Dam My Trans Dong Tuoc Toa Kim Thoa The Vi Chu Tra
Có được đáp án rồi, thật ra Hứa Hàng cũng chẳng có chút nào kinh ngạc.Tham mưu trưởng là phe thân Nhật, Đoạn Diệp Lâm lại là người không đội trời chung với quân Nhật, hiện nay trong nội các đung đưa không vững, Tham mưu trưởng đương nhiên phải bài trừ phe dị kỷ (phe khác mình, không theo ý mình). Ngược lại Đoạn Diệp Lâm và quân Nhật không hợp, mượn đất người Nhật để ám sát hắn là không thể hợp hơn được nữa.“Lần này cậu thất thủ, chỉ sợ sẽ đánh mất sự tín nhiệm lớn của Tham mưu trưởng đối với cậu rồi.”“Tôi thì chẳng nghe ra ý tiếc nuối của anh vì tôi.”Hứa Hàng xua xua tay, biểu thị Tùng Lâm có thể rời đi được rồi, trước khi ra khỏi cửa Tùng Lâm có quay đầu nhìn, cậu như cười như không nhìn Hứa Hàng một cái, nói: “Hi vọng ngày sau anh đừng hối hận vì đã bỏ qua cho tôi một lần, nếu có cơ hội, tôi sẽ không thủ hạ lưu tình. Cậu Hứa, cậu sẽ không thể mãi chiếm tiên cơ như vậy đâu.”Hứa Hàng không động, chỉ đứng im nhìn người đi khuất rồi mới không biểu cảm bình luận một câu: “Vẫn còn non nớt quá.”Sau khi chuyện của Đô đốc ván đã đóng thuyền, Quân thống vẫn chưa rời khỏi thành Hạ Châu, thậm chí còn mò tay tiếp quản chuyện trong quyền hạn của Đô đốc, muốn đối đầu với Đoạn Diệp Lâm.Đây đều là điều mà Hứa Hàng nhìn thấy trên người Đoạn Diệp Lâm.Qua giữa trưa, Đoạn Diệp Lâm tức giận ném một tập hồ sơ xuống dưới đất, mắng lớn: “Thằng già Viên Sâm này, muốn kiếm tiền đến điên rồi sao?”Hứa Hàng nhặt lên xem, đó là một hồ sơ kế hoạch tu sửa đường ống nước và kho trang bị quân sự lâm thời của thành Hạ Châu, chỗ khác nhau là nguồn tiền đầu tư không phải do nội các trích ra mà do những phú thương quyên góp theo danh nghĩa làm việc từ thiện.Mà vốn dĩ kế hoạch này là do Đoạn Diệp Lâm nghĩ ra, thậm chí giai đoạn đầu của công trình đã sắp xếp công nhân tiến hành làm việc, vậy mà hiện tại lại biến thành Viên Sâm tiếp quản.“Ông ta muốn làm thì để ông ta làm, làm tốt là được.” Hứa Hàng nói.Đoạn Diệp Lâm ngồi xuống uống một hớp nước lạnh: “Ông ta nếu có thể ‘làm tốt” thì tôi có đến nỗi tức giận vậy không? Tôi còn lạ gì ông ta? Tiền công vụ có bao nhiêu khoản đã âm thầm chạy vào túi riêng của ông ta, ông ta cầm tiền phủi đít là đi, tàn cục sót lại đều là bách tính cả thành Hạ Châu phải thu dọn cho ông ta.”Hứa Hàng lật qua lật lại hồ sơ đó, ánh mắt khẽ chuyển: “Bất kể tiền này là do nội các trích hay do ai đó góp, công trình này là của nhà nước, xảy ra chuyện sẽ phải chịu trách nhiệm?”“Đúng, nhưng Viên Sâm là một lão cáo già, ứng phó với điều tra viên bên trên phái xuống là một việc nhỏ đối với lão.”“Nhưng nếu chuyện xảy ra là việc lớn không thể coi thường thì sao?” Ánh mắt Hứa Hàng nhìn Đoạn Diệp Lâm, Đoạn Diệp Lâm cảm thấy y có mưu kế, bèn nghiêm túc lên: “Em nói kỹ xem nào?”Hứa Hàng đặt hồ sơ xuống bàn: “Anh có nhớ một dược đường vốn dĩ nằm đối diện với Hạc Minh dược đường không? Anh có biết nó vì sao phải đóng cửa không?”“Việc này tôi lại không tìm hiểu qua.”“Chủ dược đường vốn là người hào phóng, mỗi tháng ngoại trừ tiền lương thì ông ta còn phát thêm lì xì cho các đại phu và dược đồng, lâu dần mọi người cũng lấy làm quen. Nhưng đương gia già mất rồi, đương gia mới lên cầm quyền liền không có vụ lì xì này nữa. Tất cả mọi người đột nhiên thiếu mất một khoản tiền, trong lòng không hề vui, làm việc cũng chẳng ra gì, không phải thiếu chút tiền thuốc thì cũng là bắt mạch không tập trung, dần dần danh tiếng dược đường đi xuống.”Hứa Hàng nói xong liền cho Đoạn Diệp Lâm một ánh mắt thâm sâu khó dò, “Bất luận ai là người xuất tiền, người làm việc vĩnh viễn là công nhân, con đê ngàn dặm đổ vì ổ mối, nếu đã không lay được kẻ phía trên, thì cứ rút củi dưới đáy vậy.”Đoạn Diệp Lâm sờ cằm, càng nghe ánh mắt càng sáng lên, sau đó liền nắm tay Hứa Hàng vuốt ve: “Có một số chuyện, em nghĩ chu đáo hơn tôi.”Nói làm là làm, bắt đầu từ hôm đó Đoạn Diệp Lâm đã sai Kiều Tùng mỗi ngày phát thêm một đồng tiền đại dương cho mỗi một công nhân, làm công nhân vui đến cảm tạ mang ơn, cho đến hai mươi ngày sau, khi công trình đã giao vào tay Quân thống, khoản tiền này tự nhiên cũng dừng lại.Lòng người không đủ rắn nuốt voi, từ xưa đã vậy.Các công nhân cảm thấy vì thiếu tiền, làm việc cẩu thả vô cùng, người nào người nấy cả ngày chỉ nghĩ cách khiến công việc mình phải làm bớt đi một đồng đại dương, không chỉ công trình hoàn thành chậm, lúc xây lên cũng chỉ là cái vỏ đẹp mã, bên trong đổ nát hoang sơ.Quân thống nào có quản chút chuyện này, chỉ biết mọi chuyện ngoài mặt đã ổn, lão chỉ muốn làm một chưởng quỹ không liên quan, qua vài tháng, tất cả coi như cũng xây xong.Nói đến cũng khéo, ngày xây xong thành Hạ Châu đón cơn mưa lớn đầu hè, mưa rơi liên tục năm ngày, đường nước và kho quân trang vốn nên kiên cố nhất, ai ngờ rằng, cái miếu nát của thành Hạ Châu trụ qua được còn công trình tự xưng với giá trên trời đã đổ sụp xuống.Mưa vừa ngừng mọi người nhìn vào, ôi, được quá trời, gạch cũng lòi viên phía đông viên phía tây, có người đi qua rút ra xem, lại càng được quá trời, viên gạch đó thế mà rỗng ruột!Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu đi ngàn xa, đùng một cái lòng dân thành Hạ Châu phẫn nộ hết lên.Đoạn Diệp Lâm đợi chính là lúc này, một khắc có tin công trình tổn hại, hắn liền sai người gọi điện chất vấn nội các, ngày tiếp theo liền có Đốc sát viên phong trần mệt mỏi ngồi xe lửa vội vàng đi tới. Đến hiện trường tra xét, thật sự là không giấu nổi, cũng chỉ đành báo lên như sự thật.Còn việc Quân thống nằm giữa ngậm bao nhiêu nhân lực tài lực thì không thể biết rồi, chỉ biết nội các chấn động vô cùng, viết thư phê bình gửi xuống, phạt Quân thống chịu hết tổn thất, đem toàn quyền dự án này giao lại vào tay Đoạn Diệp Lâm.Sự việc náo loạn hơn một tháng, cuối cùng cũng đi theo hướng Đoạn Diệp Lâm mong muốn.Mà trong phủ Quân thống, Viên Sâm tức giận ném điện thoại: “Tra hết cho tôi! Xem đây là chuyện như thế nào?”Thủ hạ đầu đầy mồ hôi, cẩn thận đáp lời: “Chúng tôi đi bắt vài công nhân, đánh mấy trận không chịu nổi liền thừa nhận bản thân cố ý làm ẩu…”Viên Sâm nổi trận lôi đình: “Cái rắm mụ nội nó! Một công nhân làm ẩu còn nói được, tất cả công nhân làm ẩu, sao hả? Cậu coi thường tôi à?”“Không phải, không phải, họ nói, là Đoạn Tư lệnh trích thêm cho họ rất nhiều tiền, còn… còn ngài Quân thống thì không, không cho, họ mới…”“Đoạn, Diệp, Lâm” Viên Sâm rống giận ném ghế để trút cơn phẫn nộ, cơ bắp trên mặt rung lên, gân xanh nảy đôm đốp, nhìn như một con sư tử muốn ăn thịt người.Kẻ dưới vội vàng khuyên nhủ: “Quân thống hãy bình tĩnh! Chúng ta từ từ thương lượng, nhất định sẽ báo lại được!”“Đi, mau đi tra, lão tử muốn biết, điểm yếu của tên họ Đoạn đó là gì?”“Vâng! Tôi đi ngay đây!”“Đợi một chút”, ánh mắt Viên Sâm phát độc, “Thuận tiện đi đến mấy ngọn núi bên cạnh động tay chân một chút, những tên thổ phỉ ở núi sâu nước độc đó yên tĩnh quá lâu rồi, Tư lệnh của thành Hạ Châu chúng ta giỏi như vậy, cũng nên làm chút đại sự mới đúng.”Thủ hạ kia hiểu rõ trong lòng: “Tôi biết nên làm thế nào.”Viên Sâm mở tủ rượu, lấy một bình rượu đỏ, nốc ừng ực xuống, cơn tức trong bụng coi như cũng tan đi đôi chút.Đoạn Diệp Lâm, hắn dám khiến lão tổn thất hơn nửa gia sản, lão cũng phải để hắn trả cái giá lớn.Tốt nhất, là bỏ luôn mạng.
Hết chương 49.
Hết chương 49.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me