TruyenFull.Me

Dam My Trans Dong Tuoc Toa Kim Thoa The Vi Chu Tra

Thời tiết hễ lạnh một chút là sẽ trở nên lười biếng hơn.

Kiều Tùng hôm nào cũng phải dậy thật sớm, chạy tới Tiểu Đồng Quan trước Đoạn Diệp Lâm, sắp xếp lịch trình của cả một ngày ổn thỏa, xong mới đến Kim Yến Đường đón hắn.

Xe lái được nửa đường thì tắc đường. Mí mắt anh giật giật, linh cảm không ổn.

Kiều Tùng bỏ chiếc bánh bao đang cắn rở xuống, miệng vừa nhai bánh vừa đi xuống xem, trước mắt có một đám người đông nghịt đứng trước phủ Đô đốc.

Lại bày trò gì đây?

Anh vất vả lắm mới chen lên trước đám người, liền thấy binh lính phủ Đô đốc chạy hết ra ngoài, đứng trước cửa, dơ súng lên, dáng vẻ như lâm đại địch. Anh vừa định hỏi thì từ xa đã thấy quản gia xông về phía mình.

“Kiều phó quan! Kiều phó quan! Không xong rồi!”

Quản gia hoảng sợ như gặp quỷ, nắm lấy quân phục của anh chắc rịt không buông, nắm tới mức Kiều Tùng thấy đau. Nhưng đợi đến khi Kiều Tùng nghe xong nội dung quản gia sức cùng lực kiệt khàn giọng kể, chút đau đó, hoàn toàn không đáng được để trong lòng.

Tin tức dị lạ động trời mà.

Gương mặt anh cũng lộ ra vẻ kinh ngạc như quản gia, nhưng không đánh mất chừng mực, anh lập tức lao về phía xe, vừa đạp ga, vèo một tiếng xe lao như bay về Kim Yến Đường.

Trong Kim Yến Đường, Đoạn Diệp Lâm mới vừa tỉnh giấc.

Hắn nhìn sang bên cạnh, Hứa Hàng còn đang ngủ rất say, hô hấp phập phồng, giống hệt một con mèo lười.

Đoạn Diệp Lâm không nhịn được vuốt mái tóc y, Hứa Hàng trong mộng khẽ động đây, lại hơi rụt đầu. Đoạn Diệp Lâm nghiêng người hôn lên môi Hứa Hàng, chỉ nhẹ nhàng chạm một cái, không hề muốn đánh thức y.

Nhưng Hứa Hàng vẫn tỉnh dậy, đôi mắt đen láy nhìn Đoạn Diệp Lâm.

“Đừng nhìn tôi như vậy”, Đoạn Diệp Lâm vuốt sống mũi y, “Hôm nay tôi có rất nhiều cuộc họp phải tham dự, không thể lỡ thời gian, em đừng ép tôi phạm giới.”

Hứa Hàng hừ một tiếng, lật người cho Đoạn Diệp Lâm cái bóng lưng: “Đi mau, đừng ngồi như thế mất hết hơi ấm ở trong chăn.”

“Thật là nhẫn tâm mà.”  Đoạn Diệp Lâm sờ đầu y.

Một khắc này nhìn thật ấm áp, nhưng một khắc sau, tiếng gõ cửa như đoạt mệnh kinh động làm cả hai người đồng loạt giật mình.

Không chỉ là gõ cửa, còn có tiếng hét to la lớn của Kiều Tùng: “Tư lệnh! Tư lệnh! Xảy ra chuyện rồi Tư lệnh!”

Kiều Tùng là người có chừng mực, không dễ dàng vô phép tắc như vậy. Càng đừng nói là trực tiếp gõ cửa phòng nghỉ, chỉ riêng nghe giọng gấp gáp của anh, là biết chuyện không đơn giản rồi.

Đoạn Diệp Lâm nhanh chóng xuống giường, khoác chặt áo khoác, vội đi ra ngoài cửa, dừng một chút, quay đầu nhìn Hứa Hàng cũng đã thức dậy theo, động tác còn nhanh hơn cả mình, đã thay xong y phục ở sau bình phong, lúc này hắn mới mở cửa.

Vừa mở vừa đóng cúc áo: “Việc gì mà gấp như thế? Đám quỷ* vào thôn hả?”

*Cách gọi quân Nhật của người Trung Quốc.

Thế mà hắn còn rảnh rỗi nói lời bông đùa.

Khắp gương mặt Kiều Tùng chảy đầy mồ hôi, hiển nhiên là vừa xuống xe đã chạy một mạch vào trong, anh vừa thở gấp vừa chau mày: “Là Đô đốc, là Đô đốc xảy ra chuyện rồi!”

Cứ nghe đến hai chữ này là Đoạn Diệp Lâm không vui rồi: “Gã cả một ngày từ sáng đến tối rảnh không có việc thì kiếm chuyện, cậu có nói gã chết rồi tôi cũng chẳng lạ.”

Kiều Tùng ối chao một tiếng, ngay lập tức đáp: “Tư lệnh, lần này ngài đoán đúng rồi, lão đúng là chết thật rồi.”

Đoạn Diệp Lâm trượt tay không gài được một cái cúc áo, phút chốc ngẩng đầu: “Cậu nói lại lần nữa?”

“Sáng nay tôi có đi qua trước phủ của lão, quản gia trong nhà xông đến nói với tôi, trời vừa sáng nha hoàn vào phòng đã thấy Đô đốc chết trên giường mình, khắp cả phòng đều là máu, giờ thi thể vẫn để ở đó không ai dám động vào, chỉ đợi ngài đến thu dọn đây.”

Nói thật lòng, Uông Vinh Hỏa thích chết thì chết Đoạn Diệp Lâm không quan tâm, thậm chí nếu lão chết thật thì lại là một việc tốt đối với Đoạn Diệp Lâm, nhưng mà lão chết một cách đột nhiên như vậy, trong lòng Đoạn Diệp Lâm ngũ vị tạp trần, chỉ cảm thấy mây đen đã che lấp bầu trời.

Việc đến đột ngột, ắt có điều lạ.

“Được, cậu về Tiểu Đồng Quan trước, dẫn người đi ổn định tình hình, đừng để lời đồn linh tinh truyền khắp thành, tôi đến ngay.”

“Rõ!”

Đoạn Diệp Lâm xoay người về phòng, lúc này động tác hiển nhiên đã nhanh nhẹn gấp gáp hơn, tốc độ mặc áo đi giày thần tốc vô cùng. Hứa Hàng hơi ngẩng đầu, nhìn Đoạn Diệp Lâm, không nói gì cũng không hỏi gì.

Cho đến khi Đoạn Diệp Lâm chuẩn bị xong xuôi, Hứa Hàng mới ung dung thong thả pha trà sáng: “Nhìn anh như vậy, hôm nay lại phải thâu đêm ở Tiểu Đồng Quan rồi.”

“Nếu không thì em cùng tôi?” Đoạn Diệp Lâm nhận lấy chén trà đổ luôn vào miệng.

Hứa Hàng chau mày, dường như rất không vui hắn không biết cách thưởng trà: “Không đi.”

Đoạn Diệp Lâm đặt chén xuống: “Tôi chỉ nói vậy thôi, những chuyện linh ta linh tinh này, em đừng nhìn nhiều, miễn cho bị bẩn mắt.”

Hắn vội vội vàng vàng rời đi, đến cơm sáng cũng không kịp ăn, Thuyền Y bưng điểm tâm sáng đến đi lướt qua hắn, đặt khay xuống: “Ôi, Tư lệnh đi gấp vậy ạ, hiếm có phòng bếp hôm nay nấu được nồi cháo cá ngon!”

Hứa Hàng tự bưng bát cháo lên ăn, mặt mày thả lỏng: “Hôm nay đầu bếp nấu ngon, đi đến phòng sổ sách lấy chút ngân lượng thưởng cho họ. Còn nữa, đem quần áo mới trong tủ ra ủi một chút, hôm nay tôi mặc ra ngoài.”

Thuyền Y cảm thán một tiếng rồi lấy khay bưng cơm che miệng: “Tâm trạng đương gia hôm nay thật tốt, có chuyện vui gì sao? Hay là có được tin mừng gì ạ?”

Hứa Hàng nhìn nàng một cái: “ Nha đầu ngốc, là chuyện vui, sớm ngày tối muộn tôi đều muốn gả em đi, giờ gả được em nói xem có phải chuyện vui không?”

“Ôi ôi, đương gia thế mà còn nói đùa với em kìa!” Thuyền Y cố ý giận dỗi một chút, thật ra trong lòng rất là vui. Tuổi tác Hứa Hàng và nàng xêm xêm nhau, nàng hầu hạ Hứa Hàng bốn năm, luôn cảm thấy tính tình của y quá lãnh bạc, thậm chí chẳng cười đùa gì, ít nhiều cảm thấy tiếc đau lòng cho y, vì thế hiếm khi thấy y nói nhiều vài câu, nàng vui như nhặt được vàng.

Tục ngữ nói, một nhà vui vẻ một nhà sầu.

Lúc này u sầu mờ lối cũng chỉ cỡ phủ Đô đốc thôi.

Khi Đoạn Diệp Lâm đến nơi, toàn bộ người của phủ Đô đốc đều bị giam ở trong viện, cảnh sát, binh lính, pháp y đi đi lại lại… còn có, Viên Dã.

Viên Dã đứng ở bên ngoài cửa, trong tay nắm một cuốn sổ ghi chép, đang cẩn thận ghi lại từng tí một, vừa ngẩng đầu đã trông thấy Đoạn Diệp Lâm, liền tiến tới chào hỏi: “Tư lệnh.”

“Sao cậu lại ở đây?”

“Nghe tin là tôi đã đến rồi, nói thế nào thì Đô đốc cũng có chút giao tình với phụ thân tôi, nên muốn đến nhìn một chút, thuận tiện xem có giúp được gì không.”

Khi tiến vào phòng, một cỗ mùi máu tanh nức mũi đập vào mặt. Người đi lính đã từng lên chiến trường, có khung cảnh nào chưa từng thấy, nhưng sờ vào lương tâm, khung cảnh như vậy, đúng thực là hiếm thấy.

Máu tươi đầy đất, từ giường la hán chạy tới bên cửa, uốn mình chảy ra. Uông Vinh Hỏa nằm trên giường hai mắt mở lớn, phảng phất chết không nhắm mắt. Thi thể nằm thành hình chữ đại (大), nơi chảy nhiều máu nhất là tứ chi, hai cổ chân hai cổ tay đều có vết cắt rất sâu.

Chuyện ly kỳ nhất là miệng của lão há rôngh, trong miệng nhét đầy cơ man là thuốc phiện, nhét đến mức răng cũng lung lay mà chảy máu.

Điều thú vị là trên ngực lão bị cắm thẳng một chiếc kim thoa (trâm vàng) tinh xảo được làm bằng vàng, ánh mắt trời chiếu vào, diễm lệ và quỷ quái.

Có thể tượng tượng ra, đêm qua, nơi này đã diễn ra một màn mưu sát kinh diễm như thế nào!

Đoạn Diệp Lâm quay đầu hỏi Kiều Tùng: “Nói xem, phát hiện những gì rồi?”

Kiều Tùng vừa mở miệng, cứ như là phá án được luôn vậy: “Chí ít, có một người không thoát khỏi quan hệ.”

“Ai?”

“Tiểu thiếp của Đô đốc, Nguyễn Tiểu Điệp.”

Đoạn Diệp Lâm lại hỏi: “Người đâu?”

“Không tìm thấy.”

Hết chương 27.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me