Dam My Trans Dong Tuoc Toa Kim Thoa The Vi Chu Tra
Cảnh tàu vào sáng sớm giống như một con cá mực đang há miệng.Một con thuyền dừng ở cạnh bờ, nhân viên trên tàu đang chuẩn bị ra khơi, nhìn ai cũng có vẻ mặt mất hết hứng thú.Từ xa có một chiếc xe bò chở hàng từ từ lại gần cảng tàu, một người mặc áo choàng đen từ cảng tàu lao tới, đỡ một ông cụ trên xe bò xuống, hai người nhìn nhau, ôm nhau khóc.Mũ choàng rơi xuống, đó chính là Nguyễn Tiểu Điệp.“Cha ơi! Ngày hôm đó con nhìn thấy dây đàn liền biết là cha còn sống, ông trời có mặt, chúng ta cuối cùng cũng thoát rồi.”Cụ già khóc mãi không ngừng, quay đầu quỳ trước một người ở trên xe: “Việc này còn phải cảm ơn ngài, ân công! Bồ Tát sống! Lão đây có chết xuống địa ngục cũng sẽ làm trâu làm ngựa cho ngài.”Người trên xe không có biểu cảm gì, ngược lại trông có chút thờ ơ, nói: “Mau lên thuyền đi, còn chậm trễ là không đi được nữa đâu.”Nguyễn Tiểu Điệp có chút lo lắng: “Ân công, tuy trước đây ngài dặn tôi đi mua vé tàu để che mắt, nhưng như vậy… thật sự có thể an toàn rời khỏi thành Hạ Châu sao?”Người trên xe lại nói: “Thuốc phiện của Đô đốc đã bị Tư lệnh tiêu hủy, con thuyền này không cần thiết phải tra nữa, sẽ không có ai nghi ngờ một con thuyền rỗng. Sau khi hai người lên thuyền, tìm một cơ hội xuống thuyền, đừng làm người khác chú ý. Đến những thành thị ở Tây Bắc, nơi đó không phải là nơi quyền lực của Tư lệnh có thể với tới được.”“Vâng. Nhưng…” Nguyễn Tiểu Điệp có chút chần chờ, đôi lông mày xinh đẹp nhíu chặt vào với nhau: “Ân công, ngài thật sự sẽ không sao chứ? Nếu như sự việc bại lộ, chúng tôi bỏ đi thì không sao, ngài, còn ngài phải làm sao…”“Đây không phải là chuyện hai người phải lo lắng”, người đó hà hơi xoa xoa hai lòng bàn tay, “Chỉ cần cô không xuất hiện ở thành Hạ Châu, thì sẽ không bị bại lộ. Còn nữa, cũng không cần gọi tôi là ân công, giúp cô cũng là do tôi có mục đích riêng.”Nguyễn Tiểu Điệp rất cảm kích nhìn người đó, nàng biết, lời này là đang an ủi nàng đừng áy náy bất an trong lòng. Nàng thấp cổ bé họng, lại chẳng có năng lực gì, chỉ đành quỳ xuống dập đầu khấu tạ, kiên định không thôi.“Việc ân công giao cho, Tiểu Điệp nhất định hoàn thành.”Nàng đỡ cha dậy, sau đó vội vã rời đi.Lúc này, thành Hạ Châu đã thiếu mất một tiếng hát dịu dàng và đôi tay đánh đàn uyển chuyển.Mấy ngày này thành Hạ Châu không có gì biến đổi lớn, cái chết của Uông Vinh Hỏa vẫn loạn thành một đoàn, không bắt được hung thủ, bên trên vẫn cứ giục xuống, thi thể Uông Vinh Hỏa không được chôn cất, phải để trữ trong kho lạnh.Chuyện này truyền lên trên, kinh ngạc nhất và kinh hoàng nhất là Quân thống*, Quân thống cực độ hoài nghi là do ân oán tư thù của Đoạn Diệp Lâm và Uông Vinh Hỏa, nhiều lần gửi điện báo, gọi điện thoại, chất vấn không thôi.*Quân thống là tên xưng của Cục trưởng Cục tình báo quân đội, cha của Viên Dã, sau này sẽ xuất hiện nhiều, mà cái cụm kia dài quá nên mình xin phép để là Quân thống.Ban đầu Đoạn Diệp Lâm còn giải thích vài câu, sau đó lười quan tâm, vứt cho Viên Dã tự đi giải thích đầu đuôi ngọn ngành cho cha mình.Nói đến cũng lạ, từ khi Viên Dã đưa những vật chứng và nghi điểm trong vụ án của Đô đốc lên trên, tin tức bên Quân thống liền ngừng, không còn giục Đoạn Diệp Lâm bắt hung thủ nữa, ngược lại vội vã kêu hắn kết án.Mà khi bọn họ yêu cầu phía Quân thống gửi lại những vật chứng để lưu trữ trong hồ sơ, lại phát hiện trong những đồ gửi lại, chỉ thiếu mỗi một chiếc kim thoa.Câu chuyện này, liền không thể tưởng tưởng được.Đương lúc Đoạn Diệp Lâm và phía Quân thống cấu xé qua lại, Hứa Hàng lại rảnh rỗi đến Pháp Hỉ tự dâng hương.Pháp Hỉ tự thật ra là ngôi chùa hương khói ít nhất của thành Hạ Châu, nó nằm ở lưng chừng núi, đường đi rất khó. Mà Hứa Hàng lại cảm thấy, phong cảnh như vậy rất đẹp, thiền sư tụng kinh là có học thức nhất, không như những ngôi chùa chỉ quan tâm đến nhang tiền hương khói của tục gia đệ tử.Y còn chưa vào cửa, chú tiểu quét cửa đã chắp tay: “Hứa thí chủ lâu ngày không gặp.”Y đã ba tháng chưa đến, ngày trước mỗi tháng y đều đến một lần, thắp một ngọn đèn Trường Minh, chép Chú Đại Bi, ngồi thiền nửa ngày.“Pháp sư Trường Lăng có ở chùa không? Hôm nay muốn nhờ ngài ấy niệm kinh thay tôi.”“Thí chủ hôm nay không khéo, hôm nay có vị nữ thí chủ đã tìm đến trước rồi.” Chú tiểu nhỏ chỉ chỉ tay về phía một người phụ nữ đứng dưới gốc cây phía xa xa.Nàng rất cao, cả người bọc rất sát, có thể nhìn ra thân hình uyển chuyển. Trên đầu đội cái mũ lông kiểu Tây rất lớn, nửa gương mặt bị che khuất, lụa đen mòng rủ xuống từ mũ không che được đôi môi đỏ sắc của nàng.Nàng đang đứng đó hút thuốc.Phụ nữ hút thuốc hiếm gặp, đặc biệt là người phụ nữ đẹp hút thuốc. Chiếc cổ mảnh khảnh của nàng ngẩng cao, mỗi làn khói thở ra đều như viết hai chữ nho nhã, từ cái cằm khi nàng ngửa lên cũng có thể thấy nàng là một người kiêu ngạo. Vẻ ngạo mạn của nàng không phải vẻ cổ điển cao quý của thiên nga đen, mà là mùi vị của thuốc phiện, có tính xâm lược.Cuối cùng nàng cũng hút xong, dí đầu thuốc vào dưới gốc cây, vứt trên nền đất, giày cao gót nàng dẫm lên đất, đi về phía dòng suối bên cạnh, dùng gáo múc nước, xúc miệng rồi mới đi vào trong chùa.Hứa Hàng thắp xong đèn Trường Minh có đi qua phòng niệm kinh, nhìn một cái, chỉ thấy người con gái ban nãy không biết đã xóa đi lớp son đỏ tự bao giờ, cởi mũ xuống, đoan chính ngồi trước mặt pháp sư Trường Lăng, nghe y niệm kinh. Ánh mắt nàng, chân thành như một đệ tử nhà Phật nhìn thấy Như Lai phổ độ chúng sinh vậy, phi phàm kinh động người khác.Bộ dáng ngoan ngoãn nhu thuận này, với người ban nãy đúng là như hai người khác nhau.Thật sự là một cô gái kỳ quái thú vị.Hứa Hàng trước giờ không có nhiều hứng thú với người lạ, chỉ là nhìn thấy cô gái này không biết vì sao, luôn có một cảm giác, dường như đã từng gặp ở đâu rồi, chỉ là không nhớ ra thôi.Đợi đến tận lúc trưa, Hứa Hàng mới được nói chuyện với pháp sư Trường Lăng.“Hứa thí chủ” Trường Lăng rót một ly chà cho y, “lần trước tu sửa lại chùa, thật sự là phiền cậu tốn kém rồi.”Hứa Hàng khước từ: “Nhiều năm nhờ ngài tụng kinh cho rồi, tôi mới là người làm phiền, tiền tài là vật ngoài thân.”“Hôm nay nhìn mi tâm của cậu dường như có ưu sầu, lẽ nào cậu vẫn chưa từng được giải thoát từ trong phiền nào của mình?” Trường Lăng lòng sáng như gương. Tuy y không biết Hứa Hàng bị vây khốn do đâu, nhưng lòng Hứa Hàng như khe rãnh, sâu không thấy đáy.Từ xa nghe được những âm thanh xoẹt xoẹt của các hòa thượng đang dọn dẹp chùa, Hứa Hàng ngửi hương chà, cảm thấy chốn này khiến người ta an nhàn. Tuy nhiên loại an nhàn này chỉ là một loại trốn tránh ngắn ngủi, y hiểu, bản thân mình chưa từng có thể siêu độ, cho nên hỏi: “Nhà Phật luôn nói, lấy đức báo oán, làm người nên lấy bao dung làm trách nhiệm. Nhưng mà, tôi không làm được, chuyện tôi không cam tâm còn rất nhiều, sư phụ ngài nói xem, tôi đúng hay đã sai?”Trường Lăng chắp hai tay, đáp: “Thí chủ có biết ý nghĩa của “biết đủ” không?”“Sư phụ muốn tôi biết đủ mà dừng?”“Không phải”, Trường Lăng dơ một ngón tay ra, nhẹ chấm vào chén trà, viết hai chữ lên trên mặt bàn, “Biết, là biết, đủ* là dưới chân. Thí chủ phải thời thời khắc khắc biết bản thân mình đang đứng ở đâu, đừng lấy lòng cao hơn trời, cũng đừng coi nhẹ bản thân. Luôn biết bước tiếp theo mình nên đứng ở chốn nào, vậy là đủ rồi.”*Trong tiếng Trung, 知足là biết đủ, mà chữ足 này cũng có nghĩa là chân.Hứa Hàng nhìn chằm chằm hai chữ được viết trên mặt bàn, nhìn cho đến khi chúng bốc hơi bay mất, nhìn không thấy gì.Y trước giờ chưa từng lòng cao hơn trời, cũng chưa từng coi nhẹ bản thân, chỉ là, trước giờ y chưa từng biết, đôi chân của mình là đang đứng ở vị trí nào.Thì ra là vậy.Hết chương 32.
Pháp sư Trường Lăng và nữ thí chủ
Cre @铜雀锁金钗广播剧
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me