Dam My Trans Dong Tuoc Toa Kim Thoa The Vi Chu Tra
Sau một hồi điều tra, cứu viện, an ủi, mãi tới tận khi canh ba mới thu dọn xong tàn cục ở lãnh sự quán Nhật Bản.Tất cả những quý nhân đến đây đều ngồi quanh sảnh chính, họ dọn được ra ba cỗ thi thể trong lãnh sự quán, trên người không có bất cứ thứ gì có tính ký hiệu thân phận.Người dẫn binh đến là Đoạn Chiến Châu và một người mặc áo thời Đường, trên mặt có râu dài, mang theo vài phần tiên phong đạo cốt, nhưng hai bàn tay lại đầy những vết chai sạn to như cái nồi, là một kẻ luyện võ.
(Áo thời Đường)
Đoạn Diệp Lâm vừa nhìn thấy ông lão liền cung kính: "Kiều Tứ thúc."Kiều Tứ thúc này, tên đầy đủ Kiều Đạo Tang, là huynh đệ kết nghĩa khi còn sống của phụ thân Đoạn Diệp Lâm. Sau khi cha đẻ của hắn qua đời, Kiều Đạo Tang liền giống như một người cha nghiêm khắc, một tay dạy dỗ Đoạn Diệp Lâm nên người, lại vừa giống như một người thầy hà khắc, bất quá thấy trong lòng nhìn trong mắt, ông thật sự rất thương yêu Đoạn Diệp Lâm.Đoạn Chiến Châu nói: "Người của lãnh sự quán không đến cầu cứu Tiểu Đồng Quan kịp, nên đành đến chỗ Kiều Tứ thúc, Tứ thúc phái một đội tiêu binh đi tuần đến trước, lại phái người đến chỗ em tìm chi viện, sao rồi, không sao cả chứ?"Kiều Tùng đi đến, đáp lời họ: "Người ở đây đều điều tra rồi, không có sát thủ trà trộn vào, có cần cho các anh em đưa họ về không?"Đoạn Diệp Lâm vừa mới định gật đầu liền có tiếng nói chen ngang."Không được!"Người lên tiếng là Hắc Cung Huệ Tử, nàng nặng mặt đi đến, lặp lại lần nữa: "Không được thả người!""Cô Hắc Cung có ý kiến gì sao?""Sát thủ có khả năng đã chạy rồi, việc này tôi không quản, nhưng trộm thì chưa có chạy, nhất định vẫn còn ở đây.""Trộm?" Mọi người nghe mà mơ hồ không hiểu.Kiện Thứ đứng phía sau lưng Hắc Cung Huệ Tử tiến đến giải thích: "Vừa nãy trong đêm đen có người nhân lúc đó trộm mất vòng cổ của Huệ Tử nhà chúng tôi."Mọi người đều đưa mắt nhìn đến cổ của Hắc Cung Huệ Tử, chỉ biết đã không thấy mặt dây chuyền hồ điệp đậu cành hoa đâu rồi. Nhưng đêm nay đã trải qua một kiếp sinh tử, ai còn để tâm chuyện vật ngoài thân.Đoạn Chiến Châu có chút phiền: "Hẳn là rơi trong lúc hỗn loạn, không tìm thấy chứ gì?"Hắc Cung Huệ Tử rất nghiêm túc nói: "Có người trộm nó từ trên cổ tôi, cảm giác đó rất rõ ràng. Tôi hi vọng mọi người đừng hiểu lầm, tôi không phải người nhỏ nhen, nếu như có vị tiên sinh hoặc vị tiểu thư nào thích chiếc vòng này, tôi có thể hai tay dâng lên, nhưng mà, đồ của Hắc Cung Huệ Tử tôi, chỉ có thể là tôi tặng đi, tuyệt đối không thể bị cướp mất."Một lời nói, nói rất có khí phái con cháu vua chúa.Lúc mạng người quan trọng, thật sự không có ai để tâm việc nhỏ nhặt như trộm đồ, Đoạn Diệp Lâm bèn hỏi: "Vậy cô muốn làm gì?""Lục xoát người."Nói cho cùng, mục đích rất rõ ràng.Hắc Cung Huệ Tử hiển nhiên không tin những gì họ điều tra, thậm chí nàng còn hoài nghi sự việc đêm nay có phải trò đùa do đám binh lính này tự biên tự diễn ra không, cho nên nàng chỉ có thể tự động thủ điều tra, xem xem những sát thủ đó đêm nay có thật sự đã thoát khỏi đây không.Mặt dây chuyền có mất hay không chẳng hề quan trọng, đây chỉ là một lý do mượn đề phát huy mà thôi.Thậm chí nếu khi xoát người thật sự lục ra được mặt dây chuyền trên người ai đó thì thật sự rất thú vị, người có mặt ở đây đều là những người có liên quan đến chính trị, kinh thương, quân đội, không thể tuyệt hơn khi trở thành cái cớ cho người Nhật đảo lộn phong vân. Nhưng mà, biết rõ là Hắc Cung Huệ Tử có tâm tư khác, vậy mà lại không tìm được lý do chính đáng để từ chối, nếu không sẽ giống như họ tự đuối lý vậy.Bối phận của Kiều Đạo Tang lớn nhất chỗ này, gương mặt như Phật của ông không mang theo chút tình cảm nào, nói: "Vậy cứ xoát cho an tâm."Hắc Cung Huệ Tử hơi gật đầu biểu thị cảm ơn, ngón tay khẽ câu, mấy người Nhật liền tiến đến bắt đầu xoát.Đoạn Diệp Lâm không có hứng xem mấy chuyện rách nát này, muốn dẫn Hứa Hàng về trước, đương khi muốn nắm tay y dẫn đi về phía ít người, ai biết hắn vừa nắm đến lại sờ được một bàn tay nắm chặt cứng của Hứa Hàng, trong tay tựa hồ như có thứ gì đó đang được giấu đi.Hắn hơi bất ngờ, dùng cơ thể che đi ánh nhìn của người khác, cúi đầu xem, phát hiện thế mà là mặt dây chuyền hồ điệp."Em!" Đoạn Diệp Lâm nhìn trái phải, ánh mắt không thể tin được nhìn y, vội đẩy người về phía sau một chiếc xe, thấp giọng nói bên tai y: "...là em lấy sao?"Hứa Hàng lại nắm chặt tay hơn, bàn tay ép chặt trước ngực, miệng mím lại, ánh mắt kiên định, gật gật đầu."Em điên rồi sao?" Đoạn Diệp Lâm không chất vấn lớn tiếng, chỉ có mấy âm thanh bật ra từ kẽ răng.Hắn nhìn thấy dáng vẻ này của Hứa Hàng là đã hiểu, y tuyệt đối sẽ không giao đồ trong tay ra, nhưng đây không phải là lúc hỏi rõ chuyện, người đi lục xoát sắp đến đây rồi.Đoạn Diệp Lâm mở tay của Hứa Hàng ra, muốn lấy mặt dây chuyền đi, tay của Hứa Hàng cứ cứng như tượng sắt nung, làm thế nào cũng không mở ra, Đoạn Diệp Lâm tức đến ghiến răng nói bên tai y: "Em muốn giữ nó thì mau đưa cho tôi."Tay Hứa Hàng run lên, sau khi do dự, cuối cùng chầm chậm mở ra. Đoạn Diệp Lâm lấy mặt dây chuyền, nhét vào túi áo của mình.Lúc này, người Nhật tên Kiện Thứ kia cũng đi đến chỗ họ, một đôi mắt không mang ý tốt nhìn Hứa Hàng, hạ lệnh với thủ hạ: "Tên này, xoát cho kỹ."Hai người Nhật Bản tiến đến, Hứa Hàng không động đậy mặc cho họ lục xoát. Hai người kia lục xoát kỹ lưỡng một lúc lâu, sau đó lắc đầu với Kiện Thứ, Kiện Thứ tựa hồ có chút thất vọng, hung dữ trừng lên một cái, sau đó nhìn về hướng Đoạn Diệp Lâm.Đoạn Diệp Lâm hai tay ôm ngực: "Sao? Muốn xoát tôi à?"Hai người Nhật có chút do dự, Kiện Thứ lại rất không biết thời thế: "Nếu đã lục xoát, đương nhiên phải xoát hết, ai biết được sẽ lục ra thứ gì bất ngờ chứ?""Ha ha" hai tiếng cười lạnh phát ra, Đoạn Diệp Lâm đã mất kiên nhẫn: "Vậy tôi làm sao biết được các người có phải vu oan giáng họa không?"Kiện Thứ mở rộng hai tay: "Vậy Tư lệnh cũng có thể lục xoát người tôi?""Con điếm đòi lập bia trinh tiết, lẽ nào còn để cho người ta nhìn thấy gian phu của mình? Xùy!" Đoạn Chiến Châu đứng ở một bên, rất không vui buông lời trào phúng."Anh!" Kiện Thứ tức đến muốn động thủ.Đoạn Chiến Châu không chịu yếu thế: "Sao? Con điếm còn định đánh người à?"Đoạn Diệp Lâm giả bộ ngăn cản em họ nhà mình một chút, sau đó nói: "Muốn xoát thì xoát, xoát ra cái gì tôi mặc các người xử lý, xoát không ra, hừ... đừng trách tôi không cho người Nhật mấy người mặt mũi."Kiện Thứ không chịu được nhất là loại kích thích này, vén tay áo muốn động thủ."Kiện Thứ!" Hắc Cung Huệ Tử lên tiếng ngăn cản hắn ta, tất cả những người đi tra đều đã báo với nàng, nếu đã không phát hiện ra dấu vết của sát thủ, vậy cũng chẳng cần tìm tung tích mặt dây chuyền, nàng chỉ đành thu tay kịp lúc, "Đoạn Tư lệnh, rất xin lỗi ngài, chúng tôi không có ý hoài nghi ngài." Nàng đi lên phía trước, thấp giọng nói, "Xem ra đêm nay là một hiểu lầm."Đoạn Diệp Lâm đổi tư thế đứng, nhìn có vẻ cực kỳ cáu: "Vậy các cô náo loạn đủ rồi nhỉ?"Hắc Cung Huệ Tử gật đầu một cách đoan trang, làm như rất hiểu phép tắc: "Xin ngài lượng thứ."Đoạn Diệp Lâm ra hiệu cho mọi người, Kiều Tùng nhận lệnh hét lớn: "Rút quân."Một trận náo loạn cuối cùng cũng coi như kết thúc, bất quá đêm nay đều là thất bại đối với mỗi người. Bất luận là người Nhật muốn mượn hội đấu giá để làm lòng người lung lay, hay là những sát thủ mượn thời cơ ám sát, hay những điều tra viên muốn hỏi rõ chân tướng, cuối cùng đều thất bại.Quân đội chia làm nhiều nhánh, hộ tống những quan khách về những chỗ khác nhau, nhìn chiếc xe Ford chở Hứa Hàng rời đi, Tiểu Tỉnh mới hỏi: "Thiếu gia đã hỏi chưa?"Viên Dã đứng im ở đó, ánh mắt có chút trống rỗng lại thâm trầm, đột nhiên nghĩ đến trong thời khắc sinh tử cấp bách, Hứa Hàng đã cứu mình không chút do dự, những hoài nghi và thắc mắc đó, anh thật sự không hỏi ra miệng được.Luôn có cảm giác như lấy lòng tiểu nhân đo bụng quân tử vậy, rõ ràng người mở miệng nói muốn làm bạn là mình, nhưng người nghi thần nghi quỷ cũng lại là mình, ngược lại Hứa Hàng người ta trước giờ luôn lãnh đạm, lúc nguy cấp không hề qua loa."Bỏ đi không hỏi nữa", sau khi Viên Dã quyết định không chấp mê nữa, anh đã cảm thấy bản thân thoải mái hơn, "bất kể là phải hay không phải, tôi đều cảm thấy có người bạn như vậy thật sự rất không tệ, chẳng cần vì một tên Đô đốc đã chết mà sinh ra xa cách với bạn bè."Tiểu Tỉnh nhìn những âu sầu hằn sâu trên mi tâm của Viên Dã đang dần vơi bớt, từ trong lòng thấy vui hộ anh.Một bên khác, xe của Kiều Đạo Tang đưa Đoạn Diệp Lâm và Hứa Hàng về đến Kim Yến Đường, sau khi Hứa Hàng đi vào, Kiều Đạo Tàng miệng ngọc mở lời: "Diệp Lâm, con đến chỗ ta ngồi một lát, ta có lời muốn nói với con."Hứa Hàng nhìn Kiều Tứ thúc một cái, xương nhà Đạo, tướng nhà Phật, nhưng động tác vuốt râu của ông hơi hơi dùng sức, dưới ánh mắt tràn đầy vẻ nghiêm khắc và uy nghi, xem ra là muốn ra tay rồi.Đoạn Diệp Lâm dặn Hứa Hàng đi nghỉ sớm, chiếc xe khởi động, lập tức lái đi xa. Ánh mắt Hứa Hàng đuổi theo chiếc xe cho đến tận khi nó biến thành vệt nhỏ, vẫn không hề rời mắt.Hết chương 46.Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me