[Đam Mỹ/TRANS] Đồng Tước Tỏa Kim Thoa - Thế Vị Chử Trà
Chương 41
Nhà mẹ đẻ của phu nhân Quân thống Viên Sâm là người Hạ Châu, vì thế họ cũng có một phủ trạch ở đây.Lúc này trong phủ Quân thống, Viên Dã tức giận xông vào phòng ngủ của Viên Sâm, vừa đẩy cửa ra đã chất vấn: “Ba, sao ba lại cho người kết án?”Viên Sâm vừa thức dậy, người vẫn còn đang ngồi trên giường, nhìn thấy bộ dáng này của Viên Dã liền trưng ra vẻ mặt nghiêm khắc: “Không biết lớn nhỏ, vào cũng không biết gõ cửa?”Viên Dã xông đến trước mặt ông: “Trước đây con đã từng hỏi ba rồi, ba không nói, giờ lại qua loa kết án, ba nhất định phải nói cho con biết, trong chuyện này ba đóng vai trò gì?”“Tiểu Dã!” Viên Sâm giận dữ nhìn anh, “Con đây là đem phụ thân mình coi thành tội phạm để thẩm vấn đấy hả?”Viên phu nhân ở trong phòng tắm nghe tiếng cãi vã liền vội ra ngoài, đứng giữa hòa giải: “Ôi chao ôi chao, hai cha con các người từ sớm đến tối mới gặp nhau được một lần, có thể nói ít vài câu không, để cho bà già tôi đây sống thêm vài năm nữa? Lão Viên à, thằng con ông trước giờ tính cách hay hiếu kỳ hay hỏi, ông thì sao, lúc nào cũng không chịu nói chuyện tử tế, người một nhà cứ cãi nhau mãi, có chuyện gì thì nói đàng hoàng đi.”Viên Sâm nghe xong sắc mặt hòa hoãn hơn chút, đi đến vỗ vỗ vai Viên Dã: “Tiểu Dã, trên trường quan chức có một số việc, có đôi lúc không đơn giản như vậy. Nhìn thì như có vẻ là một vụ án giết người, nhưng ai biết được phía sau kéo đến những quan hệ thiệt lợi ra sao? Cha để chuyện này qua nhanh, chính là muốn nó không lên men dẫn ra càng nhiều việc khác.”*Viên Sâm là người truyền thống, xưng hô luôn là phụ thân hoặc cha. Viên Dã đi nước ngoài, xưng hô của ảnh hiện đại lắm, gọi là ba.“Thật sự nếu giống như ba nói, ba lén lút cho người điều tra là vì cái gì?”“Sao con biết? Ai cho con vào thư phòng của cha?” Viên Dã lớn tiếng, sắc mặt lại biến đổi.“Cho nên, ba có chuyện giấu con.” Viên Dã chém đinh chặt sắt, “Ba không nói, con tự điều tra.”Lông mày Viên Sâm nhăn thành hình chữ xuyên (川): “Chuyện này ván đã đóng thuyền, không được lật lại vụ án! Con cũng không được đi điều tra tiếp, có nghe rõ không?”Viên Dã ý vị sâu xa nhìn Viên Sâm một cái, không nói lời nào, rời khỏi phòng ngủ, làm Viên Sâm ở sau lưng tức đến dậm chân, Viên phu nhân lại phải ra sức an ủi.Rời khỏi Viên phủ, Tiểu Tỉnh nhìn thấy Viên Dã không vui, vội đến đón: “Thiếu gia sao vậy, sao sắc mặt khó coi thế?”Viên Dã mở miệng muốn nói, nhưng Tiểu Tỉnh không biết điều gì cả, nói cũng như không, lại nuốt trở về.Vụ án phủ Đô đốc điều tra đến giờ, anh mới hiểu được chỗ lợi hại của tên hung thủ đó. Kẻ đó tạo ra chứng cứ phạm tội của Nguyễn Tiểu Điệp quá đầy đủ, giống như kẻ đó đã liệu được phương thức xử lý của đám người lãnh đạo cấp cao vậy, kẻ đó đã cho họ đầy đủ những chứng cứ có thể từ định tội đến kết thúc vụ án.Tên hung thủ này thật sự có một sự hiểu chuyện chu đáo đến đáng ghét mà.Trước mắt anh thật sự không biết mình nên tiếp tục điều tra hay rút thân đứng ngoài, thái độ của phụ thân khiến anh cảm thấy, cái tăm tối trong đó sợ là như núi cao biển sâu, sâu không thể dò.Tiểu Tỉnh nhìn ra anh không muốn nói, đành an ủi: “Thiếu gia trước giờ luôn thông minh, có chuyện gì không hiểu cũng đừng gấp gáp, từ từ nghĩ, Tiểu Tỉnh tin rằng không có chuyện gì có thể làm khó thiếu gia được.”Lời an ủi này tuy không có tác dụng gì nhưng tấm lòng thì thật sự khiến người ta cảm động.Viên Dã cười nói: “Ừm, tôi biết.”“Thiếu gia đang phiền việc liên quan đến vụ án sao?”“Đúng vậy… không biết điều tra ở đâu đây nữa.”“Không có ai để hoài nghi sao? Không có một ai luôn ạ?”Viên Dã nhớ đến bóng dáng thanh mảnh đó, bèn nói: “Cũng không phải không có đối tượng hoài nghi, chỉ là… chứng cứ ngoại phạm của y rất rõ ràng, vốn nên không được hoài nghi thêm gì, nhưng tôi luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.”“Rốt cuộc là chỗ nào không đúng?”“Cậu nói xem, một người không thể phân thân thì làm sao y có thể trong một đoạn thời gian không kẽ hở và có giới hạn, từ một nơi này đến một nơi khác để giết người? Đây hoàn toàn không có khả năng mà…” Viên Dã càng nghĩ càng cảm thấy mình quá cố chấp vào việc vụn vặt, “Không thể nào không thể nào, ôi… gần đây nhiều việc quá, tôi càng ngày càng hay nghĩ bừa rồi.”Tiểu Tỉnh vội nói: “Vậy thiếu gia đừng nghĩ nữa, chúng ta đi làm chuyện gì vui vẻ được không? Đến nhà bạn bè làm khách hoặc đi xem phim, nghe kể chuyện…?”Bạn bè.Cố Phương Phi.Trong não anh bất giác nhảy ra cái tên này, phảng phất như trong trận sương mù nhìn thấy một ngọn đèn, khiến cho Viên Dã có chút cảm giác phương hướng như có như không.Pháp Hỉ tự, một căn thiền phòng nhỏ.Hứa Hàng đang chép từng chữ từng chữ tâm kinh, mỗi lần viết xong một trang đều cho vào bồn lửa đốt sạch. Y không phải ngồi đàng hoàng chép, cũng không quỳ trên bồ đoàn, mà quỳ dưới đất cứng ngắc.Lúc Trường Lăng đi đến, nhìn thấy Hứa Hàng đã chép đến mức ngọn nến sắp cháy hết.“Hứa thí chủ hôm nay sao lại khổ phạt bản thân vậy?”Hứa Hàng không dừng bút: “Bởi vì tôi không khắc chế được bản thân.” Y nhớ đến chuyện giao đấu với tên người Nhật – Kiện Thứ đó ở võ đài đen: “Tôi vốn tưởng mình sẽ không bao giờ còn vì loại người đó, loại lời nói đó mà mất đi khống chế, giờ nghĩ lại, đúng thật là tu vi của tôi không đủ.”Trường Lăng lấy lại bút của y: “Vậy chép cũng lâu rồi, cậu có cảm thấy mình tâm cảnh bình hòa lại chưa? Có cảm thấy tu vi của mình tăng lên không?”Hứa Hàng chớp mắt, nói: “… Ít nhất cũng phải cho mình một cái giáo huấn.”Trường Lăng lấy một tờ giấy mới, hạ bút như rồng phiêu dật, tiêu sái vô cùng: “Thật ra trước giờ cậu luôn hiểu, cho nên tôi vẫn thấy cách cậu trừng phạt bản thân là không phù hợp. Người khác có lẽ là không tự biết, nhưng cậu mắc ở chỗ tự biết, chỉ là thiếu một chút thông thấu mà thôi.”Y viết xong bèn đưa tờ giấy cho Hứa Hàng, Hứa Hàng nhận lấy, nội dung viết cũng là tâm kinh. Chỉ là chữ của Trường Lăng nhìn được ra rất tinh xảo, không giống chữ của Hứa Hàng, vuông vuông vắn vắn, giống như bị vây trong hỗn loạn vậy.Bởi vì hành động đưa giấy của Trường Lăng mà Hứa Hàng ngửi được mùi trên áo y, không phải mùi hương khói trong thiền viện, cũng không giống mùi trà ngày thường y hay uống, mà giống mùi phấn son của phái nữ.“Trên người đại sư, hình như… nhiễm mùi hương khác.” Hứa Hàng nóiTrường Lăng ngược lại rất thản nhiên: “Gần đầy luôn có một vị nữ thí chủ đến nghe niệm kinh, trên người có mùi nước hoa rất nồng, đến mùi hương khói trong viện cũng không áp được.”Phụ nữ? Hứa Hàng thăm dò hỏi: “Là người phụ nữ Nhật Bản mặc áo khoác đen sao?”Trường Lăng hơi nhướn mày: “Áo đen cũng không tệ, nhưng bần tăng thật sự không nghe ra khẩu âm của người Nhật.”Vậy là không sai rồi, chính là nàng ta.“Không ngờ người Nhật cũng có hứng thú với Phật pháp, nhà Phật nhân từ, kỵ nhất hiếu sát, nàng ta là người cầm dao, vậy mà muốn ngộ đạo độ sự, thật là trào phúng.”Trường Lăng nghe ra sự chán ghét của Hứa Hàng với người Nhật, cũng không tiện nói gì, chỉ pha cho y một bình trà mới, uống xong liền tiễn y ra cửa viện.Xe của Đoạn Diệp Lâm dừng ở dưới chân núi, hắn đứng trên một bãi cỏ hoang, trong tay cầm súng, bóp cò bắn vào một con chuột đồng đang chạy ở phía xa xa, xác con chuột bay lên rồi đập xuống đất.“Tài bắn súng của anh không tệ.” Hứa Hàng rất ít khi khen ngợi Đoạn Diệp Lâm.Đoạn Diệp Lâm thế mà lại đưa súng cho Hứa Hàng: “Có muốn thử không?”Hứa Hàng cầm lấy súng, nằng nặng, y giống như người chưa nhìn thấy súng bao giờ mà ngắm lên ngắm xuống một lúc, sau đó dí đầu súng vào ngực Đoạn Diệp Lâm: “Không sợ tôi động thủ với anh sao?”Đoạn Diệp Lâm dơ hai tay lên: “Không sợ.”Đối thủ càng vô tư thì càng khiến người ta mất đi hứng thú. Hứa Hàng chuyển họng súng, ngắm vào thân cây phía xa, nheo mắt ngắm chuẩn, Đoạn Diệp Lâm nhìn tay y có chút không vững, bèn chỉ đạo: “Em thở ổn định một chút, tay nắm chắc, nhìn chuẩn rồi bắn luôn.”Chữ bắn vừa nói xong, viên đạn liền rời nòng. Nhưng ngay lúc ấy, Hứa Hàng dùng sức ném mạnh khẩu súng, tay trái ấn mạnh vào cánh tay phải, giống như bị điện giật vậy.Vì vậy mà viên đạn cũng bay lệch điểm ngắm, bắn rơi trên cánh đồng bên cạnh.Hứa Hàng động tay một chút, không có gì đáng ngại, bèn nói: “Tôi không giỏi cái này, vẫn là không nên chơi thì tốt.”Sau khi y ngồi vào trong xe, Đoạn Diệp Lâm nói: “Tối nay có một bữa tiệc tối, có hứng thú muốn đi cùng tôi không?”Này thì lạ thật, Hứa Hàng nổi danh không thích náo nhiệt, Đoạn Diệp Lâm nên là người hiểu rõ điều này nhất, sao lại chủ động nhắc đến việc kia chứ?“Những bữa tiệc dung tục sẽ không rủ em đi, hôm nay có một buổi đấu giá, đều là những đồ cổ hiếm thấy, tôi nghe Kiều Tùng nói, hôm nay có một đoạn sừng tê giác, khả năng em sẽ thích.”Sừng tê giác, Bản Thảo diễn nghĩa (sách ghi chép thảo mộc) có ghi chép, tốt nhất là nghiền nát rồi uống, nếu là dạng canh thì cứ uống là được, là một loại thuốc kỳ diệu hiếm có.Nếu thật sự như Đoạn Diệp Lâm nói thì ngược lại đáng để đi một lần, Hứa Hàng bèn hỏi một câu: “Tổ chức ở đâu?”“Lãnh sự quán Nhật Bản.”“Tại sao lại ở đó?”“Vì người tổ chức là người Nhật Bản, tên Hắc Cung Huệ Tử.”Có câu tục ngữ nói, nhắc cái gì cái đó đến, xem ra giữa họ và Hắc Cung Huệ Tử không chừng còn phải phát sinh nhiều chuyện.Hết chương 41.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me