dáng xấu xí, khiến người phát tởm.Hứa Hàng im lặng nhìn lão một lúc, sau đó hơi hơi hướng về phía trước, nhẹ giọng nói với Kim Hồng Xương: "Anh ruột? Tôi chỉ nhớ, năm đó nhà ông làm ăn thất bại, rơi vào khốn cảnh chỉ còn đường đến Thục thành tìm mẫu thân tôi, bà ấy không nói hai lời đem hết của hồi môn ra cho ông đông sơn tái khởi, vậy mới có được cơ nghiệp của ông như hôm nay. Bà ấy đối với ông, xứng là người nhà. Còn ông đối với tôi, thì lại tuyệt tình như vậy."Kim Hồng Xương dập đầu kêu đôm đốp, nước mắt nước mũi thi nhau chảy: "Là cậu hồ đồ, cậu sai rồi, ngài đại nhân đại lượng đừng so đo với hạng tiểu nhân.""Nhưng tôi vốn là kẻ tiểu nhân, tôi không ưng vẻ làm người rộng lượng." Hứa Hàng buông chén trà, dựa người ra sau lưng ghế, "Cậu à, cậu còn nhớ năm ngoái chuyện biểu đệ ngã xuống nước chết không?"Kim Hồng Xương ngơ ra, Hứa Hàng đang nói là con trai duy nhất của lão, Kim Văn Dương chỉ nhỏ hơn Hứa Hàng hai tuổi, được sủng đến tận trời, hoành hành ngang dọc trong nhà. Đương nhiên cậu ta đối xử với Hứa Hàng cũng chẳng nhẹ nhàng đến đâu, thuận tay đánh mắng, nghe như có hôm uống rượu quá chén, trượt chân ngã xuống hồ chết đuối."Khi biểu đệ chết, tôi đứng trên bờ, nghe hắn liên tục gọi tên ông, cho nên tôi nghĩ là, biểu đệ sẽ mong ông xuống bầu bạn bên cạnh lắm."Kim Hồng Xương run lên trông thấy, trên người lão không mặc quần áo thế mà mỗi tấc da đều mướt mồ hôi, lạnh tới rùng mình. Trong lòng lão ngũ vị tạp trần, không biết là nỗi đau mất con đau hơn hay là hận thù đau hơn, đắn đo đến cuối vẫn là hèn hạ quỳ dưới dục vọng cầu sinh.Lão run cầm cập nói: "Đều, đều là tội nghiệt của cậu, cậu chuộc tội, cứ coi như biểu đệ của con thay ta chuộc tội, có được không? Con tha cho cậu, cả đời này cậu sẽ không xuất hiện trước mặt con, có được không?""Được chứ." Hứa Hàng đồng ý.Kim Hồng Xương ngạc nhiên vô cùng, nước mắt không ngừng được: "Thật, thật sao?""Tôi đương nhiên có thể tha thứ cho cậu chứ cậu à." Hứa Hàng cười đến là rực rỡ, giống hệt như công tử ôn hòa trong vở kịch vậy, nhưng lời nói ra thì đáng sợ dị thường: "Nhưng mà, mẫu thân tôi có tha thứ cho ông hay không, thì phải phiền ông cất công xuống hỏi bà ấy rồi.""Đoàng!"Không để cho Kim Hồng Xương có cơ hội nói gì, Hứa Hàng chỉ phất tay, một binh sĩ lôi súng ra, nổ thẳng vào vai của Kim Hồng Xương."AAA!!!!!" Tiếng kêu như tiếng heo bị chọc tiết vậy.Sau đó, lại có vài binh lính tiến đến nổ liên tục vài súng, giày vò một lúc mới coi như tắt thở.Khi binh lính dọn dẹp tàn cục, có hỏi Hứa Hàng nên xử lý như nào, Hứa Hàng tựa trên cửa, hai tay ôm lấy mình, ngước mắt nhìn lên bầu trời đầy pháo hoa mặc sức nở rộ, đủ mọi màu sắc rực rỡ, nhẹ tênh nói: "Cứ chôn ở Ỷ Viên đi."Y muốn Kim Hồng Xương nhìn xem, cơ nghiệp cả đời vất vả cuối cùng rơi vào tay ai.Y muốn Kim Hồng Xương nhìn xem, những thứ này trước đây thuộc về lão, giờ chỉ gói gọn trong một nấm mồ.Y muốn Kim Hồng Xương nhìn xem, cậu bé năm xưa không nơi nương tựa phản kích trong phút chót như thế nào.Nhưng đã bốn năm, lão có lẽ đã xem đủ. Ma quỷ trong địa ngủ nào có nhiều bằng nhân gian, xem ra vẫn phải tìm vài kẻ xuống dưới bầu bạn với lão, nếu không địa ngục trống rỗng chỉ có mình lão, cô độc lắm.Sau cùng Hứa Hàng dặn dò thợ làm vườn: "San phẳng những chỗ đó."Trời tối dần, Đoạn Diệp Lâm về tới Kim Yến Đường thì thấy Hứa Hàng đang ngâm chân đọc sách, là một cuốn sách y học. Đoạn Diệp Lâm tiến tới phía trước, cúi người thò tay thử nước, thấy nước đã lạnh hết rồi.Hắn với lấy cái khăn, lại kéo chân của Hứa Hàng từ trong chậu ra, bọc khăn vào lau khô: "Đã nói với em là sau này đọc sách đừng ngâm chân, nước lạnh hết rồi cũng không biết."Hắn lau một lúc rồi cúi đầu thấy móng chân của Hứa Hàng có chỗ không đều, chỗ lõm chỗ nhọn giống như bị chó con cắn vậy, không nhịn được mà bật cười.Hứa Hàng không có mấy nhược điểm, cắt móng tay chân là một trong số đó, Y có thể cắt mỏng những loại thảo dược dày cứng, nhưng lại không thể tự cắt móng của mình.Vì thế Đoạn Diệp Lâm ngồi trên giường, lót một tấm vải lên đầu gối rồi kéo chân Hứa Hàng đặt lên trên, hắn cởi áo khoác, đem chân còn lại của y nhét vào bụng mình giữ ấm, miễn cho chân y lại phải nhiễm lạnh. Sau đó lấy cái kéo ở bên giường, cẩn thận cắt móng chân cho y.Lần đầu tiên được Đoạn Diệp Lâm cắt móng cho, Hứa Hàng có chút biệt nữu và căng thẳng, nhưng giờ thì đã quá quen rồi. Vốn dĩ y cắt móng không ổn là do tâm lý sợ cắt vào thịt mình, cho nên đành phải giao cho người khác xử lý, vậy mới yên tâm được.Đoạn Diệp Lâm cắt móng chân lởm chởm của y trở nên tròn trịa đẹp đẽ, nói: "Sau này muốn cắt, đợi tôi về tôi cắt cho.""Ừm." Hứa Hàng thấp giọng vâng lời, âm thanh có chút buồn ngủ. Đoạn Diệp Lâm liền thuận thế để y nằm xuống, đắp chăn cho y, bản thân cũng cởi áo nằm xuống.Lúc này Hứa Hàng mới có chút lười biếng mở miệng: "Anh qua lại với người Tây nhiều, xem giúp tôi có món trang sức nào đẹp không.""Tìm trang sức làm gì?"Hứa Hàng ngáp một cái: "Cô Cố vừa giúp tôi giới thiệu vài đơn làm ăn, tôi mà không bày tỏ ý cảm ơn thì cũng thật không phải đạo. Tôi không hiểu nhiều về mấy món đồ của người tây, anh cứ xem mà chọn."Đoạn Diệp Lâm nghĩ nghĩ: "Em không hiểu đồ của người Tây, tôi không hiểu đồ của phụ nữ, thôi để Kiều Tùng đi chọn đi, xem có loại nào mới mới thì tặng cho cô ta."Hứa Hàng gật gật đầu, mí trên đánh mí dưới, chìm vào giấc ngủ.Hết chương 24.Đoạn Tư lệnh cũng kiểu cưỡng chế đồ, cơ mà cưỡng chế rước một tiểu tổ tông về để hầu hạ haha.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me