Dam My Trans Dong Tuoc Toa Kim Thoa The Vi Chu Tra
Trong chận chiến sinh tử này, cũng có chỗ sơ hở. Chỗ sơ hở lớn nhất nằm ở nó quá vội vàng, cho nên khuyết điểm nằm ở “con người”.Đường Hứa Hàng có thể nghĩ đến có hai con đường, một con đường có thể cắt đứt tay chân của Quân thống, một con đường là chi viện Đoạn Diệp Lâm.Cho nên địa điểm đầu tiên y đến là lãnh sự quán Nhật Bản, chỉ đích danh muốn gặp Hắc Cung Huệ Tử.Hôm nay trời âm u, dường như muốn đổ trận mưa lớn, gió thổi lệch sang hướng tây nam.Hắc Cung Huệ Tử có lẽ thật sự rất thích màu đen, hôm nay nàng mặc mộ bộ kỳ bào màu đen, lúc nhìn thấy Hứa Hàng, trên tay cầm thuốc còn đang rung, tàn thuốc rơi vào trong ống, nàng chầm chầm đi tới: “Ôi, vị này là khách quý đấy~”Nói xong liền thở một làn khó, nho nhã trí mạng.Hứa Hàng gật đầu, hai tay ôm quyền: “Cô Hắc Cung, lời vòng vo tôi không nói nữa, hôm nay đến đây là có việc muốn nhờ cô giúp.”Động tác ngồi xuống của Hắc Cung Huệ Tử ngưng một lát, sau đó nàng lộ ra một nụ cười kiều mỵ, chuẩn bị dùng trà cụ trên bàn để pha trà. Nhưng lại bị Hứa Hàng dơ tay ngăn lại, Hứa Hàng lấy ra trà mình đem đến: “Nếu đã có việc phải nhờ, thì chuyện pha trà phải để tôi làm.’Hắc Cung Huệ Tử cười, để y làm. Hứa Hàng pha trà rất thành thục, nước vừa vào ấm là sôi ngay, khi có tiềng ục ục nhỏ vang lên, liền mở nắp ấm ra. Dụng cụ thử độ ấm, đặt trà, pha trà, rót trà, phụng trà. Khi lá trà nổi lềnh bềnh trên nước, tiếng Hứa Hàng trong veo như ấm trà xanh dần dần tiến tới, y nói rõ mục đích đến đây của mình.Một tách trà thơm ngát thanh vị đặt trước mặt Hắc Cung Huệ Tử, điều nên nói Hứa Hàng cũng đều nói xong. Sau đó, Hắc Cung Huệ Tử không nâng tách trà đó lên để uống.Nàng đổi sang vắt một chân khác, một bộ mỹ nhân tựa ghế, tay đặt lên thành sô pha, ngửi mùi hương trà, ánh mắt thoải mái khẽ híp, lười nhác nói: “Mục đích đến đây của Hứa tiên sinh tôi đã hiểu, nhưng tôi làm gì có lý do gì để giúp cậu đây?”“Tuy cô đầu hàng dùng tên người Nhật, nhưng tên thật của cô là Ái Tân Giác La Văn Huệ, cô là người Trung Quốc, cho nên tôi nghĩ cô có lẽ cũng có một tấm lòng nhiệt tình.”Lời trên bề nổi không đau không ngứa.“Ha ha… người Trung Quốc? Hứa tiên sinh đừng có đùa tôi.” Hắc Cung Huệ Tử che miệng cười, mặt cười nhưng trong không cười, khi nàng nâng mắt lên lần nữa, tất cả ý cười đều co rút rồi bị thay thế bằng vẻ xấu xa: “Đến Hoàng đế còn bị người Trung Quốc đuổi cổ ra khỏi Tử Cấm thành, những người Mãn lưu lạc như chúng tôi, sớm đã điêu tàn rồi. Cuối cùng, vẫn là người Nhật chịu thu lưu chúng tôi. Tấm lòng nhiệt tình? Nếu tôi mà có thứ đồ chơi đó, đã không biết chết bao nhiêu lần rồi.”Năm đó một trận súng vang ngập trời, đã đóng chặt những năm tháng thiên thu tuế nguyệt, đế vương trên ngai vang bị xách cổ đuổi xuống đài, Ái Tân Giác La là dòng tộc tôn quý nhất, chớp mắt đã trở thành một sự trào phúng.Nàng là một nữ nhi khuê các, bị cha anh đẩy vào gia tộc Hắc Cung của người Nhật làm con gái nuôi, chỉ vì để bảo đảm được cuộc sống ấm no tôn quý áo đến đưa tay, cơm đến há miệng.Chỉ vì muốn có được sự che chở của người Nhật, gia đình coi nàng như một lễ vật, tặng lên trên giường của gia chủ gia tộc Hắc Cung hơn nàng tới bốn mươi tuổi. Nàng từng khóc lóc, nàng từng cầu xin, nhưng đổi lại chỉ được một mệnh lệnh lạnh lùng của cha anh.Từ ngày đó về sau, nàng đốt hết y thường của mình, chỉ mặc lên một chiếc váy đen.Ai là người thân? Ai là kẻ địch? Nàng sớm đã không phân được rõ ràng.Hứa Hàng nhìn nàng nửa khắc, nói: “Cho nên, cô không định giúp.”“Việc phí công vô ích, tôi không muốn làm.”“Huệ Tử tiểu thư thật sự nghĩ tôi tay không vác mặt đến sao?”Hắc Cung Huệ Tử càng cười càng độc, nàng ngắm móng tay dài của mình, một bộ mặc kệ nhà ngươi: “Tiền tài, phía quân Nhật chúng tôi không thiếu. Huống hồ, Quân thống có ý muốn giao hảo với quân Nhật chúng tôi, hôm nay cậu đến ngược lại đã nhắc nhở tôi có thể liên thủ đàng hoàng với Quân thống rồi, không có Đoạn Tư lệnh, quân Nhật chúng tôi nhất định rất vui mừng.”“Hắc Cung tiểu thư, những điều cô nói tôi cũng rất rõ ràng, nhưng cho dù là vậy tôi vẫn sẽ đến. Bởi vì tôi có tự tin có thể khiến cô giúp tôi kéo chân sau của Quân thống.”Rất không kiên nhẫn lắc đầu, Hắc Cung Huệ Tử khép mắt như mèo: “Tôi? Vậy Hứa tiên sinh có lẽ phải thất vọng đi về rồi.”Lời từ chối thẳng thừng, lại không ngờ Hứa Hàng chẳng bất ngờ gì về câu trả lời của nàng, ngược lại quay ngoặt sang một vấn đề không hề liên quan khác: “Cô Hắc Cung có cần thử qua trà tôi mang đến hay không?”“Tôi uống trà Nhật Bản đã quen, không thích vị trà quê này.” Ánh mắt Hắc Cung Huệ Tử độc ra sao, vừa nhìn đã biết đây không phải loại trà quý hiếm gì. Nàng là con cháu vương tôn, kén chọn vô cùng, không phải trà tốt tuyệt không uống.“Trà này của tôi cái hay không nằm ở loại trà, mà là nằm ở người trồng trà.”Đối thoại giấu giấu mở mở khiến Hắc Cung Huệ Tử không kiên nhẫn nổi, nàng đứng lên: “Hứa tiên sinh, đạo không cùng khó đi chung đường, tiễn khách.”Phía sau có hạ nhân tiến đến thu dọn đồ đạc chuẩn bị tiễn khách, Hứa Hàng thở dài, âm thanh nhỏ bé nhưng lại mang đến lực sát thương mười phần: “Thật sự rất đáng tiếc, đây là trà mà đích thân Trường Lăng đại sư phơi, tổng cộng cũng chỉ có một bình như vậy.”Đột nhiên, Hắc Cung Huệ Tử dừng bước chân, nàng chầm chậm quay người lại, cái tên mẫn cảm trong lời nói bị nàng bắt được.“Cậu nói cái gì?”“Thật sự nếu không có nước cờ nào trong tay, tôi nào dám chỉ nói suông đến nhờ cô giúp?” Y nâng ly trà, ngửi qua hương thơm, tựa hồ rất hưởng thụ rồi uống chén trà đó.“Cậu… cậu có ý gì?”Nhìn thấy vẻ dao động của Hắc Cung Huệ Tử, Hứa Hàng tiến đến trước người nàng, đè thấp tiếng nói, chất giọng như ma quỷ ở bên tai nàng chầm chậm thốt ra: ““Thế gian khó được kế vẹn toàn, không phụ Như Lai chẳng phụ nàng” tiếc là Phật tâm vô ý, tiểu thư đa tình, phải cũng chẳng phải?”Hắc Cung Huệ Tử vừa nghe đã đờ người, toàn thân nàng không nhịn được run lên, đến sợi gân trên lông mày cũng nảy động, thoắt cái gương mặt đã trắng bệch, nàng run tay cho lui hạ nhân, run giọng nói: “Cậu… cậu im miệng…”“Không muốn người khác biết, trừ khi mình không làm. Huệ Tử tiểu thư nếu đã dám động lòng, thì còn sợ gì người khác nói toạc ra?”Tình thế thay đổi, quyền chủ động rơi vào tay Hứa Hàng.“Sao cậu biết được! Quản miệng cậu chặt chẽ cho tôi.”Hứa Hàng đứng ở đó, rõ ràng là gương mặt thanh tú vô hại, thế nhưng lại giống như tên đồ tể, bóp chặt lấy cổ hỏng vật sống, ép bức đúng mực mà nói: “Hắc Cung tiểu thư, vai trò của cô chỉ là một gián điệp người Nhật cài ở Trung Quốc, sắc đẹp và thủ đoạn là vũ khí của cô. Cho nên, một kẻ thân là gián điệp không thể nảy sinh tình cảm, nếu như để người Nhật biết được cô đã có mầm mống thay lòng, cô nói xem bọn họ sẽ làm gì?”Gián điệp trước giờ phải lạnh lùng tỉnh táo, một khi đã có vướng bận, gián điệp giỏi nhất cũng sẽ trở thành con bài vô dụng.Người Nhật Bản bỏ bao tâm huyết để bồi dưỡng lên một Hắc Cung Huệ Tử, nếu như chuyện nàng ái mộ một hòa thượng bị phát hiện, Trường Lăng chắc chắn phải chết, hơn nữa còn là không được chết tử tế.Nói cho cùng, trên tay nàng dường như có đại quyền ngập trời, nhưng đều là sự bố thí của người Nhật, nàng là đao, không phải kẻ cầm đao.Cổ họng nghẹn lại, nàng nhìn Hứa Hàng gần ngay trước mắt, không biết vì sao trong lòng lại có một loại sợ hãi: “Cậu dám làm tổn thương anh ấy? Có tin tôi lấy mạng cậu không?”Hứa Hàng không hề nhượng bộ, trực diện phản kích: “Giờ đây sau lưng tôi có người dí súng vào, mệnh treo vách núi, không thể không đi mạo hiểm. Chỉ có cô Hắc Cung có thể đẩy nòng súng kia đi giúp tôi, tôi mới toàn tâm toàn ý bảo toàn được vị trong Pháp Hỉ tự kia.”“Tôi hiện giờ lập tức giết chết cậu, cắt lưỡi cậu, xem cậu còn có thể lắm lời được không.”Hắc Cung Huệ Tử quay người muốn lấy súng, Hứa Hàng ấn tay nàng lại, lực đạo mạnh tới ấn ra mấy vết đỏ trên tay nàng.“Chỉ cần hôm nay tôi không bước ra khỏi cánh cửa này, ngày mai, người khắp thành Hạ Châu đều biết người trong lòng cô là ai. Tôi bảo đảm với cô, kẻ đầu tiên biết, là người Nhật.”Lời nói rơi xuống, tựa như một viên đạn bắn trúng mi tâm của Hắc Cung Huệ Tử, một súng thấy đáy, đánh cho nàng không có sức phản công.Ái dục vô sỉ nhất của nàng, điểm yếu nàng không dám động đến, đều bị người trước mắt này nắm lấy đe dọa.Nhiều năm sống trong đám đàn ông kinh tởm, nàng sớm đã tưởng đời này mình sẽ chỉ còn cảm giác căm ghét tột cùng đối với loại sinh vật chỉ biết mắng nhiếc trên đầu đàn bà này. Ai mà biết, một thoáng kinh hồng, trái tim đã chết của nàng lại được quét sạch mạng nhện vây khốn bằng một đôi tay phổ độ chúng sinh.Trường Lăng, Trường Lăng, là mảnh đất sạch sẽ trong lòng nàng.Trường Lăng là vô tội, nàng không thể để tội nghiệt của mình liên lụy đến y.Nàng căm hận phừng phừng lườm thiếu niên trước mắt, mười móng tay dài đẹp đẽ nắm chặt kỳ bào, qua một lúc lâu mới thả ra, Hắc Cung Huệ Tử cho Hứa Hàng một viên định tâm hoàn: “…Được. Coi như cậu ác.”Giao dịch thành công, Hứa Hàng vội vã rời khỏi lãnh sự quán Nhật Bản.Phía sau bóng lưng rời đi của Hứa Hàng, Hắc Cung Huệ Tử sức cùng lực kiệt ngã trên ghế, tức điên lên xô đổ hết đồ đạc trên bàn, gương mặt tinh xảo nhíu hết lại một chỗ, sau đó chôn trong hai lòng bàn tay.Bị người khác phát hiện rồi.Bị người khác phát hiện rồi.Bị người khác phát hiện rồi.Khắp đầu chỉ vang vọng lại âm thanh này, nỗi sợ cùng sự xấu hổ quanh quẩn khi tình dục trơ trụi bị người ta nhìn thấy.Đã rất lâu rất lâu rồi, chưa nếm phải mùi vị chán nản bất lực như vậy.Sau lưng nàng, Kiện Thứ từ từ đi đến, sắc mặt thâm trầm, âm thanh khàn khàn: “Tôi sớm đã nói rồi, Huệ Tử, tên hòa thượng đó sẽ hại chết cô.”Hắc Cung Huệ Tử đột nhiên đứng dậy: “Anh đến lúc nào?”“Ngay từ đầu đã đến.” Kiện Thứ đi đến trước mặt, trong mắt tràn đầy lo lắng, “Cô nên giết tên hòa thượng đó! Không thể để hắn có cơ hội quấy nhiễu tim mình, có hiểu không?”Nghĩ đến đây tiếng nói của hắn đột nhiên ác độc: “Nếu cô không làm được! Để tôi đi giết!”“Chát!”Một cái tát dùng hết mười phần sức lực rơi trên mặt Kiện Thứ, Hắc Cung Huệ Tử chỉ vào mặt hắn uy hiếp: “Anh dám giết anh ấy, thì giết tôi trước!”Nàng giận dữ quay người, vội vàng ra khỏi cửa, việc Hứa Hàng yêu cầu rất cấp bách, nàng phải kịp thời nghĩ được cách kéo chân Quân thống.“Huệ Tử! Cô tỉnh táo lại đi.” Kiện Thứ gầm lên như một con dã thú.Bước chân của Hắc Cung Huệ Tử ở cửa đột nhiên dừng lại. Bóng dáng nàng đứng ngược sáng nhìn cô độc và gầy yếu.Nàng không quay đầu, nhưng trong lời nói lại mang chút khẩn cầu: “Tôi vĩnh viễn sẽ không phản bội đế quốc Nhật. Tôi đem anh ấy đặt trong lòng, chỉ là đặt trong lòng mà thôi. Kiện Thứ, anh biết tôi không thể nào rời đi được mà, như vậy có được không? Cứ coi như, cho tôi tùy hứng một lần, được không?”Kiện Thứ không nói chuyện, hắn nghe lời nàng nhất, nếu nàng muốn, hắn trước giờ đều chưa từng từ chối qua.Hết chương 57.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me