Dam My Trans Dong Tuoc Toa Kim Thoa The Vi Chu Tra
Không tìm thấy chính là chạy rồi, chạy rồi chính là sợ tội bỏ chốn, sợ tội bỏ chốn chính là hung thủ.Nếu mà gặp phải quan đầu rỗng, như vậy là đã có thể công khai chân tướng rồi.Đoạn Diệp Lâm nheo mắt, hỏi Viên Dã: “Cậu cũng nói xem.”Viên Dã mở bút ký của anh ra, tô tô vẽ vẽ vài nét, sau đó nheo mắt, rất có lý lẽ nói: “Khi tôi vừa tiến vào, trước sau đã hỏi khẩu cung của quản gia và vài người làm, đại khái là như vậy. Tối qua người cuối cùng tiến vào phòng là một nha hoàn tên Xuân Hạnh đến dâng trà, nàng nói lúc đó là tám giờ rưỡi, Nguyễn Tiểu Điệp đang đàn tỳ bà cho Đô đốc. Sau đó lúc chín rưỡi, nàng muốn dâng hương an thần cho Đô đốc thì bị Nguyễn Tiểu Điệp chặn lại ở cửa, nói Đô đốc ngủ rồi, không cần nữa. Có một tên gia đinh ở hậu viện nói, lúc cậu ta đi tiểu nửa đêm, có nghe thấy tiếng đàn tỳ bà của Nguyễn Tiểu Điệp trong phòng Đô đốc, lúc đó là khoảng chín giờ, nếu tính như vậy, Đô đốc xảy ra chuyện là khoảng thời gian từ chín giờ đến chín giờ rưỡi.”Kiều Tùng chen ngang anh: “Nha hoàn thì thôi không nói, đi qua phòng chính có thể nhìn thấy đồng hồ, còn gia đinh ở hậu viện thì làm sao mà biết rõ giờ giấc như vậy?”“Cậu ấy nói cậu ấy ngày nào cũng tỉnh vào giờ này đi tiểu, đã thành một thói quen, tôi hỏi những người cùng phòng khác của cậu ấy, đích thật như vậy.”Lúc này, Đoạn Diệp Lâm đã lật qua lật lại thi thể của Uông Vinh Hỏa, hắn đã thấy rất nhiều người chết, tuy không chuyên nghiệp như pháp y, nhưng ít nhiều cũng hiểu một chút.Hắn đeo gang tay lên, rút kim thoa ra, đưa tới gần mắt để quan sát, dùng ngón tay để đo: “Thú vị đây.”“Sao ạ?” Kiều Tùng không hiểu, ngó đầu qua nhìn, Đoạn Diệp Lâm chỉ chỉ vào phần kim thoa bị ghim vào người Uông Vinh Hỏa.Phần đó, ước lượng chỉ khoảng dài bằng một nửa ngón tay út.Viên Dã nheo mắt nhìn, sờ sờ cằm mình: “Ngắn như vậy, thì không đâm được vào tim, hơn nữa xét theo góc độ và độ nguyên vẹn của kim thoa, rất giống với việc người đã ngã xuống rồi mới đâm vào.”Đoạn Diệp Lâm gật đầu: “Vết thương trước khi chết, tâm mạch và cơ thịt đều co lại, cũng sẽ đông máu rất nhanh. Vết thương sau khi chết thì không giống. Cho nên cây trâm này là sau khi chết mới đâm vào. Các cậu nói xem, tên hung thủ này giết người cũng thôi đi, còn cố ý làm chuyện này, không phải rất thú vị sao?”Đâu chỉ thú vị, càng giống như một loại nghi thức nào đó.Lúc này Kiều Tùng mới gọi nha hoàn Xuân Hạnh đó đi vào, hỏi: “Đây là trâm cài tóc của phu nhân mấy cô sao?”Xuân Hạnh lắc đầu: “Không phải ạ, tôi chưa từng nhìn thấy.”“Cô chắc chứ?”“Hộp trang sức của phu nhân là tôi dọn dẹp, cái trâm vàng này thật sự chưa từng nhìn thấy.”Đoạn Diệp Lâm nhìn thấy vết đỏ mờ mờ trên kim thoa, nhất thời không nhìn ra là bị thứ gì dính phải. Lại đưa cho Xuân Hạnh, để nàng nhìn kỹ xem. Xuân Hạnh rốt cuộc cũng là con gái, vừa nhìn đã nhìn ra, nhưng gan bé, chỉ dám lí nhí nói: “Cái này nhìn, nhìn giống sơn móng của phu nhân…”Vì thế họ lại đi đến phòng của Nguyễn Tiểu Điệp mở hòm trang sức ra, kim ngân châu báu bên trong đều còn, không hề bị lấy đi thứ gì, mở trong ngăn kéo nhỏ ra, quả nhiên có một lọ dầu sơn móng. So sánh lên thì màu sắc không hề khác nhau.Quản gia chỉ vào nói: “Nhìn xem, đã có chứng cứ! Chính cô ta đã giết người! Tư lệnh ngài nhất định phải bắt cô ta về bắn chết! Uổng cho Đô đốc nhà tôi chiều cô ta như vậy, ai mà biết lại là một nữ nhân thâm độc như thế…”Quản gia ở bên này gào thét thảm thiết, nhưng Đoạn Diệp Lâm lại chậm chạp không lên tiếng, hắn đi quanh phòng một vòng, liếc đông nhìn tây, lại lật qua lật lại thi thể Uông Vinh Hỏa.Trong phòng không thiếu một tài sản nào, thậm chí ngân phiếu và ngân lượng trên bàn cũng không bị lấy đi, chỉ có đàn tỳ bà ở trên kệ là không thấy bóng dáng đâu cả.Viên Dã ngay lập tức hiểu được ý nghĩ của Đoạn Diệp Lâm, anh khép sổ lại, cười: “Xem ra Tư lệnh và tôi nghĩ đến cùng một chỗ rồi.”“Cậu cũng cảm thấy kỳ quái?”Viên Dã gật đầu: “Đâu chỉ, thậm chí là có thể nói, quá rõ ràng.”Đoạn Diệp Lâm chống một tay lên mặt bàn: “Đúng vậy, tất cả chứng cứ đều chỉ vào Nguyễn Tiểu Điệp rõ ràng đến vậy, nhưng có vài việc lại nói không thông. Một, Đô đốc cho dù có yếu ớt đến đâu thì cũng là người đã từng cầm đao cầm súng, một người phụ nữ yếu đuối như Nguyễn Tiểu Điệp làm sao mà giết người được? Hai, trong phòng trừ vết máu thì không còn viết đánh đấm, có nghĩa là, Đô đốc bị giết khi không có sức đánh trả, mà khắp phủ Đô đốc không một ai nghe thấy động tĩnh gì, việc này làm được thế nào? Còn có…”Hắn dùng cằm hất về phía giường, biểu thị mọi người nhìn về thi thể: “Tứ chi của Đô đốc, đều bị cắt đứt động mạch và tĩnh mạch, hơn nữa, mỗi một vết thương chỉ dùng một đao làm máu chảy cạn. Thủ pháp thành thục như vậy, không thể là một đôi tay gảy đàn tỳ bà làm ra được.”Quản gia lau nước mắt, kinh ngạc thất sắc: “Vậy, nói như vậy, còn có đồng phạm?”Lúc này, binh lính tuần tra của phủ Đô đốc chạy vào, thở hồng hộc nói: “Tư lệnh! Sau hậu viện có phát hiện! Cửa sau bị người cạy khóa rồi!”Tất cả mọi người tức khắc giật mình, giao hiện trường lại cho người trông nom, cả đoàn người tiến về phía hậu viện.Cửa sau của phủ Đô đốc thường xuyên không mở, thường niên dùng một ổ khóa đầu hổ khóa ở bên ngoài, cửa nhìn thì sạch sẽ, định kỳ mời thợ về chỉnh tu. Nhưng khóa thì chưa từng đổi bao giờ, bây giờ đồng đã bị gỉ và có vết hoang lổ.Đoạn Diệp Lâm đứng trước cửa quan sát thật kỹ, khóa này bị cố cạy ra, lỗ khóa lâu ngày không dùng, bị gỉ vô cùng, gõ một cái, bụi đen liền rơi ra từ trong lổ khóa xuống, lấy ngón tay niết một chút, vừa trơn vừa bẩn. “Ổ khóa này đặt rất thú vị, không để bên trong mà để bên ngoài, đợi người đến bẻ sao?”Quản gia tiến đến giải thích: “Tư lệnh không biết, đây là thầy phong thủy nói, cửa này đại hung chỉ sợ là có nạn đổ máu, nghiêm cấm không được mở. Cho nên Đô đốc đã sai người làm một cái khóa to, khóa lại từ bên ngoài, chìa khóa thì đốt đi. Sau đó cái khóa này chịu mưa chịu nắng, bên trong lỗ khóa cũng gỉ cả rồi, cho dù có chìa khóa cũng sợ là không mở được, liền không để ý đến nó nữa.”Cửa này đại hung, quả thật là một lời thành sấm, cửa vừa mở, Diêm vương gia liền đến.Viên Dã không chú ý đến khóa mà là mép bên cạnh khóa, ở chỗ đó có một miếng sơn to bằng ngón tay đang bong: “Trên cửa hình như có vết dao rạch qua?”Kiều Tùng dán sát mặt lại, nhìn thấy một vết rạch hơi vuông vuông rất rõ ràng: “Cánh cửa này nhìn có vẻ mới sơn lại không lâu, không thể dễ dàng bong sơn như vậy, xem ra đây là cố ý rạch rồi.””Đoạn Diệp Lâm bèn nói: “Cửa thì mới son, nhưng khóa thì lại là khóa cũ, có người dùng than chì để bôi trơn lỗ khóa sau đó mở khóa, nhưng sau khi cạy khóa bị than chì dính bẩn tay, ngón tay in lại dấu trên mặt cửa, quá nửa là dấu vân tay, cho nên mới phải xử lý sạch.”“Ừm, nói thông rồi.”“Nếu như giả thiết này thành lập, vậy thì cô Nguyễn trong sạch rồi.”Kiều Tùng cũng gật đầu: “Cửa này khóa ở bên ngoài, tự nhiên là có đồng phạm đến tiếp ứng cô ta rồi.”Đoạn Diệp Lâm cau chặt mày, giọng nói trầm thấp: “Không chỉ như vậy, cậu nghĩ xem, nửa đêm canh ba, tối đen không ánh sáng, một hung thủ phải giết người nửa đêm, trước khi rời đi còn có thể nghĩ đến việc dọn sạch những dấu tích nhỏ như than chì, kẻ đó sao có thể bất cẩn để lại một vết sơn rõ ràng như vậy ở trên kim thoa? Kẻ này thật sự là người vừa đủ cẩn thận lại quá thông minh.”’“Cũng chính là nói, hắn đang cố gắng dẫn chúng ta theo hướng Nguyễn Tiểu Điệp là hung thủ? Vậy chúng ta bắt ai đây?”“Đương nhiên là bắt Nguyễn Tiểu Điệp, bất kể ra sao, cô ta nhất định có tham gia.”Kiều Tùng lập tức đứng thẳng người: “Tôi hiểu rồi, tôi lập tức cho người tìm khắp thành, lại đến kiểm tra ở ga xe lửa và bến tàu.”Viên Dã thêm một câu: “Còn nữa, lập tức liên hệ ga xe lửa của những thành khác, phái cảnh sát ẩn nấp đợi bắt người, một cô gái trẻ trung xinh đẹp, còn mang theo tỳ bà, có lẽ rất bắt mắt”Kiều Tùng lĩnh mệnh, vội vàng chuẩn bị rời đi, Đoạn Diệp Lâm lại ngăn anh lại, kéo đến một bên nói nhỏ: “Nếu như bắt được, âm thầm dẫn về Tiểu Đồng Quan, tôi chỉ muốn biết hung thủ thật sự, không muốn nàng phải đền mạng vì lão quỷ này.”“Đã rõ!” Vì thế, Kiều Tùng đội mũ quân trang lên rồi ra ngoài.Đoạn Diệp Lâm cởi gang tay đã bị dính bẩn ra, vứt sang một bên. Hôm nay tiết trời u ấm, không khí có chút ẩm thấp, cảm giác rất không thoải mái. Tuy đã huy động binh lính cả nửa thành Hạ Châu rồi, nhưng hắn vẫn có một dự cảm, chuyện này không đơn giản.Hắn nhắm mắt để suy nghĩ trôi nổi, sau đó gọi Viên Dã.“Đi thôi, đến xem pháp y có khám nghiệm ra điều gì hay không.”Hết chương 28.
Cre: artist xhs @Eira
Cre: xhs @月见川工作室
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me