[Đam Mỹ/TRANS] Đồng Tước Tỏa Kim Thoa - Thế Vị Chử Trà
Chương 44
Người này vừa thấy Hắc Cung Huệ Tử đã mở miệng chửi lớn: “Người Nhật Bản không biết hàng! Cái này của ông đây là đồ cổ giá trị liên thành, các người mời chuyên gia rởm nào từ đâu đến, dám nói đồ của ông đây không đáng tiền?! Hôm nay các người nhất định phải cho ông một lời giải thích.”Giọng nói của ông ta to tiếng khàn đặc, giống như cái chiêng vậy, khiến lỗ tai người ta không thoải mái. Cả lãnh sự quán đột nhiên yên tĩnh lại, hàng trăm đôi mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông.Vài tên lính canh thấy tình thế không ổn, đương muốn tiến lên kéo người đi, chỉ thấy Hắc Cung Huệ Tử thu lại nụ cười, trưng ra dáng vẻ cạo ngạo, xua xua tay, hỏi: “Xin hỏi quý tính của tiên sinh.”“Không cần khách sáo, họ Bàng.”Hắc Cung Huệ Tử chậm rãi tiến đến phía trước: “Bàng tiên sinh, Trung Quốc có câu “lấy lễ để đối xử với nhau”. Nhưng mà với cái lễ nghĩa này của ông, cho dù đồ vật của ông có quý giá đến đâu, tôi đều dám cho người ném ông ra. Nhưng nếu ông đã không phục, thì nhân lúc mọi người đều có mặt ở đây, không ngại thì ông hãy lấy ra cho tất cả cùng xem, nếu giám định đã phán đoán sai…”Nàng ra một động tác, một người phục vụ tiến đến cầm một bình rượu, “tôi sẽ cạn bình rượu này bồi tội với ngài.”Bàng tiên sinh thật ra là người thô kệch, vừa nghe người này nói vây, sự tự tin cũng căng đầy: “Được! Cứ quyết như vậy, nếu như tôi sai, cô cứ đổ cả bình rượu lên đầu ông đây!!”Lời vừa nói xong, Bành tiên sinh lập tức mở hộp gấm mình mang ra, lấy bảo bối trong đó đặt lên tay, dơ lên cho mọi người nhìn. Đó là một chiếc gối sứ triều Thanh, bên trên vẽ “Hàn Sơn tử và Thập Đắc tử” (hiện thân của hai vị Bồ Tát trong Phật giáo) và một bài thơ cuồng thảo (là một kiểu chữ thảo). Ông khoe ra: “Nhìn xem, đều mở mắt ra nhìn! Đây là chiếc gối Từ Hi Lão Phật gia gối lúc hạ táng, sau vụ trộm Đông Lăng mới lọt ra ngoài. Đây là sứ xanh thượng hảo, tuy là tuổi đời chưa cao, nhưng vật ngự tứ lại cộng thêm thân phận của người dùng nó, không biết có được tính là bảo vật vô giá không đây?”Ông nói chuyện nghiêm túc, có không ít người đem lòng nghi ngờ mà vểnh tai ngó đầu nhìn. Cuộc trộm mộ Đông Lăng khi đó đã làm chấn động cả nước, đồ bồi táng trong quan tài của Lão Phật gia Từ Hi phong phú càng làm cho người ta chấn động, bất quá những bảo vật quý giá đó đi đâu về đâu thì không ai hay biết, nếu như vật này là thật, vậy thì thật là quý không gì sánh được.Ai biết Hắc Cung Huệ Tử chỉ xì cười hai tiếng, cười rất không khách khí.Bành tiên sinh như phải chịu sỉ nhục, giận nói: “Cười cái gì, cô không tin ư?”Hắc Cung Huệ Tử đi lên phía trước, một tay đoạt lấy chiếc gối trong tay Bành tiên sinh, đặt trên tay mình, vừa chơi vừa nói: “Nếu nói đến sứ xanh, thì thứ này của tiên sinh đúng thật được coi là không tệ, chắc là được nung từ một lò tốt, nhưng trong hậu cung tiền Thanh triều, cho dù là đồ các nương nương dùng, cũng làm từ ngọc xanh, huống chi là như ngài nói dành cho Lão Phật gia?”Nàng đi một vòng quanh Bành tiên sinh, miệng nói đều là lời trào phúng: “Lại nói, cho dù ông muốn bịa chuyện thì cũng phải bịa cho giống một chút, có từng xem qua bút ký của đại thái giám Lý Liên Anh chưa? Lão Phật gia hạ táng, trên đầu có một đóa thúy sen, dưới chân có một đóa sen bích tỷ hồng phấn, cái gối này của ông, ai biết được là của cô hồn dã quỷ nào dùng?”Bành tiên sinh bị nàng nói cho ấp a ấp úng, những thứ ông nói đều là ông nghe được từ chỗ thương nhân đồ cổ bán đồ cho ông, ông là một lão hán không có học thức, sao biết được nhiều như vậy, chỉ có thể thẹn quá hóa giận: “Cô cô cô, cô nói không phải thì là không phải sao?”Hắc Cung Huệ Tử một tay cầm gối, chỉ cần khẽ động là chiếc gối sẽ rơi xuống đất, “Có hiểu bài thơ trên đây không? “Từng lớp chăn thêu uyên ương nhăn thành sóng, tựa như ta nghe thấy tiếng kim thoa toái toái đụng vào nhau”, đây là bài “Thơ cái gối” của Âu Dương Tu, viết về quá trình ông ta mây mưa cùng một kỹ nữ, nghe thấy tiếng kim thoa và gối sứ va chạm phát ra âm thành, ông nói xem, tên nào vô liêm sỉ đến mức đem thứ này chôn ở trong quan tài bồi táng cùng mình? Bành tiên sinh, xin lỗi, thứ đồ chơi của ông nhiều nhất cũng chỉ là một tên quan lại nào đó thời trước tặng cho người tình mà thôi, thứ cho chúng tôi thật sự không mua nổi.”“Hahahaha! Hahaha!” Cả đám người bạo phát những tiếng cười lớn.Nói xong những lời này, Hắc Cung Huệ Tử run tay, chiếc gối sứ đó rơi xuống đất, phút chốc đã vỡ thành nhiều mảnh.Nàng giả bộ kinh ngạc che miệng, sau đó quay người: “Thôi chết, ngại quá tôi lỡ tay, Kiện Thứ, đem cái gối sứ màu hồng dành cho trẻ con mà tôi không cần đem ra tặng cho Bành tiên sinh đi, cái đó quý giá hơn nhiều, Bành tiên sinh có lẽ sẽ ưng hơn.”Công phu sỉ nhục này đúng là lợi hại, Bành tiên sinh thấy mình sắp bị đuổi ra, dứt khoát được ăn cả ngã về không, mắng lớn: “Cô chẳng qua là con đàn bà Nhật Bản, cô hiểu cái rắm! Mọi người đừng nghe cô ta nói bậy.”Hắc Cung Huệ Tử lười nhác ngáp một cái, nghe lời này của ông ta, bóng lưng đột nhiên căng chặt, nàng ngước mắt, ánh mắt như chim ưng rình mồi, sống sờ sờ dọa một thằng đàn ông như Bành tiên sinh sợ xanh mặt.Nàng dơ một ngón tay lên, xua đi xua lại: “Vậy tôi đành phải cải chính một điều sai lầm trong lời nói của tiên sinh. Hắc Cung Huệ Tử là tên tôi đổi sau khi đến Nhật Bản, tên của tôi là Văn Huệ, mà họ thì…”Giống như sắp nói ra điều gì kinh hãi thế tục lắm, cổ nàng dài ra, giống như một nữ thần không ai được xâm phạm, nàng cầm bình rượu kia lên, đi đến trước mặt Bành tiên sinh, đổ rượu từ đỉnh đầu ông xuống, không thiếu một giọt, sau đó nhả từng chữ hữu lực: “Ta họ Ái Tân Giác La.”Bành tiên sinh triệt để câm miệng, khi bị người lôi đi còn không khép lại được miệng.Một trận náo nhiệt cũng chỉ góp phần hứng thú thêm, hiện trường đã được dọn dẹp rất nhanh, nàng hồ điệp kia lại tiếp tục bay lượn tứ phía.Hứa Hàng cũng bị câu cuối của nàng làm cho bất ngờ, thì ra nàng không phải người Nhật, mà là quý tộc người Mãn thời Thanh.Họ Ái Tân Giác La, đúng là quý tính, đến vị hoàng đế cuối cùng của triều Thanh cũng là con rối của người Nhật, nàng là con cháu vương công quý tộc, dựa dẫm vào người Nhật, cũng không phải chuyện lạ.Tiếng nhạc trong sảnh đổi nhịp điệu, đèn dập dờn tắt mở, là lúc hội đấu giá bắt đầu.Ý ban đầu của Đoạn Diệp Lâm là dẫn Hứa Hàng đến xem sừng tê giác, nếu như y thích, hắn sẽ mua lại, nhưng hắn không ngờ, từ khi buổi đấu giá bắt đầu, ánh mắt Hứa Hàng cứ nhìn chằm chằm Hắc Cung Huệ Tử, giống như trên người nàng có chỗ nào mê người vậy.Nhìn đến mức Đoạn Diệp Lâm lửa giận đùng đùng, đốt sôi cả bình giấm chua.Bàn tay hắn ấn trên vai Hứa Hàng: “Nhìn gì chuyên tâm vậy?”Hứa Hàng quay mặt lại: “Không có.”Một câu trả lời không thể qua loa hơn.Người điều khiển buổi đấu giá ở trên sâu khấu bắt đầu đưa ra quy định, mỗi một vật phẩm trước khi được đưa ra đều phải tắt hết đèn trong hội trường, mười giây sau mới sáng lên, sau đó mới tiếp tục trưng bày ra.Chính lúc khi một lần đèn tắt tiếp theo, Đoạn Diệp Lâm đưa tay vòng qua eo Hứa Hàng, Hứa Hàng nhẹ hô hấp, sau đó bị một đôi môi che lấp hết âm thanh.Chỗ này trái phải đều là người, đèn cũng không biết lúc nào sẽ bật, cả người Hứa Hàng cảnh giác, lén dùng lực đẩy hắn ra, ngược lại lại khiến Đoạn Diệp Lâm hưng phấn không thôi, chà xát đôi môi Hứa Hàng đến mức có chút đau, hắn tựa hồ như muốn Hứa Hàng phải cảm nhận được hắn đang ghen.Thời gian càng trôi qua Hứa Hàng càng hoảng loạn, mà Đoạn Diệp Lâm cuối cùng cũng thả Hứa Hàng ra một giây trước khi đèn mở, đứng lên đàng hoàng.Hứa Hàng cúi đầu đưa tay lau vệt nước bên miệng mình, Đoạn Diệp Lâm vừa lòng vừa ý, thấp giọng nói: “Đừng nhìn người khác như vậy, tôi sẽ…”“Đoàng!”Một tiếng súng bắn vào viên gạch bên cạnh Đoạn Diệp Lâm.“AAAA” Mọi người có mặt ở hiện trường đều nháo nhào hét lên.Đoạn Diệp Lâm mắt tinh tay nhanh vội ôm Hứa Hàng chốn vào một bên.Lại một tiếng đoàng nữa, lần này bắn trúng đèn treo, cả hội trường lập tức tối đen xì xì.“Giết người rồi! Cứu mạng!”“Mau chạy thôi! Cửa ra ở đâu?”Hiện trường bắt đầu loạn, người chen người, người đâm trúng người, nghe tiếng rượu cốc rơi vỡ tanh bành, tiếng bước chân lộn xộn, bàn ghế đổ rạp.Đoạn Diệp Lâm như một chú cảnh khuyển lên tinh thân, ánh mắt hung ác, ôm Hứa Hàng trốn đông trốn tây trong bóng tối, cất tiếng gọi: “Kiều Tùng!”Kiều Tùng trong bóng đêm nghe được tiếng vội đáp: “Tư lệnh, tôi ở đây!”“Cậu dẫn em ấy đi, bảo vệ em ấy cho tốt, dẫn em ấy đến chỗ an toàn trốn trước, tôi đi bắt sát thủ.”Đoạn Diệp Lâm dặn dò xong, rút chiếc súng ở eo mình ra, xông vào trong bóng đêm.Hết chương 44.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me