TruyenFull.Me

Dam My Trans Dong Tuoc Toa Kim Thoa The Vi Chu Tra

Đoạn Diệp Lâm không hiểu Hứa Hàng làm sao mà lại dính đến chuyện này, nhưng nếu y đã tự mình tìm đến Tiểu Đồng Quan thì chắc chắn không đơn giản, vì thế nói: “Để em ấy đi vào.”

Sau khi cúp điện thoại, Kiều Tùng đã gọi tên ăn mày ngoài hành lang vào, tên ăn mày nhìn có vẻ khoảng ba mươi tuổi, quần áo rách rưới, vừa tiến vào đã ba quỳ chín lạy người trong phòng.

Đoạn Diệp Lâm vào luôn chuyện chính: “Nghe nói ông nhìn thấy có người cứu ông cụ Nguyễn? Người trông như thế nào? Có quen không?”

Tên ăn mày gật đầu, lại lắc đầu: “Lúc đó trời tối, người kia lại luôn cúi đầu, thật sự không nhìn rõ được tướng mạo.”

“Vậy sao ông lại nhìn rõ được phụ thân của Nguyễn Tiểu Điệp?”

Tên ăn mày vỗ đùi: “Ôi chao, hai cha con họ đi mãi nghệ khắp đường khắp phố, chúng tôi đều là người quen, cách ăn mặc đó cho dù có đứng từ xa cũng có thể nhận ra, không sai được.”

Viên Dã đổi lối suy nghĩ: “Vậy ông kể xem người đó có đặc trưng gì?”

“Đặc trưng… đặc trưng..” Tên ăn mày nheo mắt, dường như suy nghĩ rất nghiêm túc, đúng lúc này, cửa mở ra, Hứa Hàng từ bên ngoài bước vào, tên ăn mày nảy ra ý tưởng, chỉ vào y nói: “Tóm lại là gầy gầy mảnh mảnh, văn văn nhã nhã, dáng hình xêm xêm thiếu niên này.”

Ông ta không liệu được lời này mình nói sẽ có ý vị như thế nào, riêng Kiều Tùng đã giật bắn người, vội vàng nghiêm mặt ho lên vài tiếng: “Khụ khụ, ăn nói thế nào đó.”

Tên ăn mày bị doạ một trận, lập tức nghĩ đến thân phận người này không tầm thường, vội vã giả bộ vả mặt mình: “Ôi, ông lớn tha tội ông lớn tha tôi, tôi nói bậy, tôi…”

“Anh đừng doạ ông ấy, ông ấy nói không sai.” Hứa Hàng dơ tay ngăn Kiều Tùng, sau đó điềm nhiên tiến lên phía trước một bước, giọng nói rất tự nhiên: “Không phải ai đó giống tôi, mà là – người đó chính là tôi.”

Lộc cộc một tiếng, tiếng bút máy của Viên Dã rơi xuống đất. Đoạn Diệp Lâm ngồi thẳng người, tất cả mọi người đều nhìn Hứa Hàng, phảng phất như y đang nói đến chuyện gì mà con người không nên nghe.

“Em nói gì?”

“Phụ thân của Nguyễn Tiểu Điệp là tôi cứu, tôi đến để nói rõ chuyện này.”

Hô hấp Đoạn Diệp Lâm trầm xuống vài phần, giọng điệu trở nên cứng hơn: “Nói cho rõ, không được bỏ xót chi tiết nào.”

Giọng nói của Hứa Hàng như hoà thượng đọc kinh, không lên không xuống, thật sự như đang nghiêm túc báo cáo: “Hôm tiệc mừng thọ Đô đốc, tôi biết được chuyện ông ta cướp hiếp thiếu nữ, sau đó đi theo tới bên ngoài miếu Thành Hoàng cứu ông cụ Nguyễn đem về dược đường chữa trị, hai ngày trước ông cụ âm thầm rời đi rồi. Cho đến hôm nay tôi nghe góc phố đầu đường có người đang đồn chuyện tiểu thiếp nhà Đô đốc giết người, tôi sợ mình bị dính vào chuyện này, nghĩ đi nghĩ lại vẫn nên đến giải thích một câu.”

“Hết rồi?”

“Hết rồi.”

Viên Dã sờ sờ mũi mình: “Sau khi ông cụ rời đi, cậu không biết tung tích của ông cụ? Ông cụ cũng không nói dự định của mình cho cậu sao?”

“Không có.”

Dường như chả có manh mối nào đáng tiền, chẳng qua chỉ khẳng định thêm động cơ giết người của Nguyễn Tiểu Điệp mà thôi, chỉ là cảm thấy câu chuyện mới thêm này chưa được nhìn thấu triệt để.

Quản gia ác ý vô cùng: “Đơn giản như vậy? Nếu cậu không có ý đồ gì, tại sao phải cứu người?”

Lúc này tên quản gia thật sự rất muốn tìm ra hung thủ, sự cấp bách của ông ta không phải xuất phát từ lòng chung thành, mà xuất phát từ việc muốn cái chết của Đô đốc sớm ngày được đóng nắp định luận. Ông ta ký khế ước chung thân, Đô đốc không có đời sau, lão mà chết, khế ước trở nên vô tác dụng, ông ta có thể rời phủ đi chốn khác mưu một đường sinh cơ.

Nếu cứ một ngày không kết án, thì ngày đó ông ta không thoát thân được, cho nên ai là hung thủ thật sự ông ta không quan tâm, có oan uổng hay không ông ta mặc kệ, có thể sớm ngày để Tư lệnh bắt được một ai đó kết án mới là điều quan trọng không thể quan trọng hơn nữa.

Hứa Hàng cười lạnh: “Hừ…”

Quản gia không hiểu: “Cậu cười cái gì?”

Hứa Hàng chỉ lạnh lùng nhìn ông ta: “Tôi chỉ đang cười, có người phóng hoả giết người, lấy việc ép uổng gái nhà lành làm niềm vui thì không ai hỏi, ngược lại tôi cứu người khác một mạng, chỉ là công lao một cái nhấc tay thì lại bị chỉ trích, trên đời này nào có đạo lý như vậy?”

“Cậu… cậu…” Quản gia quẫn bách, ấp ấp úng úng, cuối cùng dứt khoát nổi khùng lên, “Sao cậu không nói với Đô đốc, chu sa là thuốc cũng là độc? Hơn nữa lượng chu sa quả thật khó bề tưởng tượng nổi.”

Hứa Hàng móc trong ngực ra mấy tờ đơn: “Lời này thật rất nghiêm trọng, chu sa là thuốc tôi kê đơn, nhưng lượng mua là do chính Đô đốc xác nhận đặt. Vừa hay, vốn dĩ tôi cũng cảm thấy vụ án này sớm muốn cũng sẽ đến dược đường của tôi tra xét, tôi đây cũng tiện đem luôn phương thuốc và đơn đặt hàng đến, tiện cho các người điều tra.”

Y đem đồ đặt hết lên bàn, sau đó nheo mắt khó chịu nhìn quản gia: “Còn về việc đây là độc dược… ông lại không phải đôi tai của Đô đốc, sao lại biết tôi chưa từng nhắc đến? Huống hồ Đô đốc đã chết, tôi nói hay không, không ai chứng minh được, nếu muốn vu cáo tội danh thì dễ quá rồi.”

Một câu nói mà nói, lời nói ra không có tính bằng chứng nhất, trừ Đô đốc đã chết, ai cũng không thể chứng minh. Đạo lý này rất rõ ràng, quản gia nếu còn cố cắn vào điểm này không buông thì quả là không biết điều rồi.

“Cậu… hừ, tôi nói không lại cậu, tóm lại cậu từng tiếp xúc với phụ thân của Nguyễn Tiểu Điệp, có hiềm nghi! Tư lệnh ngài phải tra cho rõ ràng tối qua cậu ta đã ở những đâu?”

Đoạn Diệp Lâm nhìn những phương thuốc và đơn đặt hàng, mỗi một trang đều có tư ấn của Đô đốc tự tay ấn xuống, mỗi một lô thuốc ra vào phủ Đô đốc đều theo quy định, đến lượng chu sa nhiều đến bất thường kia cũng là đích thân Đô đốc phê duyệt.

Biết Hứa Hàng không muốn dính đến những chuyện linh tinh vớ vẩn, Đoạn Diệp Lâm vừa muốn mở miệng giải vây cho y, để đẩy y ra khỏi chuyện này, ai biết được Hứa Hàng lại tự buông lời ngọc.

Y nói: “Thật không khéo, khi Đô đốc xảy ra chuyện, tôi còn ở cùng người khác, thật sự là biết phép phân thân để đi gây án mà.”

Quản gia mũi hếch lên trời: “Ai cơ? Ai có thể chứng minh?”

Hứa Hàng nói: “Đại tiểu thư nhà họ Cố, Cố Phương Phi.”

Viên Dã xoẹt xoẹt xoẹt ghi chép lại, sau đó hỏi: “Trước chín rưỡi ngày hôm qua cậu vẫn luôn ở cùng cô ấy?”

“Tối qua đến nhà họ Cố làm khách, cô Cố ngã làm đứt vòng cổ, tôi đi đến hẻm Đông Lai tìm thầy Tôn giúp đỡ sửa, về đến nơi đã nửa đêm rồi.”

“Phiền cậu nói rõ thời gian.”

“Lúc ra khỏi cửa… đại khái là khoảng bảy giờ rưỡi, ở chỗ thầy Tôn đến hơn chín rưỡi mới rời đi, đi đi về về đều do tài xế nhà họ Cố đưa đón.”

Viên Dã nghĩ kỹ thời gian và khoảng cách, khoảng cách từ hẻm Đông Lai đến phủ Đô đốc không xa: “Nếu như thời gian này là thật thì tuyệt đối không thể nào gây án được.”

Quản gia phút chốc đã nhảy lên: “Này này, đây không được chỉ nghe mỗi lời của cậu ta nói, phải có người làm chứng mới được.”

Dễ chốn Diêm Vương, tiểu quỷ khó tránh.

Đoạn Diệp Lâm cũng sợ kẻ này ra ngoài nói vớ vẩn, tóm lại vẫn phải để cho ông ta tâm phục khẩu phục, vì thế hạ lệnh: “Viên Dã, đi tra cho ông ta xem.”

Hết chương 30.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me