Dam My Trans Dong Tuoc Toa Kim Thoa The Vi Chu Tra
Có lẽ là tối hôm qua phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe, cho nên hôm nay phải trả giá bằng một điều gì đó.Giác quan thứ sáu mách bảo y, hôm nay sẽ có chuyện không vui xảy ra. Đây là cảm giác đột ngột cảm nhận được khi Hứa Hàng vừa đến dược đường đã làm hỏng khóa cửa.Một buổi sáng trải qua bình an, đến giữa trưa, một “khách quý" đến.Khách quý chính là Đoạn Diệp Lâm, hắn cầm một cái cạp lồng gỗ đi vào dược đường, Hứa Hàng vừa nhìn thấy hắn liền đi vào sảnh sau, Đoạn Diệp Lâm cũng đi theo vào, buông rèm xuống.Đi thẳng đến viện sau, ngồi trên bàn đá, Hứa Hàng hỏi: “Sao hôm nay lại đến đây?”Đoạn Diệp Lâm đặt cạp lồng gỗ lên bàn, cả mặt mày đều mang ý cười nói: “Đem cho em chút quà.”Quà? Không phải Tết chẳng phải lễ, quà ở đâu ra? Hứa Hàng cả mặt hiếu kỳ, đưa tay mở cạp lồng ra.Một luồng hơi nóng bốc ra, bên trong là một bát canh, nước canh trong vắt, có mấy viên thịt cá được nặn tròn mịn, trắng muốt như ngọc, hành lá nổi trên mặt nước, nhìn rất ngon miệng.Cá viên không phải đồ ăn vặt của thành Hạ Châu, mà là đồ ăn của Thục thành.Giây phút nhìn rõ đồ ăn, cả người Hứa Hàng cứng đờ tại chỗ, tựa như hóa đá.Đoạn Diệp Lâm bưng canh ra, lấy thìa đảo qua đảo lại bát canh, cười nói: “Em đó, trước giờ không nói cho tôi biết sinh thần của mình, bản thân em cũng chẳng đón sinh thần. Hôm qua tôi lại hỏi Thuyền Y, Thuyền Y vẫn nói em chẳng bao giờ nhắc đến, chỉ là vào ngày này mỗi năm, em đều nói muốn ăn canh cá sủ viên. Tôi nghĩ có lẽ hôm nay chính là sinh thần của em, cho nên tôi đặc biệt cho người đi khắp thành Hạ Châu tìm một bà lão quê gốc ở Thục thành, nhờ bà ấy làm cho một bát. Em thử xem, cho dù hôm nay không phải sinh thần của em, cũng cứ coi như nếm thử thứ mới mẻ vậy.”Thật ra thực tế đâu có dễ dàng như Đoạn Diệp Lâm nói, Hạ Châu cách Thục thành rất xa, nào có dễ tìm người biết làm như vậy? Hắn thậm chí còn phải cho người đi sang các thành lân cận dò hỏi nhiều lần, cuối cùng mới tìm được một người, ra giá cao mời người ta đi tàu hỏa đến ngay trong đêm, chỉ vì làm ra một bát canh này.Hắn chỉ muốn làm Hứa Hàng vui, muốn thu hẹp lại khoảng cách giữa hai người khi cả hai có một khởi đầu không mấy tốt đẹp.Hắn múc một thìa canh, đặt đến bên miệng của Hứa Hàng: “Nào, há miệng.”Lúc này Đoạn Diệp Lâm có hơi không biết nhìn sắc mặt, hắn không biết từ lúc bắt đầu, sắc mặt Hứa Hàng đã có chút không đúng, thậm chí đã đến mức khó coi. Dáng vẻ y nhìn chằm chằm bát canh, giống hệt như nhìn một bát độc dược.Hứa Hàng không mở miệng, hơi hơi lùi đầu ra sau tránh đi, Đoạn Diệp Lâm không hiểu, lại đưa đến gần hơn, còn nói: “Không bỏng đâu, giờ không ăn lát nữa nguội mất.”Hứa Hàng cuối cùng cũng không giữ được bình tĩnh, vừa dùng lực đã hất đổ bát canh xuống dưới đất.Bát sứ rơi xuống đất, vỡ ngay tức khắc, có vài mảnh vỡ còn bị văng đi khá xa, nước canh bắn lên làm bẩn ống quần hai người họ.Đoạn Diệp Lâm tay vẫn còn cầm chiếc thìa, mắt hắn mở lớn nhìn nền đất, sau đó ánh mắt từ từ di chuyển lên gương mặt Hứa Hàng, giống như là Hứa Hàng không phải đánh vỡ một bát canh, mà là mối quan hệ mỏng manh giữa họ vậy.Hứa Hàng quay người muốn đi, Đoạn Diệp Lâm ném thìa kéo người lại: “Ý em là sao?”“Tôi không muốn ăn.”“Tôi không phải trẻ lên ba, lý do này của em không lừa được tôi.” Tay Đoạn Diệp Lâm vừa dùng lực đã ép Hứa Hàng phải quay lại nhìn mình, “’Em có chỗ nào bất mãn với tôi, tôi đã làm sai điều gì, em cứ nói ra là được.”Bộ dáng Hứa Hàng uể oải bất mãn: “Không, anh không sai gì cả, là tôi không biết tốt xấu.”“Hứa Thiếu Đường”, Đoạn Diệp Lâm cuối cùng cũng không kìm được, hung dữ nhấn người về phía tường, những túi thuốc treo trên tường đều ào ào rơi xuống.Nếu như có thể, Đoạn Diệp Lâm thật sự muốn cạy đầu Hứa Hàng ra xem bên trong rốt cuộc là những gì. Mỗi lần tiếp xúc với Hứa Hàng, đối với Đoạn Diệp Lâm mà nói, giống hệt như lên chiến trường dẫm phải mìn, đạp nhầm một bước là hồn bay phách tán. Nếu thật sự là mìn, hắn còn có thể xoay sở, nhưng Hứa Hàng… khó đoán hơn nhiều, không có bất cứ dấu vết nào có thể lần theo.Đối diện trực tiếp với lửa giận của Đoạn Diệp Lâm, Hứa Hàng cười rất châm chọc, sau đó động tay bắt đầu cởi cúc áo của mình, Đoạn Diệp Lâm không hiểu: “Em làm gì vậy?”Hứa Hàng nói: “Không phải mỗi lần anh giận đều muốn làm vậy sao? Hôm nay tôi chủ động một chút, miễn cho anh phải đích thân động thủ.”Hứa Hàng thật sự cởi từng cúc áo một, Đoạn Diệp Lâm nắm chặt tay y: “Em đừng có tự hạ thấp mình, nói cứ như tôi là kẻ hãm hiếp em vậy.”“Ồ…” Hứa Hàng biểu cảm như chợt bừng tỉnh ngộ, nheo mắt nói: “Thì ra, anh không phải sao?”Bụp một tiếng, là tiếng nắm đấm của Đoạn Diệp Lâm đấm xuống phần tường ngay cạnh Hứa Hàng, bức từng rất thô ráp, bên trên còn lát những viên gạch nhỏ, phút chốt trên đầu những khớp tay của Đoạn Diệp Lâm đã có màu máu.Hai người không ai nói gì, im lặng rất lâu. Đỉnh đầu Đoạn Diệp Lâm dường như có một ngọn lửa đang cháy rừng rực, mà hắn lại như nuốt sống ngọn lửa đó xuống, từ xương cốt cho đến bên ngoài đểu ẩn ẩn mùi khói lửa, hắn liều mình nhịn xuống, liều mạng bình tĩnh lại, thẳng cho đến khi lồng ngực phập phồng kịch liệt cuối cùng cũng giảm tần suất xuống, hắn mới nói.“Trong lòng em, tôi chỉ có như vậy thôi sao?”Hứa Hàng cũng bình tĩnh lại từ cơn tức giận của mình, y nói: “Anh như thế nào thì vẫn như thế đó, còn tôi trước giờ vẫn luôn như vậy, anh không quen thì có thể không đến để tự chọc mình giận.”“Tôi không muốn hai ta hận thù với nhau, tôi cũng không tin nếu như vậy lòng em sẽ thấy thoải mái, Hứa Thiếu Đường, cần gì phải vậy chứ?”“Vậy thì anh đừng làm chuyện dư thừa.” Hứa Hàng quay mặt sang một bên.“Nhưng em cũng phải nói cho tôi biết điều gì mới là dư thừa chứ! Bốn năm rồi, thích cũng không nói, ghét cũng chẳng kêu, chỉ đến khi tôi chạm vào vảy ngược của em, em mới giống như cái gai đâm tôi máu chảy đầm đìa. Bất luận trước đây em đã trải qua điều gì, quá khứ có tàn nhẫn có bất kham như thế nào, tôi đều chấp nhận, thế nhưng em không nói, tôi phải làm sao đây?”Đoạn Diệp Lâm từ răng hàm sau nói ra những câu này, vừa nhìn đã biết hắn nhịn rất lâu. Sau khi nói xong, cả người hắn như bớt đi một vẻ bức bối, cả lông mày cũng giãn ra đôi chút.Đầu hắn chạm vào chán Hứa Hàng, thấp giọng nói: “Nếu như tôi muốn điều tra, em trong mắt tôi sẽ lập tức không giấu được gì. Nhưng tôi biết em không thích như vậy, đây là cấm kỵ duy nhất của em. Cho nên, tôi nguyện đợi em tự mình nói ra, nhưng mà em, em không thể một bên không nói cho tôi biết điều gì, một bên lại quở trách sự vô tri của tôi, hiểu không? Giờ tôi hỏi em, em có chịu nói không?”Ban đầu nói đến điều tra, mười ngón tay của Hứa Hàng nắm chặt lấy nhau, đợi đến khi Đoạn Diệp Lâm nói xong, y mới từ từ buông lỏng.Có lẽ là lời này đã mở ra chút khe nứt trong sự cố chấp quật cường của Hứa Hàng, ngữ khí của Hứa Hàng cuối cùng cũng mềm lại, y nhắm mắt, nhẹ nói: “Đoạn Diệp Lâm, anh có thể không hỏi nữa được không?”Y vẫn từ chối, vẫn không thể tiếp nhận mình. Đoạn Diệp Lâm có chút nản lòng và thất vọng.Những viên thịt cá trên nền đất đã lạnh cả rồi, Đoạn Diệp Lâm dẫm lên chúng rời đi.Mãi một lúc sau đó, đồ đệ trong tiệm mới nơm nớp lo sợ chạy đến nhìn một cái, thăm dò hỏi: “Đương gia, ngài, ngài với Tư lệnh cãi nhau sao ạ? Lúc ngài ấy rời đi sắc mặt đen lắm… ôi trời, đây là chuyện gì thế, để tôi đi thu dọn.”“Không cần đâu, để tôi dọn.” Hứa Hàng vẫy vẫy tay cho cậu lui xuống.Y nắm lấy cá viên dưới nền đất, đặt trong lòng bàn tay, sau đó từ từ nắm chặt.Ngày hôm đó về Kim Yến Đường, bữa tối thiếu mất một bộ bát đũa.Đoạn Diệp Lâm đi rồi, rời thành Hạ Châu đi công tác. Khi Hứa Hàng nghe Thuyền Y nói như vậy, y sửng sốt một lúc lâu, mãi mới nhớ Đoạn Diệp Lâm đã từng nhắc qua chuyện này với mình.Nhưng mà bốn năm nay, không nói gì đã đi, vẫn là lần đầu tiên.Có lẽ hắn thật sự giận rồi, Hứa Hàng nghĩ trong lòng.Hết chương 35.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me