Dam My Trans Dong Tuoc Toa Kim Thoa The Vi Chu Tra
Cả hội trường loạn đến không nỡ nhìn, không biết kẻ nào đã đóng cửa lại, không ít người không nhìn thấy đường đâm đến đâm đi.“A! Đừng dẫm vào tôi!”“Mở cửa ra! Cứu mạng…”Đoạn Diệp Lâm nghe âm thanh, nắm súng dựa tường nơi có ít người, đôi tai thính lực hơn người của hắn nghe ra âm thành rút cờ lê rất nhỏ trong muôn vàn ồn ào náo loạn, hắn lăn một vòng trên đất, chỗ vừa nấp liền có hai vết đạn bắn đến từ những nơi khác nhau.Sát thủ không chỉ có một!Đoạn Diệp Lâm không dám dừng lại, thuận theo bậc thang chạy lên trên sau đó trốn sau một chiếc cột trên hành lang, hắn nằm trên mặt đất, một tai áp chặt xuống đất để nghe tiếng bước chân.Cộp cộp, cộp cộp, cộp cộp cộp…Trừ những bước chân chạy loạn của những người đang chạy trốn, hắn nghe ra có vài người tiếng bước chân rõ ràng bình tĩnh khác biệt, hắn tính toán trong lòng, sát thủ ít nhất phải có ba người.Hắn đứng dậy, từ từ mở mắt, hiện tại mắt hắn đã dần quen với việc nhìn đồ vật trong tối, mơ hồ nhìn ra dáng người của người khác. Hắn nhìn thấy ở phía xa có người đánh rơi chiếc áo khoác kiểu Nhật trong lúc hỗn loạn, hắn bò tiến dần đến nhặt nó lên, mặc vào rồi đợi thời cơ phản kích.Đám sát thủ này nhằm vào hắn, từ đầu đến giờ bọn chúng chỉ nổ súng bốn lần, ba lần là nhắm thẳng vào đầu hắn. Những người này không phải người Nhật, người Nhật sẽ không ngu đến mức hạ thủ ngay trong buổi đấu giá mình tổ chức. Huống hồ hắn cũng nghe thấy mệnh lệnh của Hắc Cung Huệ Tử sai thủ hạ đi tìm quân đội đến bảo vệ hội trường.Xem ra, đêm nay giữ người sống rất quan trọng.Sau khi thay đổi áo, Đoạn Diệp Lâm đứng thẳng người tiến đến phía trước thăm dò, mỗi một dây thần kinh đều căng chặt, đột nhiên hắn căng chặt cả người, bởi vì hắn phát hiện có người đang ở góc cua trước mặt tiến gần đến hắn.Hắn kéo khóa súng, thả chậm bước chân, đáng sợ là người ở phía trước cũng thả chậm bước chân y hệt.Ngàn cân treo sợi tóc, lấy nhanh làm thắng.Đoạn Diệp Lâm lập tức áp sát vào tường, hắn hạ người thấp xuống, men theo chân tường đi đến từng chút từng chút một, cho đến khi đi đến góc tường, hắn dơ súng ra trước mặt, mắt nhìn lên, quả nhiên thấy một đầu súng nhỏ nhô ra, dán sát vào mặt tường chỉ lộ ra một chút.Chính là lúc này!Hắn chĩa súng vào đầu tường, mạnh mẽ nổ súng, chiếc súng đó đã bị bắn bay đi! Lực rung khủng khiếp đến từ súng khiến cho tay của tên sát thủ chịu lực mạnh, gã lảo đảo lại phía sau, nhưng tố chất được huấn luyện kỹ càng đã khiến hắn có thể lập tức quay người bỏ chạy!Đoạn Diệp Lâm tức tốc bắn súng theo, chỉ nghe thấy một tiếng “hự”, bóng người đó đã biến mất ở góc cuối hành lang. Lại đuổi theo thêm, đã không thấy tung tích.Chạy cũng nhanh thật, lòng Đoạn Diệp Lâm nghĩ.Ở một tầng khác, Kiều Tùng dẫn Hứa Hàng chạy vào một căn phòng không người, căn phòng này có ánh trăng chiếu vào, miễn cưỡng nhìn rõ đồ vật.Nhưng Hứa Hàng chỉ đi hai bước, liền quay người lại, nói: “Căn phòng này vừa nhìn đã thấy đáng sợ, chúng ta đổi một căn khác đi.”“Cậu Hứa, lúc này tình huống cấp bách, ngài chịu ủy khuất một chút đi.”“Tôi không muốn trốn.” Hứa Hàng thế mà lại dở thói làm khó trong lúc nguy hiểm, Kiều Tùng có chút bất lực.Vừa muốn khuyên thêm một chút, Kiều Tùng đã phát hiện có điều không ổn, Hứa Hàng lúc này đang đứng quay lưng với căn phòng, đối mặt với Kiều Tùng, mượn ánh trăng sáng, Kiều Tùng nhìn thấy miệng Hứa Hàng đang đóng mở, tựa hồ như nói gì đó, nhưng lại không phát ra âm thanh.Anh căng mắt lên nhìn, nhìn mãi một lát, anh cũng nhìn ra được từng chữ từng chữ Hứa Hàng nói.Sau, rèm, có, người.Cả người anh cứng lên, Kiều Tùng như bị thi triển thuật định thân, ánh mắt nhìn vào tấm rèm trong căn phòng phía sau lưng Hứa Hàng, quả nhiên thấy một bóng người đen xì xì, giống như quỷ mị không động chẳng đậy, ánh trăng chiếu xuống có một thứ nhỏ nhỏ bằng sắt phản quang – có lẽ là súng, nòng súng đang chĩa vào phía họ.Mồ hôi lạnh dần rơi xuống, bàn tay Kiều Tùng lặng lẽ mò ra phía sau sờ lên súng, miệng nói: “… Nhưng, nếu ngài thật sự sợ. Vậy tôi đưa ngài đi tìm Tư lệnh.”“Được.” Hứa Hàng bình tĩnh nói, sau đó bước ra khỏi phòng, thuận tay đóng cửa.Hai người họ mò mẫm đi trong tối một lúc lâu, Kiều Tùng mới thở phào: “Phù… Cậu Hứa có đôi mắt thật tinh tường, ban nãy đúng là mạng treo vách đá.”“Giờ cũng vẫn là mạng treo vách đa, vừa rồi là may mắn, tôi đoán tên sát thủ đó nghĩ lại sẽ cảm thấy nên giết chúng ta sẽ an tâm hơn, mau đi thôi.”Giống như để ứng với lời Hứa Hàng nói, trong đêm tối chỉ nghe thấy tiếng mở cửa rất nhỏ, Hứa Hàng đột ngột đẩy Kiều Tùng một cái, Kiều Tùng trời đất quay cuồng đập đầu vào đất, hai tiếng súng đoàng đoàng xoẹt qua đầu họ cắm vào tường.Nơi này thế mà có đến hai tên sát thủ.Chưa đợi Kiều Tùng phản ứng lại, phần eo đột nhiên trống không, Hứa Hàng không biết đã cướp lấy súng của anh từ khi nào, lấy tốc độ mắt thường không thấy rõ, sức như lôi đình kéo chốt súng, chĩa thẳng phía trước, nổ súng!“Hự!” Một tiếng đau đớn trầm thấp vang lên.Sau đó, nghe thấy tiếng máu nhỏ xuống, tiếng thân thể người lảo đảo va vào tường, cảm giác mạng treo vách núi đó được khuếch đại vô cũng trong bóng tối, khiến cho người ta sởn tóc gáy.Bọn họ giữ chặt tư thế ngắm bắn không dám cử động, cho đến khi đối diện không còn bất cứ tiếng động nào.Nếu hiện giờ có ánh đèn, là có thể nhìn rõ vẻ mặt không thể tin được của Kiều Tùng. Thủ pháp bắn súng chuẩn xác như vây, động tác thuần thục như thế, trong đêm đen một phát trí mạng, một tiễn hạ song điêu, đối phương thậm chí còn là sát thủ chuyên nghiệp! Hứa Hàng, cậu Hứa, rốt cuộc làm thế nào mà làm được như vậy?Không thể nào là may mắn, động tác vững như bàn thạch đó, vừa nhìn là biết có công phu trên người, Kiều Tùng tự mình hỏi trong tình huống đó, bản thân anh cũng chẳng dám nắm chắc mình sẽ hoàn thành được đến mức độ này.Cũng tức là nói, nếu bàn đến cách bắn súng, Hứa Hàng có khả năng hơn cả anh.Hứa Hàng thu lại súng, ném lại vào lòng Kiều Tùng, điềm tĩnh đứng lên: “Đi thôi.”Lúc này, có tiếng bước chân lại gần, Kiều Tùng và Hứa Hàng khom vai giống như mèo bị dẫm phải đuôi! Hai đôi mắt như dao găm nhìn chằm chằm hướng phát ra âm thanh, chỉ nhìn thấy một vóc dáng cao lớn mơ hồ.“Viên Dã?” Hứa Hàng nhận ra người trước, quả nhiên người đó dừng bước chân, sau đó nhanh chóng đi đến thân thiết hỏi: “Phải, là Hứa Hàng sao?”Thật sự là Viên Dã.Hứa Hàng lắc lắc đầu, nhưng nghĩ đến chỗ này tối đen, bèn mở miệng: “Sao anh lại ở đây?”“Tôi…” Viên Dã cảm thấy lúc này chưa phải thời cơ thích hợp để nói rõ mục đích anh đến đây, “Tôi đến xem đồ cổ, nhưng tôi đến hơi muộn, cậu không nhìn thấy.”“Vậy thì anh đến cũng không khéo quá rồi.”“Cũng phải…”Hứa Hàng đang định nói cùng tìm một chỗ trốn, ánh mắt nhìn qua đầu vai Viên Dã, nhìn thấy một tên sát thủ nằm trong vũng máu đang dần nhấc tay, chuẩn bị động thủ. Nói thì chậm mà đến thì nhanh, Hứa Hàng chỉ kịp giật cà vạt của Viên Dã, Viên Dã lộn nhào trên đất, tránh được một súng!“Khụ khụ khụ!” Viên Dã bị kéo ngã xuống đất hiển nhiên không thở kịp.“Kiều Tùng! Kiều Tùng!” Hứa Hàng không dám chậm chễ, vội gọi nhắc nhở Kiều Tùng.Nhưng súng của Kiều Tùng còn chưa kịp dơ lên, lại một tiếng súng phát ra bắn nát đầu tên sát thủ.Tiếng bước chân của người nổ súng dồn dập có lực, chạy tới bên cạnh sát thủ, dơ tay ra thăm dò nhịp tim của tên sát thủ, xác nhận đã chết mới đi đến: “Có sao không? Đừng lo, người này chết rồi.”Là Đoạn Diệp Lâm.Hứa Hàng, Kiều Tùng, Viên Dã đều thở phào một hơi. Ngày thường, lúc thái bình thì không cảm thấy, chỉ có lúc này, mọi người mới chân chính cảm nhận được, người đàn ông bảo vệ thành Hạ Châu này rốt cuộc mạnh mẽ, đáng tin cậy đến mức nào.Đoạn Diệp Lâm vẫn không dám buông lỏng cảnh giác: “Trên đường đến đây, tôi nổ súng bắn chết hai tên, ở đây có hai tên, tôi nghĩ… hẳn là còn một người nữa.”“Sao anh biết?”“Tiếng bước chân không giống. Ngay lúc đầu có một tên ôm vết thương chạy trốn được tôi, đêm nay bọn chúng hành động thất bại, giăng trận lớn như vậy ở đây, viện quân của chúng ta sẽ đến rất nhanh, bọn chúng hẳn sẽ rút lui sớm.”“Vậy chúng ta đi xuống trước.”Bốn người chiếu ứng cho nhau, cẩn thận đi xuống dưới lầu. Lúc này ở phòng chính, Hắc Cung Huệ Tử đứng ở một góc, sắc mặt trầm xuống, người đàn ông tên Kiện Thứ đang đứng trước người bảo vệ nàng.“Người ra ngoài báo cảnh sát vẫn chưa về sao?” Nàng hỏi.Kiện Thứ đáp: “Hẳn là đang trên đường dẫn người đến.”Một buổi đấu giá tốt đẹp đột nhiên xảy ra việc như vậy, trong lòng Hắc Cung Huệ Tử đương nhiên không vui.Chính lúc nàng đỡ đầu vì đau đầu thì có một bàn tay tựa gần vào lưng nàng, không một tiếng động tiến đến gần cổ nàng.Bàn tay đó nhanh như tay quỷ, Hắc Cung Huệ Tử chỉ cảm thấy cổ mình căng lên, sau đó là tiếng khóa vòng cổ đứt gãy, sau đó là cổ nàng cảm thấy trống rỗng, đưa tay sờ lên, mặt dây chuyền biến mất rồi.Vừa muốn quay người lại thì bị ai đó đẩy một cái, cả người ngã nhào lên người của Kiện Thứ.Kiện Thứ đỡ nàng: “Sao vậy?”“Có trộm! Vừa cướp lấy dây chuyền của tôi.”“Bang” một tiếng! Cửa lớn bị người đẩy ra từ bên ngoài, có vô số ánh đuốc từ bên ngoài chạy vào, chiếu sáng bừng bừng cả lãnh sự quán Nhật Bản. Mọi người đầu tiên là hoảng loạn sợ hãi hét lên, sau khi nhìn rõ người đến là ai mới có cảm giác sống sót sau kiếp nạn.Quân cứu viện đến rồi!Hết chương 45.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me