Dam My Trans Dong Tuoc Toa Kim Thoa The Vi Chu Tra
Đèn trong Kim Yến Đường thắp mãi tới sáng.Lúc Thuyền Y tiến vào đưa nước rửa mặt, phát hiện Hứa Hàng đang ngồi ngủ bên ghế, y phục vẫn mặc bộ ngày hôm qua, ngọn nến trên bàn đều đã cháy sạch."Đương gia ơi?" Nàng gọi khẽ một tiếng, Hứa Hàng giật mình tỉnh lại.Y ngẩng phắt đầu, xoa xoa mắt: "Anh ấy về chưa?""Ai ạ? Đoạn Tư lệnh sao?" Thuyền Y đặt chậu nước xuống, "Chưa ạ, đêm qua không về ạ."Hứa Hàng nghiêng đầu nhìn, mặt trời đã treo cao, trong lòng y cảm thấy rất lo lắng, vì thế liền đi ra ngoài, Thuyền Y gọi lớn: "Đương gia ơi, mặt còn chưa rửa, ngài đi đâu vậy?"Tiếng gọi này lại thật sự gọi Hứa Hàng quay lại, Hứa Hàng quay người đi vào, lấy hòm thuốc nhỏ bỏ vào trong túi rồi xách đi, sau đó cho dù Thuyền Y có gọi thế nào y cũng không quay lại.Hứa Hàng gọi xe dọc đường rồi đi đến Tiểu Đồng Quan, người canh gác không chặn lại mà để cho y đi vào, y chạy đến phòng của Đoạn Diệp Lâm, thậm chí không gõ cửa đã đẩy cửa muốn đi vào, nhưng cửa thế mà lại khóa.Đoạn Diệp Lâm trước giờ chưa từng khóa phòng.Y chỉ đành đứng bên ngoài gõ cửa, gõ một lát mới nghe thấy tiếng cửa mở lạch cạch một tiếng, cánh cửa dần dần mở ra, Đoạn Diệp Lâm mặc quần áo chỉnh tề, nhìn thấy Hứa Hàng còn hơi kinh ngạc nhướn mày: "Sao em lại đến vậy?"Hứa Hàng nghiêng người đi vào phòng, nắm lấy áo của Đoạn Diệp Lâm đòi cởi ra, Đoạn Diệp Lâm vội lùi ra sau, chặn lại tay của Hứa Hàng, cười nói: "Em sao thế hả? Mới sáng sớm đã muốn đánh nhau với tôi à?""Tối qua anh đi làm cái gì rồi?""Đến ôn chuyện cũ với Tứ thúc, muộn quá sợ làm ồn em ngủ nên không về Kim Yến Đường." Đoạn Diệp Lâm vừa nói vừa móc trong túi áo ra mặt dây chuyền hồ điệp, "Em đến lấy cái này hả? Cất kỹ vào, đừng để kẻ khác nhìn thấy."Mặt dây chuyền đó Hứa Hàng thật sự rất muốn lấy, nhưng lúc này đây nó không phải mục đích của y. Y giả bộ đưa tay ra đón, lúc sắp chạm vào liền chuyển hướng, nắm chắc lấy áo sơ mi của Đoạn Diệp Lâm, lập tức mạnh mẽ kéo ra!Xoẹt-!Áo sơ mi rách bươm, lộ ra bên trong là những vết băng gạc bó loạn, dưới băng còn nhìn thấy vết máu, rõ ràng là vết thương mới. Đồng tử Hứa Hàng co lại giây lát, tựa như đã dự liệu được: "Quả nhiên tôi đoán không sai..."Đoạn Diệp Lâm bị y vạch trần ngụy trang, có chút kinh ngạc, vội dơ tay che lấy. Hứa Hàng đẩy vai hắn, ấn hắn ngồi xuống ghế dài, lấy túi thuốc trong túi ra: "Cở ra đi, tôi băng bó lại cho anh."Một hơi thở dài, Đoạn Diệp Lâm ngoan ngoãn cởi áo ra, Hứa Hàng cẩn thận từng chút tháo lớp băng vải cũ ra. Đoạn Diệp Lâm quay lưng lại với y, hỏi: "Sao em biết?""Trước đây anh từng nhắc đến Kiều Tứ thúc với tôi rồi." Hứa Hàng lấy kéo cắt những chỗ không tháo ra được, những vết thương này tựa hồ như bị roi mây đánh lên người, lớn lớn nhỏ nhỏ hơn hai mươi ba mươi vết, tuy không bị thương đến gân cốt nhưng cũng rách da vỡ thịt."Anh nói Tứ thúc của anh là người phiêu du giang hồ, trộm cắp cướp giật làm đủ, sau đó mới đi lính. Trước khi phụ thân anh qua đời đã phó thác con côi cho ông ấy, ông ấy rất nghĩa khí, luôn quản anh rất nghiêm, nếu như có lúc phạm phải sai lầm, sẽ phải chịu phạt."Chuyện này vốn dĩ Đoạn Diệp Lâm chỉ coi là chuyện phiếm kể cho Hứa Hàng nghe, nếu không phải tối qua Kiều Đạo Tang sắc mặt đen đến đáng sợ, thì Hứa Hàng cũng sẽ không nhớ đến chuyện này.Chỉ dựa vào những tích lũy của ông cụ khi ngao du giang hồ, mấy động tác nhỏ đó của Đoạn Diệp Lâm làm sao qua được pháp nhãn của ông? Không mắng ngay tại chỗ một là muốn bao che trước người ngoài, hai là muốn đóng cửa dạy dỗ.Nhưng ra tay nặng đến như vậy, đúng thật là khác xa so với dự liệu của Hứa Hàng.Đoạn Diệp Lâm cười cười: "Tứ thúc chỉ lo tôi bao che người mình quá mức mà mất đi chừng mực, cho nên dạy dỗ tôi một chút. Em đừng nhìn những vết thương này đáng sợ, thật ra ông ấy ra tay có chừng mực, tôi không đau đâu, không đáng lo."Hứa Hàng rắc thuốc bột lên vết thương, lạnh nhạt nói: "Tôi là đại phu, nặng hay nhẹ trong lòng tôi biết rõ."Đoạn Diệp Lâm nghẹn lời, lập tức im lặng không nói gì, mặc cho Hứa Hàng xử lý hết một lượt những vết thương lớn lớn nhỏ nhỏ trên người, sau đó lại dùng băng vải mới băng lại. Vì phải băng cho chắc, y để Đoạn Diệp Lâm dang rộng hai tay, từ phía sau vòng qua phía trước, cúi trước người hắn, vòng tay qua người hắn thắt nút ở phía sau.Tư thế này khiến cho cằm của Hứa Hàng nhẹ nhàng gác lên vai Đoạn Diệp Lâm, y dùng giọng nói mỏng như muỗi kêu thì thầm ở bên tai Đoạn Diệp Lâm: "...Xin lỗi."Tất cả vết thương dường như đều ngứa lên, ba chữ kia cứ như kiến bò vậy, thuận theo tai của Đoạn Diệp Lâm bò khắp người hắn, trong lòng hắn chấn động không thôi. Đây là lần đầu tiên Hứa Hàng xin lỗi hắn, hắn phải ngạc nhiên một lúc mới tin rằng đây không phải mình nghe nhầm.Hai cánh tay thu lại, mượn tư thế này ôm chặt Hứa Hàng vào lòng, hai người dính chặt lấy nhau, tiếng tim cùng chung nhịp đập."Em lo cho tôi nên mới đến sao?" Đoạn Diệp Lâm rúc đầu trong vòm cổ của Hứa Hàng, hít sâu một hơi, giống như một con mèo đang khao khát dính lấy loài người."Là tôi gây thêm phiền phức cho anh, anh vốn dĩ không cần chịu những nỗi khổ này.""Bởi vì em thích", Đoạn Diệp Lâm hôn lên cổ y, nhẹ nhàng hôn từng chút, "em muốn, tôi đều sẽ dùng hết sức mình để lấy cho em."Hứa Hàng ló ra từ trong ngực hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn: "Anh còn chẳng biết tôi vì sao lại làm như vậy, anh không nghi ngờ tôi sao?"Đoạn Diệp Lâm sờ mặt y, ánh mắt sạch sẽ đến mức có thể thông qua đó nhìn thấu nội tâm hắn, không hề có chút nào cản trở, hắn vô tư thản nhiên nói: "Không phải em bảo rằng hi vọng tôi đừng hỏi nữa sao? Tôi chẳng nghi ngờ em bao giờ cả."Trái tim Hứa Hàng cứ như bị người ta gõ cho một tiếng chuông, âm vang chẳng dứt, mãi chẳng thấy tan. Y ngước nhìn Đoạn Diệp Lâm, ánh mắt mang vẻ dò xét, muốn dò xét xem Đoạn Diệp Lâm có chăng đang giả dối, và rồi... không có.Y cúi đầu, nắm lấy cổ tay Đoạn Diệp Lâm, bàn tay hơi run lên, dường như y đang khiêu chiến với điều gì đó, đợi đến khi y lại ngước đầu lên một lần nữa, tay đã buông ra rồi.Y nói: "Đó là đồ trang sức mẫu thân tôi từng đeo trước khi mất, đeo từ nhà mẹ đẻ ra. Khi Thục thành đại loạn, đồ đạc trong nhà bị quân phiệt cướp hết, cái này có lẽ đã bị coi thành lễ vật đem đi tặng người Nhật rồi.""Cho nên, tối qua em mới cứ nhìn Hắc Cung Huệ Tử như vậy?""Ừm."Đoạn Diệp Lâm cười khổ, thì ra hắn uổng công ghen với một chiếc mặt dây chuyền, bất quả hắn càng vui hơn khi lần đầu tiên Hứa Hàng chịu kể cho hắn nghe về chuyện trước đây, cho dù là chuyện nhỏ nhặt không đáng là gì đi chăng nữa, cũng đủ để hắn thấy vui rồi.Hắn lại ôm lấy Hứa Hàng: "Em có thể nói cho tôi biết, tôi sẽ có cách lấy nó về cho em."Hứa Hàng đáp: "Tôi không muốn cho người khác biết chuyện, cho nên đây là cách tốt nhất."Đoạn Diệp Lâm ôm cả người Hứa Hàng đặt lên đùi mình, Hứa Hàng nhẹ giãy dụa: "Vết thương...""Kệ vết thương." Đoạn Diệp Lâm ôm chặt lấy y, tối qua Kiều Đạo Tang tức giận trừng phạt hắn, hắn không hề có chút nào cảm thấy không đáng, giờ đây có thể khiến Hứa Hàng hơi mở lòng một chút, đã là chuyện mà hắn trông chờ bốn năm trời.Hứa Hàng nhận lấy tình cảm của Đoạn Diệp Lâm, yên tĩnh không động đậy nữa, mãi một lúc mới nhớ đến một chuyện khác: "Người muốn giết anh tối qua là ai? Có bắt được chưa?""Còn chưa đâu, từ từ điều tra thôi, sớm muốn cũng lộ ra dấu vết."Trong thời loạn thế, chỗ nào cũng là hiểm nguy, ai là người cầm dao không quan trọng, quan trọng là bản thân có đủ sức để chống lại hết ám tiễn minh thương thay không? Giờ đây Đoạn Diệp Lâm đã có điểm yếu, y càng phải làm cho mình trở nên không có chỗ hở.Nhưng Hứa Hàng còn có một chuyện ém lại chưa nói, tối qua... có một sát thủ, y nhận ra đó là ai.Hết chương 47.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me