TruyenFull.Me

Dam My Trans Dong Tuoc Toa Kim Thoa The Vi Chu Tra

“Che mắt?” Đầu óc Tiểu Tỉnh lộn xộn hết cả lên.

Viên Dã chỉnh sửa hướng suy nghĩ: “Chúng ta trước tiên hãy đặt giả thiết người này là hung thủ. Nếu như nói trong đoạn thời gian từ chín giờ đến chín rưỡi, người đó lấy lý do đến tiệm tìm thợ sửa đồ, vậy thì nếu người đó muốn rời đi, thì nhất định phải động tay chân với thời gian, người đó nhất định đã rời đi trước chín giờ.”

“Nhưng mà, nếu nói như vậy, thì thợ sửa đồ kia cũng là đồng phạm sao?”

“Không, thợ sửa kia có thể không là đồng phạm nhưng thời gian thì có thể.” Ngón tay bên trái của Viên Dã nhẹ ngõ mu bàn tay phải của mình, “Tôi vẫn luôn xem nhẹ một chi tiết, tiệm sửa đồ không có đồng hồ, khi đó chú ấy nói với tôi “đã canh hai”, mà người làm nhà họ Cố nói với tôi thời gian theo đồng hồ Tây dương, cho nên, tôi đoán rằng, có người động tay chân ở chỗ người đả canh, vậy thì thợ sửa đồ sẽ coi là thật.”

Nghe thấy tiếng đả canh, ai cũng sẽ không nghĩ nhiều thêm, thợ sửa tin vào điều đó và lấy đó làm lẽ tự nhiên. Mõ đả canh vốn nên đánh vào lúc chín rưỡi đã bị đánh sớm lên vào lúc chín giờ, vậy thì chứng cứ không ở hiện trường vụ án đã có đủ.

Tiểu Tỉnh chợt như bừng tỉnh, nhưng ngay sau đó lại rơi vào một nan đề khác: “Nhưng mà thời gian của thợ sửa thiếu tới những nửa tiếng đồng hồ, chú ấy, chú ấy không cảm giác được gì sao? Lại nói, chú ấy đã sửa đồ nhiều năm như vậy, một sợi dây chuyền bị đứt phải sửa bao lâu, trong lòng chú ấy không biết sao?”

Viên Dã nhoẻn miệng cười: “Đây chính là thuật che mắt khác.”

“Dạ?”

“Nếu như sợi dây chuyền mà thợ sửa nhận được, không phải sợi dây thực sự bị hỏng ban đầu thì sao?” Viên Dã cho Tiểu Tỉnh một chút nhắc nhở.

“Sao ạ? Tôi… tôi vẫn chưa hiểu lắm.”

“Tôi cũng là vừa nãy mới nảy ra cái suy nghĩ to gan này.” Viên Dã dẫn dắt Tiểu Tỉnh nghĩ tiếp, “Cậu nghĩ xem, nếu như tối hôm nay cậu phải dùng chiếc xe này chở tôi đến một nơi, nhưng rất không may chiếc xe này bị cậu làm hỏng, cậu không muốn tôi phát hiện trừng phạt cậu, lại không thể làm lỡ thời gian của tôi, cậu sẽ làm như thế nào?”

“Vậy thì tôi sẽ thuê một chiếc xe giống hệt để tạm thời giấu cho xong chuyện.”

“Chính là ý này.”

Cái ví dụ này lấy đúng là mười phần khôn khéo dễ hiểu, đầu óc của Tiểu Tỉnh nhanh chóng hoạt động, không phụ sự kỳ vọng của Viên Dã, đã hiểu đại khái: “Ý cậu nói, hung thủ mượn cớ đi sửa dây chuyền, nhưng hắn đã chuẩn bị trước một sợi giống y hệt nhưng không hỏng nghiêm trọng như vậy để thở sửa, như vậy đã có thể rút ngắn thời gian ở trong tiệm, lại có thể khiến cho thợ sửa làm nhân chứng cho mình? Trời ơi, đây… đây là thủ pháp kỳ diệu gì vậy.”

Viên Dã gật gật đầu, giọng nói trầm xuống: “Rất khôn khéo, nếu như hôm nay không phải vì chuyện ở nhà họ Cố khiến tôi đột nhiên liên tưởng đến, thì tôi hoàn toàn không bao giờ nghĩ được như vậy.”

Tiểu Tỉnh vội vàng phanh xe, quay đầu nói: “Vậy chúng ta mau chóng đến Tiểu Đồng Quan, chuyện này không phải…”

Cậu vừa mở miệng đã hối hận, bởi vì cậu nhớ đến buổi sáng tâm trạng của Viên Dã không tốt là do vụ án đã bị kết án qua loa.

Viên Dã thì chẳng nghĩ đến việc có kết án hay không, anh lắc lắc đầu, lại lật đổ suy đoán của mình: “Nhung mà… tôi không có chứng cứ.”

“Vừa nãy cậu nói hợp lý thế còn gì ạ? Sao giờ lại nói không đúng rồi?”

Viên Dã dựa lưng vào ghế, xoa xoa huyệt thái dương, giọng nói có chút khàn: “Cậu quên là ban đầu chúng ta có một tiền đề sao, tiền đề là “giả thiết người này là hung thủ”, những suy đoán nãy giờ của tôi, đều xuất phát từ việc đã đoán liều thân phận hung thủ. Điều này thật ra rất không khoa học, tôi không có bất cứ chứng cứ nào chứng mình người đó là hung thủ đi giết Đô đốc, nói trắng ra, là tôi định tội người đó trước, sau đó vì bảo vệ suy nghĩ của tôi, tôi đã vẽ ra một con đường phạm tội hợp lý với suy nghĩ của tôi rồi đẩy cho người đó.’

Nếu như cứ theo hướng suy nghĩ này, cho dù Viên Dã có hoài nghi quản gia, thợ sửa Tôn, tài xế nhà họ Cố hay thậm chí là Cố Phương Phi, anh cũng đều có thể vẽ ra một con đường phạm tội hợp lý dành cho họ.

Mà việc khiến anh hoài nghi Hứa Hàng, có gì khác ngoài một loại cảm giác đâu, mà loại cảm giác đó cũng có thể là một loại “che mắt”. Dù sao, Hứa Hàng có thể vì đồng tình mà giúp đỡ Nguyễn Tiểu Điệp, cũng có thể vì nhân từ mà bao che Nguyễn Tiểu Điệp, nhưng thật sự không có lý do gì để giết Uông Vinh Hỏa.

Dùng những gì anh biết về Hứa Hàng, y không phải kiểu người dễ bốc đồng như vậy.

Tiểu Tỉnh cũng rơi vào trầm tư: “Ở hiện trường không có một chút chứng cứ nào xác định được hung thủ ư?”

“Nếu như có, thì đã không cần kéo dài lâu như vậy.”

Giờ phút này, Viên Dã đang cố gắng kìm nén lại một bầu cảm xúc và bí mật kia, giống như ủ rượu vậy càng tích càng nhiều. Nhưng giờ chuyện kết án đã như đóng định chặt sắt, nếu như Đoạn Diệp Lâm quay về biết được mà không tức giận, thì vụ án này vĩnh viễn sẽ không nổi lên được phong ba gì. Mà điều anh đắn đó trước sau, cũng chỉ là vì muốn biết được chân tướng thật sự.

Nhưng mà, phụ thân của mình hình như cũng dính dáng đến, anh cũng không có cách nào vui vẻ đi lật lại bản án.

Anh vẫn muốn đích thân đi hỏi Hứa Hàng, anh coi Hứa Hàng là bạn bè, chỉ cần Hứa Hàng mở miệng, anh sẽ tin.

“Lái xe đi, đến Lãnh sự quán Nhật Bản.”

Tiệc tối ở Lãnh sự quán Nhật Bản được tổ chức có thể nói là không gì xa hoa hơn, nhưng nực cười làm sao, thứ giao dịch là bạc trắng Trung Quốc, thứ đem lên đấu giá cũng là đồ cổ cướp từ Trung Quốc.

Lần này bộ sưu tập đấu giá không chỉ do Hắc Cung Huệ Tử chuẩn bị, mà còn mở rộng cho những nhà có đồ cổ ở dân gian đem đến đây giám định, nếu như giám định ra thật sự là đồ tốt, liền có thể thêm vào danh sách đồ cổ được đấu giá.

Khi Hứa Hàng và Đoạn Diệp Lâm đến buổi đấu giá, Hắc Cung Huệ Tử vừa mới xuất hiện.

Đêm nay nàng ăn mặc rất xinh đẹp, một bộ váy đen dài đuôi cá, gang tay đen dài dài, bông tai trân châu đen, sắc môi đỏ hồng, uyển chuyển đi từ trên lầu xuống.

Đẹp nhất chính là mặt dây chuyền họa tiết tráng men hồ điệp đậu trên nhành hoa nàng đeo trên cổ, nghe nói cũng là một trong những đồ cổ được đấu giá hôm nay.

Nàng vừa xuống cứ như cẩm hoa được phủ hơi nóng vậy, nhanh chóng hòa tan vào đám đàn ông nhìn ngơ ngẩn cả người. Bất kể là những hội trưởng thương hội giàu có một phương, hay như Cục trưởng Cục cảnh sát thân mặc cảnh phục, hoặc những đặc phái viên hào hoa phong nhã, lúc này đây, đều giống như chim nhỏ vậy, vây quanh nàng ồn ào tranh sĩ diện.

Hắc Cung Huệ Tử dường như bị đặc phái viên kia chọc cười, nàng khẽ nâng cằm, cười đến xán lạn: “Đặc phái viên nói câu này là cười nhạo tôi rồi, những quý bà trong thành Hạ Châu nhiều như vậy, sao có thể bị tôi so sánh được chứ.” Nói xong còn dán đến gần anh ta, hơi thở tựa hoa lan, ánh mắt gian xảo như mèo: “Nhưng mà ngài nói vậy, tôi rất vui.”

Cách xa như vậy cũng cảm nhận được đặc phái viên kia nổi phản ứng, không tự nhiên ho khan vài cái, đi đi lại lại tại chỗ vài bước.

Lúc này Hắc Cung Huệ Tử lại nâng một ly rượu đi về một góc khác, đứng đối diện với một người đàn ông mặc tây trang đang lặng lẽ nhìn nàng, cười duyên dáng: “Giày của tôi có chút không vừa chân, có thể ngồi cạnh ngài hay không?”

Người đàn ông đó đỏ mặt, vội vã đứng dậy, kéo ghế ra làm một động tác mời, Hắc Cung Huệ Tử kéo váy ngồi xuống.

Hắc Cung Huệ Tử ngồi xuống, thuận thế nắm lấy tay của người đàn ông. Nếu như nhìn từ cao xuống, mép váy của nàng nửa lộ ra vòng ngực nõn nà, sắc mặt người đàn ông càng đỏ, Hắc Cung Huệ Tử cắn cắn môi dưới: “Cảm ơn ngài, ngài thật tốt, một lát nữa nhất định phải mời tôi nhảy đấy, đừng quên nha~”

Người đàn ông đó cứ như tôm được nấu chín, vội vã gật đầu.

Mới vào cửa chưa được mười phút, Hứa Hàng đã thấy người phụ nữ kia giống như bươm bướm vậy, lượn lờ hết một vòng quanh đám đàn ông, vài câu đơn giản đã như hút mất hồn của họ. Gặp kẻ thẹn thùng nàng sẽ chủ động, gặp kẻ lớn gan nàng sẽ làm bộ thích nhưng giả vờ từ chối, gặp kẻ nghiêm túc nàng sẽ thành cao quý đoan trang, gặp phải kẻ thành thục, nàng lại hoạt bát hào phóng.

Một người ngàn mặt, biến hóa đa đoan, hạ bút thành văn.

Nếu như kỹ nữ trong kỹ viện có khả năng gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói tiếng quỷ, thì đặt nàng so sánh với kỹ nữ, đúng là một loại sỉ nhục. Nàng ta không khác gì một đóa hoa ngoại giao của thành Hạ Châu, khí chất cao ngạo, khiến nàng ta cho dù có làm ra tư thế quyến rũ cũng không cảm thấy phóng đãng.

Đương nhiên, trong mắt đàn ông nàng là mật ngọt, nhưng trong mắt đàn bà nàng lại là thạch tín.

Hứa Hàng nghiêng mặt nói với Đoạn Diệp Lâm: “Nàng ta ngược lại cũng khá thú vị.”

Đoạn Diệp Lâm: “Từng gặp rồi?”

“Ừm, mỗi lần gặp phải đều là dáng vẻ không giống nhau.”

Đoạn Diệp Lâm quay người thấp giọng nói với Kiều Tùng: “Chỗ này ngư long hỗn tạp, nếu như tôi không có ở đây, cậu nhất định phải theo sát Hứa Hàng.”

Kiều Tùng gật đầu: “Rõ!”

Hắc Cung Huệ Tử hôn má chào hỏi với một người Pháp, xoay người đi đến trước mặt Đoạn Diệp Lâm và Hứa Hàng. Hứa Hàng vốn cũng hiếu kỳ, nàng ta sẽ dùng thủ đoạn gì đối phó với Đoạn Tư lệnh nổi tiếng nhất thành Hạ Châu này đây, nhưng điều khiến y bất ngờ nhất là Hắc Cung Huệ Tử đã thu lại vẻ gợi cảm ban nãy, rất đứng đắn dơ một bàn tay ra: “Cuối cùng cũng có may mắn được gặp Đoạn Tư lệnh rồi, ngài quang lâm khiến tôi thật vinh hạnh.”

Ngữ khí bình đạm như nước.

Đoạn Diệp Lâm chạm nhẹ tay nàng như thường: “Hân hạnh.”

Nàng xoay người liền đi, không hề có ý lưu lại, đi thẳng đến chỗ phú thương ở sau lưng họ để chào hỏi.

“Nhìn thấy chưa, đây là người đã tu luyện thành tinh rồi.” Đoạn Diệp Lâm ghét sát vào tai Hứa Hàng nói lời thấm thía.

Hứa Hàng cũng nhìn ra, Hắc Cung Huệ Tử không có hứng thú với Đoạn Diệp Lâm, vì nàng ta vừa nhìn đã nhận ra, Đoạn Diệp Lâm sẽ không nảy sinh bất cứ dao động gì với chiêu trò của nàng. Vì vậy sẽ không làm thêm những hành động lãng phí thời gian, nàng chỉ đem sức lực đặt lên những việc có thể thành công, thật là một người thông minh có sự thông thấu.

Lúc này cách lúc bắt đầu buổi đấu giá còn có mười năm phút, là thời gian mọi người chào hỏi lẫn nhau, có người tức đùng đùng từ ngoài cửa xông vào, sắc mặt không vui, trong tay ôm một hộp gấm, xông về phía Hắc Cung Huệ Tử.

Hết chương 43.

Các đồng chí độc giả thân mến của toi ơiii. Tôi xin cờ ván này đến CN nha, nguyên do tuần này toi đi công tác ở xa hic, chứ không phải toi đờ rốp đâu ạ, CN về ta lại tiếp tục nhá hehe

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me