TruyenFull.Me

Dam My Trans Dong Tuoc Toa Kim Thoa The Vi Chu Tra

Cách của Tùng Lâm ngược lại thật sự rất đơn giản và thô bạo.

Cậu dùng thuốc ban sáng chuẩn bị hạ cho đám thổ phỉ, đợi bọn họ uống xong, bản thân mình đi qua một góc nôn ra bằng hết, lúc quay lại, những người khác đã “say” đến không còn sức lực.

Cậu dắt một con ngựa, Tùng Lâm và Hứa Hàng dơ ngọn đuốc rồi tìm đường rời núi. Cậu dắt Hứa Hàng đến một con đường nhỏ, đi nửa canh giờ mới dừng lại.

“Được ròi, đến đây anh tự đi đi, họ đuổi theo cũng không kịp.” Tùng Lâm thả dây thừng cho y, “Tôi không cởi trói cho anh đâu, tôi cũng phải lưu lại đường lui cho mình.”

Hai tay Hứa Hàng bị trói vào nhau, cầm dây cương ngựa cũng đủ rồi. Y hơi hơi chú ý xung quanh, lỗ tai không ngừng nghỉ cả đoạn đường, vẫn luôn tập trung nghe, chỉ sợ có thổ phỉ đuổi theo sau.

Giờ đây xem ra, bốn phía an tĩnh, thật sự không có gian trá.

“Cậu không sợ thổ phỉ phát hiện cậu giở trò sao? Nếu giờ cậu đi tự thú với tôi, còn có thể giữ lại một mạng.” Hứa Hàng hỏi.

Nhưng trong lòng y cũng hiểu được, Tùng Lâm sẽ không đồng ý. Nếu cậu đã có bản lĩnh làm, thì chắc chắn có bản lĩnh để thoát thân, bộ não của vài trăm tên thổ phỉ đó cộng lại cũng chẳng nhiều bằng tâm cơ của cậu.

Quả nhiên, Tùng Lâm âm u cười: “Cậu Hứa, cậu chỉ ăn của tôi có một quân tướng, đã muốn tôi lật cờ nhận thua, có hơi sớm quá nhỉ.”

Phàm là sát thủ, liếm máu trên đao, tin tưởng vào việc phản kích trong đường cùng, sao có thể là hạng dễ nhận thua?

Hứa Hàng cụp mắt nhìn cậu, ánh mắt đạm mạc rất nhiều: “Sợ cậu thua quá khó coi thôi.”

“Nếu như anh có thể xuống núi an toàn, tôi sẽ xem xét đến lời anh nói.”

Hứa Hàng quay đầu ngựa, đang định đi thì Tùng Lâm kéo tay lại.

“Thuốc giải.” Cậu nhắc nhở Hứa Hàng.

Hứa Hàng từ cao nhìn xuống, kéo cương ngựa: “Cậu buông tay đã.”

Hai ánh mắt chạm nhau, từng ngón tay của Tùng Lâm buông ra, cho đến khi cả bàn tay đã buông, Hứa Hàng mới nói: “Cậu cúi đầu nhìn tay mình đi.”

Cậu cúi đầu theo lời Hứa Hàng, vạch tay áo ra, Tùng Lâm phát hiện những nốt đỏ ban nãy đã biến mất từ lúc nào, cậu ngẩng phắt đầu, ngựa của Hứa Hàng đã hí lên, chạy đến phía trước vài trượng.

Trong đêm đen, giọng nói lạnh lùng đó nghe vô cùng trào phúng, từ phương xa truyền đến bên tai Tùng Lâm.

“Cái gọi là cỏ độc chẳng qua chỉ là cây thùa, về nhà lấy quả bồ hòn rửa lại vài lần là sẽ không sao, không mất mạng đâu.”

Lúc ngã ở ven đường Hứa Hàng quả thật không có chiêu nào mới, nhìn thấy bên đường có cây thùa mới lên kế này, lúc lâm nạn sẽ có lúc cần dùng đến, có lẽ sẽ kiếm được một cơ hội đảo khách thành chủ.

Cây thùa không có độc tính mạnh, chỉ là da thịt chạm vào sẽ sưng hồng, xử lý sạch là sẽ không sao.

Nếu như không phải loại người thông minh như Tùng Lâm, có lẽ cũng chẳng dễ mắc câu như vậy. Đây chính là một người thông minh tính hết cơ quan, nhưng cuối cùng lại bị tương kế tựu kế đánh bại.

Y không kịp nghĩ nhiều, Hứa Hàng kẹp bụng thúc ngựa, lao như tên bắn xuống núi. Tùng Lâm biết mình mắc bẫy cũng sẽ có hậu chiếu, lúc này chạy khỏi cậu càng xa càng tốt.

Hứa Hàng nhìn mặt trăng trên trời tính tính thời gian, lúc này Đoạn Diệp Lâm có lẽ đã biết tin mình bị bắt rồi nhỉ? Nếu không muốn kế hoạch của Quân thống thành công, y nhất định phải gặp được Đoạn Diệp Lâm trước khi hắn ra lệnh xuất binh.

Nghĩ như vậy, y lại giục ngựa nhanh hơn.

Đường núi đất đá lởm chởm, vó ngựa lộc cộc phía trước, luôn vọng những âm thanh vỡ vụn. Nhưng đột nhiên phát ra những âm thanh xột xoạt, tuy không đến mức thu hút được sự chú ý của con người nhưng Hứa Hàng vẫn dừng ngựa lại.

Y lật người xuống ngựa, hai chân trước của ngựa đã bị người khác động tay chân.

Nếu như chạy thêm một lúc, nhất định sẽ là quang cảnh ngựa mất phanh trước mà ngã nhào cả người xuống. May mắn thì sẽ chỉ bị trọng thương, nếu kém may mắn thì sẽ rớt núi mà chết.

Tùng Lâm này, thật sự không dám coi thường.

Trước mắt phía sau có mãnh hổ không biết bao giờ sẽ đuổi đến, con đường phía trước thì lại không biết có bao xa, trên người Hứa Hàng mang vết thương nặng chưa chữa trị, sức cũng đã đến lúc kiệt, đầu gối y nhũn xuống, ngồi bệt xuống đường nghỉ ngơi.

Gió rừng luôn dữ dội và tàn nhẫn, luôn muốn thổi tắt ngọn đuốc trong đêm. Hứa Hàng vừa nhìn liền dập luôn ánh đuốc, đỡ cho lát nữa lại bị lộ ra vị trí.

Chuyện đã như vậy, ánh đuốc đã tắt, đường phía trước tự nhiên cũng trở nên khó khăn hơn.

Y chỉ có thể lê lết từng bước tìm đường xuống núi, càng đi càng cảm thấy vết thương trên người đau đớn không thôi. Mãi cho đến khi nhìn thấy một hòn đá sắc nhọn, Hứa Hàng mới ngồi xuống, tóm lấy hòn đá dùng sức cứa lên sợi dây thừng đang trói hai tay mình.

“Ưm…”

Viên đá sắc nhọn gồ ghề, động tác cứa dây của Hứa Hàng sẽ có những lúc không cẩn thận mà cứa phải tay mình, cổ tay đã hằn lên vết đỏ sâu hoắm. Đại khái mất thời gian một chén trà, y mới có thể cứa đứt dây trói của mình.

“Phù…” Hứa Hàng sức cạn lực kiệt ngồi xuống nghỉ một lát, mãi sau mới vịn vào gốc cây bên cạnh để đứng lên.

Con đường ban đầu y không dám đi nữa, Hứa Hàng chỉ có thể đổi một con đường nhỏ khác để đi. Y ôm vết thương trên một cánh tay, nghiêng nghiêng ngả ngả, dốc hết sức gồng mình để đi tiếp về phía trước.

Không thể ngã xuống, không thể ngã xuống, không thể ngã xuống.

Y là Hứa Thiếu Đường, quá khứ có bao nhiêu bận nước sôi lửa bỏng y đều có thể vượt qua, mệnh số cho dù trắc trở, há có thể bỏ mạng nơi đây?

Y tự nhủ với bản thân như vây, càng nhủ trước mắt càng tối đen đi.

Trong cơn mê mang, bên tai Hứa Hàng dường như nghe thấy một trận bước chân, trong lòng y không khỏi rét run.

Là thổ phỉ? Hay là Tùng Lâm? Hay là người của Quân thống?

Hay là…

Ngay khi trong lòng y đang do dự khó đoán, một âm thanh quen thuộc đến khắc vào trong cốt tủy, tựa như ngọn lửa giữa đêm đông, chớp mắt đã chiếu sáng hết mê man trong mắt y.

“Thiếu Đường!”

Vừa ngẩng đầu, như gặp trăng sao chín tầng trời. Một người đàn ông mặc quân trang đứng dưới một gốc cây đằng già khô héo, trên một con đường nhỏ, sừng sững như một chiến thần.

Đoạn Diệp Lâm men theo một con đường nhỏ khác lên núi, không ngờ đánh bừa mà trúng, gặp phải Hứa Hàng ở đây.

Mà ngay khi nhìn thấy Hứa Hàng, máu toàn thân Đoạn Diệp Lâm như chảy ngược! Chỉ vì Hứa Hàng nhìn như một cái xác không hồn đang vất vưởng, đứng cũng đứng không vững, khắp người là máu tươi, quần áo rách rưới, thậm chí y nghe thấy tiếng gọi của Đoạn Diệp Lâm, ánh mắt cũng không sáng lên là bao.

Đoạn Diệp Lâm xông lên phía trước, Hứa Hàng dường như đã hao tổn hết sạch sức lực, không còn lo lắng mà ngã nhào vào lòng Đoạn Diệp Lâm.

Hết chương 54.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me