TruyenFull.Me

Dam My Trans Dong Tuoc Toa Kim Thoa The Vi Chu Tra

Có rất nhiều người sống sót sau các vụ tai nạn xe thường hay hồi ức lại giây phút trước khi sự cố xảy ra, mà chỉ có những người thật sự trải qua mới biết được, tất cả phát sinh quá nhanh, thậm chí không cả kịp để nhớ được.

Đùng một tiếng cực lớn, đến khi Hứa Hàng mở mắt lần nữa, chiếc xe đã bị lật tới mấy vòng, rồi nằm sấp bên cạnh con suối ven đường, mà y bị hất văng ra, rơi trong con suối.

Y thở một hơi mang theo mùi máu, mùi bùn, mùi nước suối. Y nhắm hai mắt, ý đồ muốn khiến bản thân bình tĩnh lại, sau đó mới mở mắt ra lần nữa nhìn rõ tình hình xung quanh.

Y dơ tay sờ bản thân, trên đầu có hai vết thương, trên người đều là những vết rách nhỏ khác do va đập, tất cả đều đang chảy máu, máu tươi vô cùng.

Chiếc xe nằm nghiêng sấp hoàn toàn, bánh xe còn vẫn đang quay trong không trung, tài xế bị kẹt ở chỗ đầu xe đã biến dạng, cả người bị gập lại, tựa hồ không còn chút dấu vết sống sót nào.

Chỉ chớp mắt, âm dương cách trở.

Nếu không phải Hứa Hàng thân thủ nhanh nhẹn nhân khi chiếc xe còn đang lật đá mạnh cửa xe rồi văng ra ngoài, chỉ sợ lúc này người gặp Diêm vương đã có thêm y.

Chuyện đáng sợ là, trên bánh xe còn cắm một tấm gỗ dài, trên mặt tấm gỗ đầy chi chít toàn là đinh, đây không thể nào là người ta vô ý đặt ở bên đường được, cũng chính là nói, có người cố ý dựng lên vụ tai nạn xe này.

Nhìn kỹ lại bốn phía, đường này vốn không phải đường về Kim Yến Đường.

Ban nãy y ngồi trong xe suy nghĩ quá nhập tâm, không chú ý đến, đây là đường ra khỏi thành.

Thì ra là vậy, thì ra là vậy.

Sự sỉ nhục trong bữa tiệc chẳng qua là để che mắt, mục đích chỉ để y phẫn nộ rời khỏi đó, sau lại cho người mai phục, xong việc là lão có thể hoàn toàn thoát thân. Ai hỏi đến có thể nói là Hứa Hàng tự rời đi, không có liên quan gì đến Quân thống.

Việc đến nước này nhất định chưa kết thúc được, tỷ lệ tử vong của tai nạn xe không phải trăm phần trăm, Quân thống đã ra tay há sẽ để lại tai hoạ ngầm? Giờ y đại nạn không chết, chắc chắn sẽ lưu hậu chiêu đối phó y.

Nghĩ thông suốt điểm này, y nhịn đau vội rời khỏi hiện trường.

Mới cựa quậy, cánh tay đã truyền đến một cơn đau điếng, Hứa Hàng vừa dơ ngón tay ra liền biết đã lệch khớp rồi, vén tay áo lên rồi y dùng răng cắn lấy, tay đẩy qua đẩy lại, xương cốt khực khực hai tiếng quay về đúng vị trí.

Lúc thở phào, đầu đã đầy mồ hôi. Đây là lần đầu y tự chỉnh lệch khớp cho mình, tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý rồi nhưng cơn đau ập đến vẫn rất giày vò.

Y muốn đứng dậy rời đi, tiếc là đã không kịp, một trận vó ngựa hỗn tạp cùng tiếng hò hét của đàn ông từ xa truyền đến.

“Các anh em, làm một trận lớn thôi.”

“Ai da, lâu quá không được cưỡi ngựa xuống núi, ngựa hoang điên tới mức làm trứng ông đau.”

“Của ông đó là do tối qua bị mụ nhà chọc mới đúng, ha ha.”

“Đừng để xảy ra sai lầm, đừng khiến ông phải bắn vào đũng quần chúng bay, cho chúng bay từ giờ về sau khỏi đau nữa, haha.”

“Bớt bớt đi lão đại, một tên thiếu gia yếu ớt, còn lo xảy ra chuyện gì nữa sao?”

“Con mẹ nó chỉ có mày là biết cách nói chuyện, đi thôi~”

Một cuộc trò chuyện lời nói bậy bạ xen lẫn tiếng cười, vừa nghe đoạn nói chuyện này, đã cảm thấy giống đám ăn cướp trên núi hoặc đám thất phu làm đầy tớ.

Hứa Hàng đứng trong suối, nước suối không ngập qua mắt cá chân y, vậy mà cơn lạnh lẽo lại lan từ chân lên khắp cả người.

Y nắm chặt tay, ánh mắt tựa như chìm trong ác độc.

Lần này, y thật sự trúng kế rồi!

Mây đen bao trùm Tiểu Đồng Quan, nhiệt độ thấp như trong ngày đông.

Đoạn Diệp Lâm đập bàn quát lớn, cả Tiểu Đồng Quan run sợ không thôi: “Cậu nói cái gì?”

Kiều Tùng vội vàng lặp lại một lần: “Bên Quân thống truyền tin tới, nói thổ phỉ xông vào thành, bắt… bắt mất Hứa… Hứa thiếu gia đang, đang trên đường về… về nhà.”

Anh càng nói về sau tiếng càng nhỏ lại.

“Cái rắm con mẹ nó! Thổ phỉ đã bao năm không dám vào thành rồi? Có đồ gì tốt không cướp lại chỉ cướp mỗi một Hứa Hàng?”

“Nhưng… bên Quân thống truyên tin đến nói, cậu Hứa đã rời đi một mình, gặp phải thổ phỉ cướp bóc, ông ta nghe tin xong đưa người đến đánh thổ phỉ, nhưng đối phương quân đông, cuối cùng ông ta ôm vết thương rút lui, còn bị thổ phỉ cướp không ít tiền, chạy mất…”

Ha, nếu đã cướp tiền, vì sao còn dẫn theo Hứa Hàng?

Thổ phỉ nếu thật có gan xuống núi, không cướp thương nhân, không cướp bách tính, mù mắt mới đi cướp một chủ tiệm thuốc! Loại lời nói dối hoang đường này đúng thật nực cười.

“Viên Sâm đâu?”

“Mời một đám đại phu đến nhà trị thường, nói là nửa tháng không xuống giường được, nên đóng cửa không tiếp khách.”

Đoạn Diệp Lâm đấm một quyền xuống bàn, lực mạnh khiến cho mặt bàn dày đến vậy cũng rung lên, giọng nói dữ dằn: “Được lắm, vở này lão hát hay lắm.”

“Tư lệnh, giờ phải làm sao?”

“Lão muốn ép tôi xuất binh, lên núi đánh phỉ.” Đoạn Diệp Lâm tuy có tức giận, nhưng đầu óc không hề hồ đồ.

“Đánh phỉ? Thổ phỉ trên núi không hề có tính đe doạ mà.”

Tay Đoạn Diệp Lâm nắn vành ghế, tựa hồ như muốn bóp gãy chúng: “Lão muốn mượn tay giết người, thổ phỉ là biển hiệu lộ ra, Hứa Hàng là mồi nhử, lão muốn để tôi lạc ở trong núi, trước sau đều là địch, một lần diệt luôn.”

“Đây cũng độc quá rồi…” Kiều Tùng động não, “Lại nói nếu ngài thật sự xuất binh, ít nhất phải dẫn tới ba đội quân, nhưng trong biên chế xuất binh quá một đội là phải trình báo phê duyệt, phê duyệt một khi đã được thông qua, ngài nhất định phải diệt sạch sẽ.”

Nắm tay Đoạn Diệp Lâm nắm rất chặt: “Lão và thổ phỉ đều là nhếch nhác câu kết với nhau, còn dám đặt bẫy lên đầu tôi! Nhưng cái bẫy này, tôi không vào không được.”

“Tư lệnh…”

“Tôi sẽ dẫn một nhóm binh nhỏ đi thăm dò trước, nếu có thể cứu được người ra là tốt nhất. Kiều Tùng, cậu lập tức điện báo tổng bộ Quân đội, hồi báo phê chuẩn nhiều nhất không quá hai ngày, nếu như trong hai ngày tôi dẫn được người về, lại phát một lệnh xoá bỏ phê chuẩn xuất binh, nếu như tôi không thể cứu được người về trước lúc lệnh xuất binh được phê duyệt, cậu dẫn binh lên núi hội họp với tôi, cùng nhau giết phỉ.”

Đoạn Diệp Lâm không chần chừ thêm, cầm mũ rồi đi ra ngoài. Kiều Tùng cũng ngựa không ngừng vó, lập tức đi chuẩn bị.

Kiều Tùng rất không yên tâm, bao nhiêu năm qua trên chiến trường, có trận nào không phải là anh kề vai sát cánh cùng Đoạn Diệp Lâm đâu: “Tư lệnh, hay là để tôi đi cùng ngài đi.”

Nhưng Đoạn Diệp Lâm có dự tính khác: “Cậu ở lại trong thành, đi tìm Viên Dã trước, còn có Cố Phương Phi.”

“Tìm họ làm gì?”

Đoạn Diệp Lâm trầm tư một lát: “Viên Dã và Hứa Hàng có giao tình, khả năng sẽ chịu giúp đỡ. Chúng ta cùng cậu ta diễn một vở kịch, để Quân thống nghĩ rằng người đã bị tôi bắt, ít nhất phải khiến lão có điều cố kỵ.”

Con tin làm sao có thể chỉ có một, phải là đôi bên cùng có thì mới hay.

“Vậy Cố tiểu thư…?”

“Ngốc! Cậu ầm ầm đi đến phủ Quân thống mời người, người ta sẽ cho cậu vào hả?” Đoạn Diệp Lâm lắm khi không chịu nổi sự thành thật của Kiều Tùng, chuyển động não chậm quá.

Cuối cùng cũng nghe ra, Kiều Tùng không dám chậm chễ, lao đi làm ngay.

Tuy đã an bài xong, nhưng Đoạn Diệp Lâm vẫn có cảm giác, lần này hắn không xuất binh không được, chắc chắn sẽ không tránh được việc Quân thống động tay chân.

Một giây hắn cũng không dám chậm trễ, những thổ phỉ đó nhiều năm không xuống núi, không biết có phải đã thành những người cùng hung cực ác, Hứa Hàng rơi vào tay bọn họ, không biết có giữ được mạng không, thật sự không thể nắm chắc được.

Mưa máu gió tanh nào chưa trải qua, nhưng lần này Đoạn Diệp Lâm lần đầu thật sự cảm thấy bất an trong lòng.

Hết chương 52.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me