TruyenFull.Me

Dam My Trans Dong Tuoc Toa Kim Thoa The Vi Chu Tra

Đoạn Chiến Châu dạo gần đây lùng sục dấu vết sát thủ để lại khắp thành, bận đến mức không biết trời chăng. Có lẽ nguyên do vì quá bận, cho nên Đoạn Chiến Châu luôn không nhớ được những việc nhỏ.

Giả dụ như sáng sớm anh tỉnh lại, phát hiện bản thân không ngủ ở trong phòng mình.

Anh xoa xoa đầu, chỉ nhớ tối qua uống thêm vài ly với Kiều Tứ thúc, sau đó những chuyện xảy ra đều không nhớ quá rõ ràng.

Phòng tắm bên cạnh truyền ra vài tiếng nước, sau đó cửa mở ra, người đi ra là Tùng Lâm đang mặc một chiếc áo rộng rãi, trên mặt cậu còn lưu vệt nước, rõ là vừa mới tắm xong, thậm chí quần còn chưa kịp mặc, bắp chân lộ hết ra ngoài.

Đoạn Chiến Châu lập tức chau mày, ngữ khí chẳng lành: “Đây là phòng của cậu? Sao tôi lại ở phòng của cậu?”

Tùng Lâm đứng im tại chỗ, run rẩy lắc đầu.

“Cái tên đáng ghét này, có phải nhân lúc tôi say cậu vọng tưởng muốn làm điều gì không?” Đoạn Chiến Châu vừa tiến tới đã bóp chặt cổ Tùng Lâm, nhấc cậu lên như một chú gà, “Thật may cậu là tên câm, không cần phải nghe cái miệng này nói ra những lời khiến người khác buồn nôn.”

Sắc mặt Tùng Lâm nghẹt đến đỏ lên, khóe miệng đóng đóng mở mở, dáng vẻ rất khó chịu, Đoạn Chiến Châu nhìn mà phiền muộn, thả tay vứt cậu xuống.

Có lẽ vì tư thế ngã trên đất này mà khiến đùi của Tùng Lâm càng lộ ra nhiều hơn, Đoạn Chiến Châu ác ý ngồi xuống, cười lạnh: “Mới sáng sớm đã mặc như vậy, sao hả, cậu nếu như muốn để người nhìn như vậy, tôi thỏa mãn cậu, ném cậu ra ngoài đường lớn cho mọi người nhìn chán?”

Anh không hề đùa, lập tức tiến tới túm cổ Tùng Lâm, cường ngạnh kéo cậu ra ngoài, Tùng Lâm sợ vỡ mật, khép chặt hai chân, hai tay nắm lấy cánh tay Đoạn Chiến Châu, liều mạng lắc đầu.

Lúc kéo đến cạnh cửa, Tùng Lâm dường như nắm được ngọn cỏ cứu mạng mà bám chắc lấy cánh cửa, ngón tay cào rách cũng không chịu buông.

Đoạn Chiến Châu tức giận buông cậu ra, đá cho cậu một cái: “Giờ cậu biết sợ rồi à? Ha, lúc cậu giết Tùng Vi, sao lá gan lại chẳng nhỏ như vậy? Hả?”

Tùng Lâm trước giờ luôn chịu đựng như vậy, cho đến khi nghe Đoạn Chiến Châu nói đến câu này, cậu liền ngẩng phắt lên, trong ánh mắt đem theo vẻ kìm nén khó nói thành lời, mà loại cảm xúc đó lại khiến Đoạn Chiến Châu chuẩn xác bắt lấy, thế mà khiến tim anh nhói lên một trận.

Anh đột nhiên nhớ ra, cậu thiếu niên mà anh ghét cay ghét đắng này, năm nay cũng mới chỉ có mười bảy tuổi.

Mười bảy tuổi, là độ tuổi vẫn dễ dàng chịu tổn thương, dễ dàng bị người khác làm hại.

 Đúng lúc này, cửa bị người khác gõ nhẹ.

Tùng Lâm vội vàng thu lại, rụt về một góc kín. Đoạn Chiến Châu mở cửa, ngoài cửa là Hứa Hàng.

Hứa Hàng không vào, chỉ đứng ngoài cửa cũng biết bên trong là phong cảnh như nào: “Mới sáng sớm mà đã nghe tiếng ồn ào, cho nên đến nhìn một chút.”

Đoạn Chiến Châu đút hai tay vào túi: “Đây là Tiểu Đồng Quan, không phải Kim Yến Đường của cậu, tôi dạy dỗ người mình, cậu hết nói tôi rồi chứ?”

“Vỗn không liên quan đến tôi”, Hứa Hàng nhìn Tùng Lâm đang đứng trốn trong góc, Tùng Lâm cũng ngẩng đầu nhìn y, “Nhưng mà nếu anh đã không ưa cậu ấy như vậy, không bằng cho tôi mượn một thời gian, đến tiệm thuốc của tôi làm chân sai vặt vận chuyển thuốc, anh có ý kiến không?”

“Này…” Giọng nói của Đoạn Chiến Châu có chút nghi hoặc, hiển nhiên có chút không vui.

“Sao nào? Không nỡ hả?” Hứa Hàng cố ý kích anh.

Quả nhiên Đoạn Chiến Châu xù lông: “Nói bừa! Cậu lĩnh người đi là được, tôi còn đang mong không phải thấy cậu ta đây!” Dường như vì để chứng minh lời mình nói, anh đi vào túm lấy Tùng Lâm ném thẳng vào trong lòng Hứa Hàng, rồi đóng sầm cửa lại.

Thật là một tên không chịu nổi kích thích mà.

Hứa Hàng dìu Tùng Lâm đi cả đoạn đường cho đến khi ngồi lên xe rời khỏi.

Tùng Lâm vốn dĩ định đợi Hứa Hàng mở miệng, nhưng Hứa Hàng khí định thần nhàn, cho nên cậu đành phải mở lời trước: “Anh là cố ý đến tìm tôi sao?”

Hứa Hàng cười mà không nói, mãi cho đến khi xe chạy đến Hạc Minh dược đường, y đi vào gian trong lấy một lọ bột huyết rồng đặt trước mặt Tùng Lâm, nói: “Bôi lên vết thương súng bắn trên người đi.”

Trên nóc nhà có một con chim sẻ dường như gặp kinh sợ mà vội cất cánh bay đi.

Đôi mắt Tùng Lâm nheo lại: “Ý gì?”

“Trên tay cậu có một vết sẹo, là khi cậu còn ở Kim Yến Đường, Đoạn Chiến Châu đẩy cậu va phải mép chậu lửa nên bị bỏng, vết sẹo chỉ hơn nửa tháng. Khéo quá, tối hôm ở lãnh sự quán Nhật Bản, có một tên sát thủ chạy qua cửa sổ, tôi vô tình nhìn thấy tay kẻ đó cũng có một vết thương như vậy. Tùng Lâm, cậu là người thông minh, chúng ta đừng nói mệt mỏi như vậy.’

Hai người nhìn thăm dò lẫn nhau, Tùng Lâm cười nhẹ ra tiếng, dứt khoát cởi áo ngoài, lộ ra vết thương do súng ở trên vai, dùng miệng cắn nút bình, đổ thuốc lên vết thương. Động tác thô bạo như vậy nhìn rất đau, cả đầu Tùng Lâm đều là mồ hôi, nhưng cậu lại chẳng hề rên lên một tiếng.

Là một nhân vật tàn độc.

Cậu bôi thuốc xong, nhẹ liếm liếm môi mình: “Vậy sao anh không nói với Đoạn Tư lệnh, để anh ta đến bắt tôi?”

“Bắt cậu đồng nghĩa với việc đánh rắn động cỏ, tôi càng muốn biết hơn, cậu bán mạng cho ai.”

“Lẽ nào anh hiện tại không đánh rắn động cỏ sao? Tôi đã bại lộ trước mặt anh, vậy thì… một là tôi giết anh, hai là anh giết tôi, lẽ nào còn có khả năng khác ư?”

“Đương nhiên có.” Hứa Hàng đứng lên, lấy từ trong sảnh một bộ quần áo mới cho Tùng Lâm, để cậu thay ra chiếc áo đã dính máu.

““Người phía trên” của cậu bất kể là ai, người đó rõ ràng là kẻ thù của nhà họ Đoạn, nhưng cậu lại thích Đoạn Chiến Châu, cho nên, cho dù cậu bị nhìn thấy, cậu cũng sẽ không quay về bẩm báo lên chủ của mình, tôi nói có đúng không?”

Tùng Lâm cứng cổ, như là bị người bóp chặt.

Hứa Hàng hiểu rõ, ngón trỏ nhẹ gõ trên mặt bàn: “Cho nên tôi mới không nói với Đoạn Diệp Lâm, nốt cừu của cậu đã không đội nổi nữa rồi, giữ cậu lại có tác dụng hơn việc thủ tiêu cậu.”

“A hahaha…” Tùng Lâm nghe rồi nghe rồi cười lớn tiếng, đương nhiên không phải kiểu cười vui vẻ gì cho cam, đó là tiếng cười tâm cơ thâm trầm.

Cậu cười đủ rồi mới ngẩng đầu lên: “Hứa thiếu gia, anh không nói với Tư lệnh Đoạn, thật ra cũng vì lòng riêng thôi? Tôi biết, anh bị anh ta cướp về, ngay lần đầu gặp anh tôi đã biết, anh là người giấu còn sâu hơn tôi. Tôi ra tay với người của Đoạn gia là vì mệnh lệnh “trên đầu”, nhưng anh… anh muốn làm gì người nhà họ Đoạn?”

“Việc này không cần cậu lo.”

Tùng Lâm nghiêng đầu, bận tối mắt nhưng vẫn thong dong: “Đương nhiên không cần tôi lo, nhưng dựa vào điều gì tôi phải nói bí mật của mình cho anh? Anh quá lắm có thể giao tôi ra ngoài, chỉ dựa vào những khổ hình đó của Tiểu Đồng Quan, tôi sẽ không nói ra điều gì đâu.”

Hứa Hàng nghiêng người về phía trước: “Cậu là một sát thủ chuyên nghiệp, nghiêm hình khổ phạt với cậu đương nhiên không có tác dụng, nhưng cậu có từng nghĩ đến không, nếu như cậu chết rồi, “người bên trên” cậu sẽ phái một nhóm người mới đến thay cậu đối phó người nhà họ Đoạn. Đến lúc đó, cậu lấy gì mà bảo vệ Đoạn Chiến Châu?”

Đạo lý này không ai hiểu hơn Tùng Lâm, dáng vẻ tạo ra ban nãy của cậu chẳng qua là để lừa gạt Hứa Hàng, nhưng không ngờ rằng Hứa Hàng đã nhìn thấu mình triệt để.

“Anh muốn biết điều gì?”

“Tôi nói rồi, tôi chỉ muốn biết cậu bán mạng cho ai.”

“Nói cho anh thì tôi nhận được điều gì?”

“Ra khỏi dược đường này, tất cả chuyện hôm nay coi như chưa từng phát sinh. Tôi sẽ không vạch trần cậu, cũng không lấy chuyện này để kìm kẹp cậu, ngày sau làm việc đều dựa vào bản lĩnh của mình mà làm.”

Hứa Hàng nói xong liền pha trà cho mình, y không hề lo lắng chút nào về câu trả lời của Tùng Lâm, bởi vì y có đủ tự tin, Tùng Lâm không có lý do gì để từ chối y.

Tùng Lâm đứng giữa bờ vực nổi giận đột nhiên dơ tay ra, bàn tay dùng lực bóp lấy cổ Hứa Hàng, Hứa Hàng dừng pha trà không nhúc nhích, miệng khẽ động: “Dùng thuốc của tôi, còn muốn giết tôi, không sợ trúng độc rồi chết sao?”

Bốn lạng thắng ngàn cân, bàn tay ở ba tấc yết hầu dần dần thu lại, có chút không cam lòng.

Thấy cậu căng thẳng như vậy. Hứa Hàng nhướn mày, tựa như muốn chọc khỉ con: “Đùa cậu thôi.”

Chỉ vài câu nói, Tùng Lâm không đánh mà bại, cuộc đối đầu này là cậu thua ở tiên cơ, hiện giờ không thể không ở thế hạ phong.

Bàn tay dần dần thu lại, cậu cúi đầu đắn đo hồi lâu, bàn tay cậu niết chặt mép bàn, qua hồi lâu mới ngẩng lên, ba chữ phun ra từ kẽ răng.

“Tham mưu trưởng.”

Hết chương 48.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me