TruyenFull.Me

Dam My Trans Dong Tuoc Toa Kim Thoa The Vi Chu Tra

Hạc Minh dược đường dạo gần đây tiếp nhận nhiều đơn hàng về thuốc chấn thương và bong gân. Ngay cả Hồ đại phụ cũng nói, sao dạo gần đây nhiều người bị gãy tay chân như vậy?

Sau khi hỏi kỹ mới biết nguyên do là võ đài mới xây dựng trong thành.

Lên võ đài chính là tỷ võ, nhưng thứ này cũng phân ra nhiều loại. Loại cao nhất là võ đài, là công khai gửi thư khiêu chiến, công khai thi đấu giữa những người luyện võ đỉnh cấp của những võ quán số một số hai, mọi người đánh đến một lúc nhất định sẽ dừng, tuyệt đối không gây ra án mạng. Loại tầm trung thì sẽ kém hơn một chốt, là những võ quán nhỏ mới lập, vì tạo danh tiếng cho mình nên sẽ có nhiều thương vong hơn. Kém nhất chính là võ đài đen, chỉ cần báo tên là có thể lên đài, loại võ đài này nhiều hơn là liên kết với kẻ đặt cược, thậm chí có những người cược mạng lấy tiền, những người lên đài đại đa số đều ký khế ước sinh tử, rũ sạch quan hệ.

Chuyện này, nói ra cũng không trùng hợp, nhưng dân không nói quan không tra, cứ thế mà một vùng xám được hình thành.

Ngày hôm đó, Hứa Hàng mới đến dược đường ngồi xuống thì Viên Dã đi tựa như bay từ bên ngoài xông vào, tức bừng bừng kéo tay Hứa Hàng chạy ra ngoài: “Mau! Mau đi cứu người với tôi!”

Hứa Hàng còn chưa phản ứng lại đã bị Viên Dã kéo đến một võ đài đen. Nơi đây được cải tạo từ một nhà kho bỏ hoang, trên đỉnh dùng rơm rạ lợp mái, trên đất dính dính nhớp nhớp toàn đất sét, người bên trong đông đúc, không khí ngột ngạt, đơn sơ mà bẩn thỉu.

Quần áo những người bên trong đa số mặc cũ rách, một bên võ đài bày ra bàn đặt cược, tên của người lên đài được viết trên đầu, mỗi người đều được đặt cược không ít tiền.

Khi Hứa Hàng đến đang là lúc một người đàn ông mặc áo xám bị một người đàn ông có ria mép dẫm lên cánh tay, đè áp lên, người đàn ông áo xám phát ra tiếng kêu thê thảm.

Viên Dã xông lên đẩy người đàn ông đó ra, sau đó đỡ người đàn ông kia lên, Hứa Hàng cúi xuống, sờ nhẹ lên vết thương, nói: “Gãy xương rồi, phải mau chóng nối lại.”

Vì thế y lớn tiếng nói với đám người, có người có lòng tốt đến đưa cho hai thanh gỗ ngắn, Hứa Hàng xé một góc dưới trường sam của mình, hai tay nhanh chóng nẹp cố định cánh tay người kia, khực khực hai cái, nối lại cánh tay, sau đó nẹp chặt thêm.

Băng bó xong y nói với Viên Dã: “Trước tiên cứ như vậy đã, phải nhanh chóng đưa đến dược đường!”

Viên Dã đem cánh tay lành lặn còn lại của người đó gác lên vai mình, đỡ người lên đi ra bê ngoài, không ngờ lại bị người đàn ông ria mép chặn lại.

“Ai cho phép các người đi! Tôi còn chưa đánh xong.” Người đàn ông vừa mở miệng đã nghe ra được khẩu âm nặng nề.

Đây không phải người Trung Quốc, là người Nhật Bản.

“Hắn đã thua rồi, ông đã thắng! Ông còn có gì không vừa lòng.” Viên Dã giận nói

“Không không không, tôi và hắn ký khế ước sinh tử, một người phải chết thì mới tính là kết thúc.” Người đó cười rất ghê tởm.

“Võ đài này vốn không hợp pháp, ông còn muốn làm loạn mất mạng người, người chịu phiền phức chính là ông.”

Người đàn ông Nhật Bản ha ha cười lớn, sau đó khinh thường: “Võ thuật Trung Quốc của mấy người, đánh không lại tinh thần võ sĩ của đại đế quốc Nhật Bản chúng ta, bây giờ thua rồi, lại cứ thích nói những lời này. Cho dù có đánh ra mạng người thì đã sao, pháp luật của cậu, vô hiệu với tôi.”

Người treo trên cổ Viên Dã hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều, Viên Dã sợ là chậm trễ thời gian của hắn, bèn nói: “Tránh ra, tôi lười nói lời thừa với ông.”

Người đàn ông Nhật Bản nghĩ nghĩ, quả nhiên nhường đường, chỉ là khi họ mới tiến thêm một bước, tên người Nhật thò chân ra ngáng đường người đàn ông một cái, trọng tâm hai người không vững liền ngã xuống đất. Tên người Nhật dẫm lên trên chỗ Hứa Hàng vừa băng bó xong, chỉ nghe thấy tiếng tấm gỗ vỡ đứt, người đàn ông lên kêu lên một tiếng thê thảm: “A!!!”

Tên người Nhật cười mà dẫm mạnh thêm rồi mới lùi chân, giả dối nói: “Thật xin lỗi, tôi bất cẩn quá.”

Viên Dã trừng lớn mắt: “Ông”

Lúc này, tên người Nhật đột nhiên thấy đầu gối đau, gã co giụt đầu gối lại, cúi đầu nhìn, trên đó cắm một cây ngân châm, gã nhổ cây châm ra, liền nghe thấy tiếng Hứa Hàng nói: “Nơi đây là Trung Quốc, không phải Nhật Bản, không đến lượt ông hỗn xược.”

Tên người Nhật rất giận, quay đầu nhìn, dáng người Hứa Hàng nhỏ nhắn, thân hình gầy yếu, liền hất mũi: “Sao nào? Không phục thì lên đài, nếu như tôi thua, tôi cũng có thể để tùy các người sắp đặt.”

Viên Dã sợ người đàn ông kia động thủ thật, vội đứng lên chắn trước Hứa Hàng, như gà mẹ bảo vệ con: “Xin ông đừng có quá đáng!”

Ai biết người đó đột nhiên hung mãnh nắm lấy tay áo Viên Dã, sau đó một cú quật qua vai, cả người Viên Dã như một vệt trên không trung, sau đó ầm ầm ngã xuống đất, bụi mù tứ tung.

Gã Nhật Bản quật xong, vỗ vỗ tay, khởi động vai, ra vẻ nói: “Ôi, xin lỗi, đây là phản xạ điều kiện của tôi, cậu không sao chứ.”

Ngữ khí nói chuyện đê tiện khiến người ta ngứa răng.

Hứa Hàng xông lên phía trước đỡ Viên Dã dậy, xem xét xem anh có sao không: “Không sao chứ?”

Viên Dã ho khan hai tiếng: “Khụ khụ… không sao, chắc chỉ trầy xước nhẹ thôi.”

Lúc lại lại nghe tên người Nhật đó ở sau lưng thì thầm không thôi: “Người Chin na đúng là người Chin na*, kẻ bệnh Đông Á, một tí sức cũng không có…”

*Nguyên văn 支那人, chỉ những người sống ở China (chin na), là cách gọi của người Ấn độ dành cho TQ khi mà Phật giáo lưu hành vào, từ này ban đầu không có ý mỉa mai, nhưng đến khi TQ kháng Nhật, từ này liền biến thành sự châm biếm mà người Nhật dùng để gọi người Hoa.

Những người có mặt ở đây, ai đứng ở gần đều nhìn thấy sắc mặt nhau dần dần biến xanh, nếu như người này là một tên Hán gian*, có lẽ mọi người đã xông lên đánh, nhưng gã lại là người Nhật, không ai dám làm chuyện này.

*Chỉ những người bỏ Trung theo Nhật, phản bội TQ đi với NB, làm việc cho Nhật.

Sắc mặt Hứa Hàng xanh ngắt, đem vết thương của người đàn ông xử lý lại với Viên Dã, coi như không quan tâm lời nói của tên người Nhật.

Thế nhưng việc họ ngó lơ lại thành tăng thêm sự phách lối cho tên người Nhật, gã thậm chí đi đến bên cửa, dựa vào một bên, sau đó dơ một chân gác lên bên còn lại, huyênh hoang nói: “Muốn đi, thì đi từ dưới này đi.”

Cái nhục chui háng, xem ra tên người Nhật này hiểu không ít.

Viên Dã nắm chặt bàn tay, ánh mắt như rực lửa. Hứa Hàng lạnh lùng nhĩn gã: “Ông còn không biết điều, cẩn thận sẽ hối hận đấy.”

“Bản lĩnh nói mồm của người Trung Quốc mấy người còn giỏi hơn là bản lĩnh làm việc”, tên người Nhật như kẻ lưu manh chỉ xuống hàng mình, “Nếu cậu không muốn chui qua, thì dùng miệng cũng được.”

Hứa Hàng không lên tiếng, Viên Dã thì tức điên rồi: “Cái mồm ông nói cho sạch sẽ.”

Gã người Nhật không có chút kiểm điểm nào, ngược lại đổ thêm dầu vào lửa: “Có gì không đúng sao? Đám đàn bà nước cậu ở trong khu an ủi của chúng tôi, nhưng hiện giờ xem ra, không chỉ đàn bà, đến đàn ông cũng giống đàn bà.”

“Ông nói lại lần nữa xem?” Hứa Hàng nhẹ giọng mở miệng, khóe miệng lộ ra từng chút nguy hiểm.

“Sao nào, tức giận rồi?” Gã người Nhật cười đê hèn, thậm chí muốn dơ cái tay bẩn ra sờ lên mặt Hứa Hàng, “Dáng vẻ lúc giận dữ, cũng giống đám đàn bà lên cơn thèm…”

Lời gã chưa nói ra khỏi mồm, biến cố đã đến rồi.

Hết chương 36.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me