Dam My Trans Dong Tuoc Toa Kim Thoa The Vi Chu Tra
Đoạn Chiến Châu đơn thương độc mã lên núi chỉ dùng thời gian nửa ngày, sớm đã hội họp với Đoạn Diệp Lâm ở Đông Mân Pha.“Sao rồi?” Đoạn Chiến Châu còn đem chút rượu cho Đoạn Diệp Lâm, để hắn bớt bớt nghiện.Đoạn Diệp Lâm dùng răng tháo nắp bình: “Đỡ được cái là phía sau không có người động tay chân, trên núi bất quá là một nhóm cặn bã, không cần e dè.”Đoạn Chiến Châu quan sát xung quanh, binh lính của Đoạn Diệp Lâm và Kiều Tùng dẫn lên tổn hại không nhiều, tuy tác chiến trong rừng không dễ dàng, nhưng không cản được Đoạn Diệp Lâm có kinh nghiệm phong phú.“Anh, có câu em nói sợ anh không thích nghe. Hứa Hàng đó, từ ngay lúc đầu em đã nhìn ra, là một kẻ vô cùng thông minh, anh đừng thấy dáng vẻ cậu ta hai tai không nghe tới chuyện ngoài cửa sổ, ngày nào cũng ở trong dược đường, chỉ bằng việc cậu ta xuống núi làm những việc quyết đoán như vậy, đã không đơn giản rồi.”Giết người đánh vào tim, đánh vào tim chính là trí mạng. Những lời Đoạn Chiến Châu nói, không một lời nào là Đoạn Diệp Lâm vui vẻ muốn nghe, hắn chau mày: “Em nghĩ nhiều rồi.”“Hai chúng ta là người thân, người ngoài không so được, em nói chỉ vì muốn tốt cho anh. Anh muốn chiều cậu ta, giữ cậu ta lại cũng được, chỉ là anh phải để mắt vào, phòng bệnh hơn chữa bệnh.”“Em đó…” Đoạn Diệp Lâm lắc lắc đầu, cũng chẳng biết có nghe vào hay không, “quản việc của em trước đi đã.”Người ăn nhạt lo lắng kẻ ăn củ cải mặn, một tấm lòng tốt bị cho thành lòng lang dạ thú, Đoạn Chiến Châu mím môi, nhìn đồng hồ đeo tay, hỏi: “Đám người đó chốn đi đâu hết rồi?”Kiều Tùng trả lời thay Đoạn Diệp Lâm, chỉ về phía trước: “Bên kia là sơn cốc, đừng nhìn đám thổ phỉ này không có gì, mưu kế thật sự là hết kế này đến kế khác, hạ độc, phóng hỏa, cơ quan… chiêu trò rất nhiều! Mọi người đánh thì không mệt, nhưng đề phòng những thủ đoạn hạ lưu này thì rất đau đầu, vì thế Tư lệnh mới để mọi người nghỉ ngơi.”Nghĩ đến tình hình chiến đấu mấy hôm trước, Đoạn Diệp Lâm không nhịn được cười lạnh, ngẩng đầu lấy Đoạn Chiến Châu ra đùa: “Suy cho cùng thì cũng là người dưới tay em, bản lĩnh ra phết, anh đã rất nhiều năm rồi chưa gặp phải tên nào ra tay độc ác như vậy.”“Đừng nhắc cậu ta với em!” Đoạn Chiến Châu hung dữ đáp lại, rút súng trong túi ra, “Giờ em đi bắn cho cậu ta một nhát, xem xem cậu ta còn định hại người như thế nào?”“Chiến Châu.” Đoạn Diệp Lâm dơ tay kéo anh lại, thở một hơi dài, muốn nói gì đó, lại nghĩ đến tính cách em trai mình là như thế, không thấy tường nam đổ thì không quay đầu.Cuối cùng chỉ vỗ vỗ vai anh, nói: “Đừng kích động quá, bình tĩnh một chút, em như vậy dễ phạm phải hồ đồ.”Quả nhiên Đoạn Chiến Châu không nghe vào chút nào, tự mình lên ngựa, bộ dáng thề chết trừ gian diệt ác: “Được rồi, em không phải trẻ lên ba, bất kể trên chiến trường hay là người của mình, em đều sẽ xử lý tốt.”Để Đoạn Diệp Lâm đã chinh chiến liên tục nhiều ngày ở lại nghỉ ngơi trước, Đoạn Chiến Châu thúc ngựa đi, dẫn theo một đội binh mã đi dò đường.Khói bụi vó ngựa mãi chẳng tan đi, để lại phía sau lờ mờ đôi mắt lắng lo.Đoạn Diệp Lâm lại uống một hớp rượu, lau lau miệng, Kiều Tùng ở sau lưng hắn hỏi: “Tư lệnh, cứ để ngài ấy đi như vậy sao, thật sự không sao chứ?”Hắn vứt vỏ bình rượu sang một bệnh, Đoạn Diệp Lâm dựa lưng vào thân cây, nghỉ ngơi đáp: “Nếu cậu hỏi về việc xử lý trên chiến trường, thì tôi tin em ấy. Nhưng nếu cậu hỏi về việc xử lý chuyện riêng…”Gió thổi qua mái tóc, có chút ngưa ngứa, Đoạn Diệp Lâm kéo chặt mũ xuống che khuất mắt mình, nhắm mắt dưỡng thần.“… Đời người có những khổ cực không ăn không được, tính cách không nghe người khác khuyên ngăn đó của em ấy, chỉ đành để em ấy đi thôi.”Đoạn Diệp Lâm hít sâu, trong lòng chỉ mong Đoạn Chiến Châu không lâm vào bước đường hối hận đã muộn.Sơn cốc đám thổ phỉ lẩn trốn này rất yên tĩnh, vết tích con người rất ít, cây xanh tươi tốt, dễ cây đan xen.Đoạn Chiến Châu cưỡi trên lưng ngựa, thận trọng đi chậm nhìn quanh tứ phía, súng trên tay nắm chặt.Xì xì, xì xì, xì xì.Có chút âm thanh nhỏ, rồi một số âm thanh không dễ nghe ra rơi vào tai Đoạn Chiến Châu, nhưng anh không nghe được âm thanh đó là đến từ đầu, hô lên một tiếng: “Dừng – xuống ngựa!”Tất cả binh sĩ nghe lệnh xuống ngựa, từng bước chậm chạp đi theo Đoạn Chiến Châu tiến về phía trước thăm dò.Mỗi bước Đoạn Chiến Châu đạp lên đều như đi trên vách núi, chỉ sợ không cẩn thận là rơi vào bẫy. Những kinh nghiệm trước đây nói cho anh biết, âm thanh này chắc chắn có điều quỷ dị.Anh không biết, nơi chỉ cách anh có ba bước chân, là một cái hố lớn, bên dưới là độc vật ăn thịt người.Rắn bọ bên trong đã tức đến đỏ mắt, miệng há thật lớn, nhè lưỡi ra, cái đuôi dày đập liên hồi vào thành hố. Bọ cạp không kiên nhẫn bò tới bò lui, hai cái càng luôn trong tư thế tấn công, thậm chí đã tấn công những con rắn xung quanh.Bọn chúng chỉ là hạng súc vật tràn đầy ác ý, chỉ muốn ăn tươi nuốt sống sinh mệnh khác.Một bước rồi lại một bước.Xì xì, xì xì, xì xì… Âm thanh đó càng ngày càng gần, càng đến càng động đậy, khiến cho Đoạn Chiến Châu rất khó chịu, nỗi sợ không biết trước còn hơn tất cả uy hiếp, đây rốt cuộc là thứ nguy hiểm gì?“Quân trưởng, hay là để chúng tôi đi dò đường đi!” Lính trinh sát ở phía sau tiến đến nói.“Không cần, đi theo tôi thôi! Cẩn thận trước sau!” Đoạn Chiến Châu là một trưởng quan tốt, chưa từng coi nhẹ mạng sống của thủ hạ dưới trướng. “Vậy… vậy chúng ta thử một phát súng cảnh cáo trước?”“Ngàn vạn không được, như vậy dễ bạo lộ vị trí, địch trong tối ta ngoài sáng, cẩn thận vẫn hơn.”Anh lại tiến thêm một bước, chân dần dần nhấc lên, tọng lượng cơ thể dần từ phía sau di động lên phía trước, chỉ cần đưa chân lên phía trước, thêm một chút nữa là sẽ không thể thu trở lại.Dưới chân, chính là tử vong!Chính lúc chân anh đang định dẵm xuống, phía trước đột nhiên xuất hiện một thân ảnh bé nhỏ, dùng toàn bộ sức lực xông đến, tựa hồ đang dùng hết sức lực để phá vỡ lồng ngực cùng vòm họng hét lên-“Đoạn Chiến Châu”Âm thanh hét ra đó, Tùng Lâm phát hiện, vòm họng bị than làm bỏng của mình căn bản chẳng phát ra được chút âm thanh lớn nào, chẳng thể nào tiến được vào trong lỗ tai những người phía trước, thậm chí ngay giây phút âm thanh ra khỏi miệng đã bị gió thổi bay đi.Giống như một chiếc kèn đã bị hỏng, chẳng còn tác dụng gì.Trong lúc cấp bách, cậu rút súng ra, bắn ba phát liên tục vào vách đá bên cạnh.Đất vách đá mềm lỏng, bắn một phát liền vỡ tung ra, từng mảng từng mảng rơi xuống. Nghe thấy tiếng súng, Đoạn Chiến Châu vội vàng rụt chân lùi về phía sau cùng binh sĩ nấp sau tảng đá. Những miếng đất vỡ rơi xuống dưới đất, đập lên cặm bẫy, nắp bẫy sập xuống để lộ những cái hố lớn đùng.Sau khi bụi mù tản đi, thứ trong hố mới dần dần hiện rõ.“A! Đây, đây là gì!” Binh sĩ ở gần nhất phát ra âm thanh kỳ quái, cậu ta nhìn thấy những mảnh đất đập vào những con rắn huyết nhục mơ hồ, những con bọ cạp hoảng loạn bò tới bò lui.Không ít đầu rắn đứt lìa vẫn khép khép mở mở ở đó, đuôi rắn mất đi vẫn còn loăng quăng bò loạn, máu thịt dồn về một nơi, bọ cạp ngửi được mùi máu liền điên cuồng bò về một chỗ gặm cắn, khiến người ta ớn lạnh.Trên trán Đoạn Chiến Châu đầy mồ hôi lạnh, chỉ thiếu một giây thôi là anh đã bị đút trong bụng rắn bọ rồi! Tâm cơ thật tàn độc!Tùng Lâm ở phía xa vẫn giữ tư thế cầm súng, nòng súng đen ngòm nhìn từ xa tựa như đang chỉ vào mình, Đoạn Chiến Châu tức giận không thôi, một tay nhấc lên, hung dữ bắn cho Tùng Lâm một nhát súng!“Bằng!”Vai Tùng Lâm trúng đạn, tay khẽ rung, súng rơi xuống phía xa, cả người lảo đảo ngã xuống.Máu của cậu bắn lên mặt mình, là nóng, là mặn.Vẫn may, vẫn may, đuổi kịp rồi! Cậu nghĩ như vậy.Nếu như chậm một giây, Đoạn Chiến Châu rơi xuống cái hố đó… cậu thật sự không dám nghĩ thêm, một hơi chạy đến đây, sau lưng toàn là mồ hôi, nhưng vì sợ hãi mà đã trở lên lạnh toát.“Khụ khụ… khụ…” Tùng Lâm ngước nhìn bầu trời, ho ra máu, trận này, cậu đã thua triệt để.Hứa Hàng nói đúng, chỉ sợ cậu thua quá thảm mà thôi, hiện tại nhìn lại mình, thật sự là lếch thếch cùng cực.Bên tai là tiếng bước chân chạy đến, có lẽ là Đoạn Chiến Châu đang đến gần, một lần gặp lại gượng gạo và thê lương đến thế, nên dùng biểu cảm gì thì thích hợp đây?Tùng Lâm cảm thấy một màn này quen quá, khi cơn đau dữ dội ở sau lưng truyền lên đại não, cậu đột nhiên nhớ về quá khứ.Đúng, phát súng đầu tiên cậu trúng, cũng là do Đoạn Chiến Châu bắn.Hết chương 59.Tui: Mối quan hệ của ba người Đoạn Chiến Châu, Tùng Lâm và Tùng Vi phức tạp, sẽ được làm rõ ở vài chương nữa. Tui hi vọng đọc đến đó mọi người hãy đưa lời nhận xét, đừng chửi ai vội.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me