TruyenFull.Me

Dam My Trans Dong Tuoc Toa Kim Thoa The Vi Chu Tra

Hứa Hàng nhìn vẻ ngoài không có chút uy hiếp nào này đột nhiên vùng lên phía trước, nắm chặt lấy cánh tay gã người Nhật, dùng sức ấn gã xuống, quét chân qua gối, làm cả người gã ngã nhào xuống đất.

Tuy lúc bắt đầu không liệu đến, nhưng người có gốc võ thuật rất nhanh đã lật người lên, nhưng không ngờ động tác của Hứa Hàng cứ như tia chớp, sét đánh không kịp bưng tai, đợi khi gã nhìn rõ, Hứa Hàng đã một gối đè lên trên ngực gã rồi.

Không khí trong lồng ngực phút chốc bị ép ra ngoài, đụng đến mức mắt gã tối đen, gã người Nhật lúc này mới ý thức được, đây là bộ phận quan trọng nhất, khả năng là thứ huyệt vị mà người Trung Quốc hay nói, bấm một cái là toàn thân tê liệt.

Càng muốn mạng là Hứa Hàng đã cầm lên miếng gỗ vừa đứt gãy, đầu dọn gồ ghề hướng về phía mặt gã người Nhật, thẳng thừng muốn đâm xuống!

Ánh mắt đó, động tác đó, không hề có nửa phần do dự! Cái chết uy hiếp lõa lồ đến gã người Nhật, khiến gã kinh sợ hồn lìa khỏi xác, cả người nằm bất động tại chỗ!

Vào lúc tấm gỗ sắp đâm vào gã người Nhật, Viên Dã bị dọa đến hét lớn: “Hứa Hàng.”

Hốt hoảng như hồn mới về lại xác, ánh mắt Hứa Hàng sáng lên, cánh tay cũng lệch sang một góc độ khác, đâm bụp vào bùn đất ngay cạnh đầu gã người Nhật.

Chỉ thiếu một tấc, là có mạng người rồi.

Mặc dù đã tha cho, nhưng một vài lọn tóc vẫn bị đâm đứt. Gã người Nhật đầu đầy mồ hôi, tựa như vừa vòng về từ Quỷ môn quan, quần áo cũng ướt sũng, trên mặt cũng chẳng còn biểu cảm tự cho mình là nhất nữa, mà bị một loại biểu cảm sợ hãi thay thế.

Hứa Hàng cầm tấm gỗ lên, niết lấy hàm dưới của gã người Nhật, đem bùn đất dính trên tấm gỗ nhét thẳng vào miệng gã: “Người Trung Quốc, ông không chọc được.”

Gã người Nhật đợi đến khi sự khó thở lúc đối diện tử vong này tan đi, mới hậu tri hậu giác nhổ bùn đất ra, nhìn vào bóng lưng ba người Hứa Hàng mà mắng nhiếc: “Các… khụ khụ khụ… các người dám nhục mạ võ sĩ đế quốc Nhật Bản… các người đứng lại…”

Lúc này trong đám người cuối cùng cũng có một người đứng ra, chất giọng âm vang hữu lực: “Kiện Thứ, đủ rồi.”

Hứa Hàng nhìn qua một cái, người phụ nữ đó mặc một chiếc áo choàng đen, là người phụ nữ đã gặp ở Phật đường. Không ngờ rằng, cô nàng là người Nhật Bản, y chỉ cảm thấy lời nàng nói không có chút khẩu âm nào, dáng vẻ cũng giống người Trung Quốc.

Gã đàn ông tên Kiện Thứ kia mười phần không phục: “Huệ Tử! Bọn họ là…”

“Câm miệng!” Huệ Tử tháo gang tay, hung hăng cho gã đàn ông một bạt tai, năm ngón tay in hằn trên gò má phải, gã vừa quay mặt lại đã bị nàng tát thêm cho phát nữa, “Thật mất mặt.”

Trong lòng Kiện Thứ không cam tâm nhưng chỉ dám cúi đầu, thù hằn nhìn Hứa Hàng.

Huệ Tử đánh xong, lại đeo gang tay lên, đi đến trước mặt Hứa Hàng: “Chuyện lần này là ngoài ý muốn, hai vị tiên sinh xin hãy về đi. Chút tiền này, coi như là tiền chưa bệnh cho vị tiên sinh bị thương kia.”

Hứa Hàng không nhận: “Không cần.”

Sau khi về đến Hạc Minh dược đường, Hứa Hàng cho dược đồng đi báo tin đến Tiểu Đồng Quan, lệnh cho Kiều Tùng lập tức đi niêm phong mấy võ đài đó. Còn về người đàn ông này, Hứa Hàng để cho thầy thuốc Lý chuyên chữa gãy chân tay chữa trị, ông kéo chân phải của người đàn ông sang trái một lúc lâu, sau đó lại đưa cho người đàn ông mấy gói thuốc giảm đau, người đàn ông cảm tạ ngàn vạn lần rồi rời đi.

Viên Dã ở bên ngoài thoa chút thuốc, bởi vì bị thương ở lưng nên phải cởi áo trên, đợi thuốc ngấm thì mới được mặc áo. Anh vẫn đang nghĩ chuyện ban nãy, vì thế không nhịn được hỏi: “Không ngờ nha, cậu thế mà cũng biết vài đường cơ bản.”

Hứa Hàng đảo thuốc: “Chỉ là gã người Nhật đó không chuẩn bị thôi.”

Viên Dã gật gật đầu: “Cảm ơn cậu, lại giúp tôi chuyện lớn.”

“Tôi còn chưa hỏi anh, sao lại vác mặt đến những chỗ đó?”

Viên Dã mặc áo lên: “Ôi, còn không phải vì tra chuyện của Đô đốc sao, chỗ nào cũng chẳng có manh mối, tôi muốn đi tra những địa điểm trước đây đã bị bỏ qua, có lẽ sẽ có phát hiện.”

Hứa Hàng đổ thuốc vào lọ: “Anh đối với Đô đốc cũng quan tâm lắm, tra được manh mối gì rồi?”

“Không có, tôi chỉ cảm thấy là hung thủ vẫn còn ở thành Hạ Châu thôi.”

“Sao lại nói vậy?”

“Vụ này không phải đột nhiên giết người mà có dự mưu từ lâu. Nguyễn Tiểu Điệp trước giờ chưa từng rời khỏi phủ, người có thể cùng làm chuyện này với nàng ta nhất định là những người có thể thường xuyên tiếp xúc với nàng. Lại nói, việc cắm kim thoa có cảm giác nghi thức như vậy, nhất định là có ý nghĩa nào đó vô cùng quan trọng đối với hung thủ. Nhưng nói cho cùng cũng chỉ là cảm giác của tôi mà thôi.”

Hứa Hàng gật gật đầu: “Vậy chúc anh sớm tìm được hung thủ.”

Viên Dã bắt đầu cái cúc áo, cài xong mới nhớ đến, “Người phụ nữa ban nãy, hình như tôi đã gặp ở đâu rồi.”

“Người Nhật Bản xuất hiện ở Trung Quốc, khẳng định là nhân vật lớn. Có lẽ là thấy trên giấy báo không chừng.”

“Gần đây thượng cấp quân Nhật muốn hợp tác với quân phiệt*, cho nên có không ít đặc vụ và chính trị gia người Nhật lang thang khắp nơi, Quân thống vừa đến, người Nhật cũng đến, thành Hạ Châu này sợ là sau này sẽ không được bình yên.”

*Nguyên văn 军阀chỉ một nhóm sở hữ quân đội và có một số quyền lực. Ngoài ra cũng có nghĩa là quân phản động.

Hứa Hàng đưa thuốc cho anh: “Chuyện này, chính là chuyện mấy anh nên đau đầu mới phải.”

Rời khỏi Hạc Minh dược đường, Viên Dã ngồi lên xe của nhà mình, đầu dựa lên ghế, nghĩ ngợi thật lâu.

Trong đầu anh luôn nghĩ về sự việc xảy ra ở võ đài đen, Hứa Hàng lấy tấm gỗ, khí thế uyển chuyển như Diêm Vương La sát, sát ý của y đột nhiên chui ra khỏi vỏ khiến anh không thể quên được. Anh tin rằng, động tác của Hứa Hàng không phải phát huy tốt là do phẫn nộ, huống hồ, gã đàn ông người Nhật tên Kiện Thứ đó dám huyênh hoang trên võ đài, nhất định cũng là một tay có võ.

Một chiêu chế đích, ít nhất phải có chút công phu thật sự.

Đó không phải là Hứa Hàng ngày thường, nhưng trong đầu anh luôn có một âm thanh nói rằng, đó mới là Hứa Hàng thật sự.

Trong đầu Viên Dã đột nhiên nảy ra một suy nghĩ đáng sợ, chính bản thân anh cũng bị sự suy đoán này của mình dọa hãi hùng, vội vàng lắc đầu, tự giác cho rằng không thể.

Lúc này tài xế từ ghế lái quay đầu lại, cười toe toét hở ra cái răng hổ: “Thiếu gia, đi đâu vậy?”

“Tiểu Tỉnh?” Viên Dã kinh ngạc, “Sao cậu đến đây?”

Tiểu Tỉnh là con trai bảo mẫu của Viên Dã, hai người họ lớn lên cùng nhau. Tiểu Tỉnh bĩu môi: “Thiếu gia không đứng đắn, về nước cũng không nói với tôi, không phải lần này lão gia đến Hạ Châu sao, tôi được đi theo, về sau có chuyện gì cứ giao cho tôi.”

“Vậy thì cậu giúp tôi được việc lớn rồi, sau này chắc phải vất vả lắm.”

“Không có vấn đề mà!”

Tiểu Tỉnh hỏi anh đi đâu, trong lòng Viên Dã giằng co, cuối cùng báo tên một địa danh.

Hết chương 37.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me