TruyenFull.Me

Dam My Trans Dong Tuoc Toa Kim Thoa The Vi Chu Tra

Tiệc tối trong lãnh sự quán Nhật Bản đang trong giai đoạn chuẩn bị tấp nập, tiệc nhỏ trong nhà họ Cố cũng chu đáo chuẩn bị như vậy.

Viên Dã tuy là đến thăm bất ngờ, nhưng Cố Phương Phi lại thích đến không thể thích hơn nữa, thậm chí còn lấy rượu cất riêng của Cố Nhạc Thiện ra mời.

“Viên Dã, chào mừng anh đến.” Tửu lượng Cố Phương Phi không tệ, phong cách uống rượu rất tốt.

Viên Dã không nhịn được nói: “Sớm biết đạo tiếp khách nhà họ Cố chu đáo như vậy, tôi hối hận không đến thăm sớm hơn lắm đấy.”

Hai người uống rượu một lát, cùng nhau nói chuyện một chút. Viên Dã ngược lại thì rất hào phóng, nói thẳng ra chút chuyện phiền não của mình, Cố Phương Phi không đưa ra được kiến nghị nào đành phải an ủi anh, những gì nói được đếu nói hết rồi.

Đúng lúc hai người đang nói chuyện rôm rả, nha đầu ở trên lầu chạy vội xuống, hô một tiếng: “Ai da tiểu thư, tiểu thiếu gia lại giở trò để chốn ra ngoài chơi rồi.”

Cố Phương Phi vừa nghe đã đặt ly rượu xuống, đứng lên, hận rèn sắt không thành thép, nói: “Cái tên nhóc này, mấy em mau ra ngoài tìm nó về.”

Vì thế một đám người vội vã chạy ra bên ngoài chia ra các đường để tìm.

Viên Dã thấy vậy, quan tâm hỏi: “Sao thế?”

Cố Phương Phi ngại ngùng giải thích: “Ôi là em trai tôi. Trẻ nhỏ bây giờ, thật như là mặc một lớp da quỷ tinh nghịch, chỉ vì lén lút chuồn ra ngoài chơi, về nhà là nhanh chóng làm xong bài tập, thế mà lừa tôi là ở trong phòng ôn lại bài vở, nhân lúc chúng tôi không chú ý chèo qua cửa sổ chuồn đi. Nó cứ nghĩ là khi đi chơi xong về giao bài tập lên, là chúng tôi không liệu được chiêu vẻ sầu thoát xác của nó đấy chứ. Nói đến, đây cũng là lần thứ ba nó dùng chiêu này rồi.”

Viên Dã không nhịn được cười ha ha: “Em trai cô là một nhân tài, đừng mắng nó, đứa bé thông minh như vậy thì phải bồi dưỡng đàng hoàng.”

“Không nói nó nữa, chúng ta tiếp tục nói chuyện chúng ta.”

Hai người lại cùng ngồi về bàn, khi họ cộc ly vào nhau vang lên một tiếng trong trẻo, dường như đó là một tiếng chuông ngân lên chạm vào chỗ nào đó của Viên Dã, khiến não anh dường như thông thấu điều gì, cả người đều khựng lại.

“Làm bài tập xong trước…” Viên Dã lẩm bẩm một câu này, sắc mặt thay đổi liên tục.

Cố Phương Phi đột nhiên thấy anh xuất thần, nghi hoặc dơ tay ra xua xua trước mặt anh: “Viên Dã? Viên Dã?”

“A… Ôi! Ngại quá, vừa nãy đột nhiên nhớ đến một chuyện.” Viên Dã vội uống ly rượu trong tay, sau đó ánh mắt khẽ chuyển, hỏi: “Đúng rồi, lần trước cô nói Hứa Hàng giúp cô tìm thợ sửa dây chuyền đúng không?”

“Đúng vậy.”

“Vậy, có thể cho tôi mượn sợi dây chuyền đó không?”

Vậy thì khéo quá, hôm nay đúng lúc đeo, Cố Phương Phi tháo chiếc vòng trên cổ xuống, đặt trong lòng bàn tay: “Đương nhiên, chỉ không biết anh định làm…?”

Viên Dã nhận lấy nhìn: “Nghe nói xưởng làm dây chuyền này đều là những loại có số lượng nhất định, giờ sợ là không mua được nữa, sinh nhật mẹ tôi sắp đến, tôi nghĩ là nếu đẹp thì sẽ cho người phỏng theo làm một cái.”

Nói xong thì cúi đầu, lật đến lật đi sợi dây chuyền, dáng vẻ nghiêm túc như thế khiến Cố Phương Phi nhìn thấy mà buồn cười: “Nếu như anh thích thật thì có thể đem về phỏng một phần cũng được, tôi không gấp đeo đâu.”

Viên Dã lại nhìn một chút, mới nói: “Không cần đâu, thật ra mẹ tôi thích trân châu, vẫn là chọn kiểu khác thôi. Tôi thấy dây chuyền này vẫn là cô đeo thì đẹp hơn.”

Anh đi đến phía trước, rất chu đáo đeo lại cho Cố Phương Phi. Cố Phương Phi nhẹ nhàng vén những lọn tóc sau cổ, cảm nhận được khí tức của Viên Dã rất gần, gần đến mức hơi thở phả vào trên da thịt nàng, khiến gương mặt nàng không nhịn được mà nóng lên.

Bởi vì khóa của dây chuyền rất nhỏ, ngón tay của Viên Dã thì đần vô cùng, móc mãi mới móc được, đầu ngón tay chạm vào cổ nàng, Cố Phương Phi cảm nhận được quay đầu lại nhìn, mũi nàng chạm phải đầu mũi của Viên Dã.

Đó là một mùi hương thơm ngọt ngào của hoa quế nhãn hiệu Kim Ba Lê Nam Kinh, nhẹ nhàng tiến vào mũi của Viên Dã, nhẹ nhàng nhưng cao quý, một chút cũng không mang vị tục tĩu thông thường như những nàng thiên kim nhà khác, những vị tiểu thư mà chỉ muốn đem hương cả vườn hoa đổ lên người mình. Sự tiếp xúc như đá lửa phóng điện, khiến hai người đột nhiên căng chặt cơ thể, lập tức rời nhau.

Cố Phương Phi cúi đầu, lén lén thở dài một hơi, khiến bản thân nhìn có vể ổn một chút: “Cảm… cảm ơn.”

Viên Dã cũng cảm thấy có chút ngại ngùng: “Khụ khụ… không sao.”

Đỡ là hai người họ không cần gượng gạo quá lâu, người làm đã tìm được đứa bé về, vốn dĩ còn đang chui lỗ chó liền bị xách cổ lôi về, cả người đều đầy bùn đất, bẩn không thể tả.

“Em đó em đó, chị phải nói gì em mới tốt đây?” Cố Phương Phi đi lên phía trước, ngón tay ấn vào chán đứa em trai mình, “Nghe đây! Sau này từ bảy giờ tối trở đi không được ra ngoài nữa.”

“Hừ, dựa vào đâu dựa vào đâu chứ!” Cậu bé không phục, nhảy loạn lên, “Tiểu Phong của lớp em hôm nào cũng đi bán hoành thành với cha tới tận canh ba kia kìa.”

“Em ấy là hiểu chuyện, đi làm việc cho gia đình, em đây là chỉ có nghịch ngợm thôi.” Cố Phương Phi véo nhẹ chiếc má của em trai, sau đó sai nha hoàn dắt em về phòng, cậu bé còn khó chịu lắm nhưng chỉ đành không cam tâm tình nguyện đi về.

Xử lý xong chuyện đứa nhỏ, quay đầu nhìn đứa lớn, chỉ thấy Viên Dã đang chống cằm, lại bắt đầu ngẩn ra. Không chỉ ngẩn ra, mà trong miệng còn lẩm bẩm vài tiếng, đầu ngón tay miết lên môi dưới, giống như đang suy diễn điều gì đó.

Cố Phương Phi chỉ cho là anh nghĩ vụ án nghĩ đến ngớ ngẩn rồi thôi, vừa mới định lên tiếng, thì nghe thấy Viên Dã vỗ một cái lên bàn: “Tôi biết rồi, là che mắt.”

“Gì cơ gì cơ?”

Viên Dã không trả lời nàng, có chút kích động tiến tới phía trước, nắm chạy lấy tay Cố Phương Phi: “Cô thật là sao khởi minh hạ phàm, giờ tôi có chút chuyện phải đi kiểm chứng, đổi hôm khác hai ta lại uống.”

Trong cơn ngơ ngác không hiểu gì Cố Phương Phi chỉ đành gật đầu, Viên Dã vội vã rời đi. Tiểu Tỉnh ngồi trên ghế lại thấy bóng dáng gấp gáp của Viên Dã, vội ngồi thẳng lên, mở cửa xe.

Viên Dã ngồi vào trong, cậu lập tức đạp chân ga, chiếc xe phi như tên bắn.

“Thiếu gia, nhìn cậu kích động như vậy, có phải nghĩ đến gì rồi không?”

“Tôi đã nghĩ ra được nan đề về thời gian rồi.”

Trước khi đến nhà họ Cố, bởi vì không chịu được cái tên Tiểu Tỉnh quỷ tò mò này truy hỏi, Viên Dã liền đem chi tiết vụ án kể cho cậu nghe, cậu nghe đến hưng phấn, giờ nghe được lời này của Viên Dã, máu cũng nóng lên luôn: “Thật sao ạ? Cậu mau nói cho tôi nghe với, tôi nghĩ suốt từ lúc đó đến giờ không ra.”

“Là che mắt.”

Hết chương 42.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me