TruyenFull.Me

Dam My Trans Dong Tuoc Toa Kim Thoa The Vi Chu Tra

Tùng Lâm vốn là muốn nhớ một chút về chuyện trước đây, nhất thời không cẩn thận lại nhớ về chuyện đã quá xa xưa.

Tùng Vi và Tùng Lâm được Tham mưu trưởng mua từ tay bọn buôn người về, năm đó, Tùng Vi sáu tuổi, Tùng Lâm năm tuổi.

Cậu vẫn luôn nhớ, là chị gái nói với mình, bà lão đó bán kẹo mạch nha, vì thế cậu liền đi theo bà lão, nhưng mà đi rất lâu cũng chẳng quay về, chị gái đuổi theo, hai người đều bị bắt đi.

Tham mưu trưởng đưa họ vào một tổ chức gọi là “Huyết chu tước”, ngày đầu tiên hai chị em đã bị đánh đến không cử động được, đây là nói cho họ biết, tiết học đầu tiên là phải quen với đau đớn.

Năm tháng sống trong máu thịt dưới ánh đao, trong mưa trong lửa, ăn thịt uống máu. Tùng Lâm lần đầu tiên giết người là vào khi tám tuổi, cậu cắt một nhát qua động mạch cổ của người đang hôn mê, máu phun ra, cả người co giật rồi không động đậy nữa.

Cậu sợ đến mức tè ra quần, sau đó bị phạt quỳ cả một đêm.

Lúc đó cậu đã biết, đời này của mình, đã như hình như bóng với việc giết chóc, tránh không được.

Ở ngoài, Tùng Vi và cậu lấy thân phận là con trai con gái nuôi của Tham mưu trưởng.

Tùng Vi tường ôm lấy cậu nói: “Tiểu đệ, mẹ nói, giết nhiều người quá sẽ không được nhập vào luân hồi. Sau này chị đi giết người, em không cần phải giết nữa.”

Tùng Lâm cười, cười chị gái vẫn quá đơn thuần.

Gặp Đoạn Chiến Châu là một sự cố bất ngờ.

Hôm sinh nhật mười tuổi của con thứ nhà Tham mưu trưởng, cũng chính là sinh nhật Tùng Lâm.

Nhưng hôm đó, cậu trải qua như những ngày thường, luyện tập vác nặng chạy mười dặm, chiến đấu, ám sát, nghiên cứu độc dược mãi cho đến khi ngã xuống giường với một thân bụi bặm, nghe thấy âm thanh hát chúc mừng sinh nhật ở phủ Tham mưu trưởng cách vách, cậu mới nhớ ra.

Một sát thủ sống trong tăm tối không cần phải trải qua ngày lễ vô vị này, giáo quan sát thủ nhất định sẽ nói vậy. Nhưng đến nửa đêm, cậu vẫn không nhịn được tò mò bò lên tường – cậu thề rằng, cậu chỉ hiếu kỳ nhìn một cái thôi.

Chính vì một cái nhìn này, là bắt đầu cho mọi sự sai trái.

“Cậu là ai?” Đứng dưới tường là Đoạn Chiến Châu với gương mặt hãy còn non nớt, anh nhìn có vẻ hơn Tùng Lâm năm sáu tuổi, trong bữa tiệc có một tiểu thư nhà giàu cứ dính lấy anh, anh không kiên nhẫn nên ra ngoài hít thở, vừa đến liền nhìn thấy một nhóc con mặt mũi lấm lém đang ngó đầu ra nhìn.

Tùng Lâm giật mình suýt đã rúc đầu về, căng thẳng nhìn chằm chằm Đoạn Chiến Châu.

Đoạn Chiến Châu nghiêng đầu: “Tôi hỏi cậu đó! Cậu là trộm hả?”

Tùng Lâm lắc lắc đầu, thật ra cậu đang nghĩ, nếu tên này mà la hét lên, để cho giáo quan nghe thấy, cậu sẽ một đao giết chết luôn.

Đoạn Chiến Châu nhìn nhìn về bữa tiệc phía sau, rồi lại quay đầu lại, rất hiểu mà hỏi: “Có phải cậu muốn đến nơi như vậy để chơi không? Muốn mở mang tầm mắt?”

Tùng Lâm gật gật đầu, nhưng tay đã thò vào trong túi lấy ra một con dao nhỏ. Vì để dỗ Đoạn Chiến Châu lại gần, cậu cố ý làm ra thủ thế, chỉ chỉ vào bữa tiệc xong lại chỉ chỉ vào bản thân, khóe miệng mở ra nhưng lại không phát ra âm thanh.

Cậu nghĩ, Đoạn Chiến Châu vì muốn nghe xem mình nói gì thì sẽ tiến lại gần, như vậy cậu có thể nắm chắc từ tường phi qua tấn công, hạ đao đâm nát hầu kết của anh.

Ai biết Đoạn Chiến Châu phản ứng một lúc, ồ lên một tiếng, thế mà lại quay lại bữa tiệc. Tùng Lâm tò mò xem anh muốn làm gì cho nên không rời khỏi bờ tường, mãi cho đến khi Đoạn Chiến Châu quay lại với một chiếc đĩa nhỏ trên tay. Trên chiếc đĩa nhỏ là một miếng bánh kem, còn cắm một cây nến phương tây được làm thủ công cực tinh tế, giống như một cái cây nhỏ vậy.

Thật đẹp.

Trong “Huyết chu tước” điều gì cũng đen tối u ám, đến cửa sổ còn bị bôi đen, trong viện chẳng có hoa hoa cỏ cỏ, trang nghiêm đáng sợ, cậu chưa từng thấy thứ nào đẹp như vậy.

Bờ tường khá cao, Đoạn Chiến Châu kiễng chân đưa chiếc đĩa đến, ngọn nến vừa đúng cao tới cằm cậu, khiến cậu nhìn càng rõ ràng hơn.

Kem bơ trắng bồng bềnh như đám mây, thật sự có thể ăn sao? Vậy thì phải là mỹ vị ngon như thế nào.

“Này em trai, chỉ còn dư một miếng bánh, cho em đấy. Ban nãy em cứ chỉ tới chỉ lui, anh nhìn cái là biết, em nói hôm nay là sinh nhật em đúng không? Thế nào hả? Anh đây có phải rất thông minh không.”

Tùng Lâm ngốc ngay tại chỗ, nửa khắc vẫn chưa nhận lấy, Đoạn Chiến Châu dơ bánh tay có hơi tế, cau mày: “Này! Sao em không nói chuyện? Em không nói được à?”

Tùng Lâm hồi thần, dao trong tay rơi xuống bụi cỏ phía dưới, cậu vội đưa tay ra đỡ, lúc này liền nghe thấy một tiếng gọi phía xa: “Chiến Châu, chúng ta phải về rồi, mau qua đây!”

Đoạn Chiến Châu quay đầu: “Đến đây! Đợi một chút!”

Nhưng đợi đến khi anh quay đầu lại, người trên bờ tường đã không thấy đâu, bánh kem cũng chẳng cầm đi.

“Ôi! Này! Người đâu? Đi rồi sao?” Thật chẳng lễ phép gì… Anh nghĩ trong lòng rồi rời đi.

Ở bên kia bờ tường, Tùng Lâm vì sợ người khác phát hiện nên lập tức nhảy xuống chốn đi, mở bàn tay ra, ban nãy chỉ kịp túm lấy ngọn nến trên chiếc bánh kem.

Bởi vì cấp bách mà dùng lòng bàn tay dập lửa nến, giờ lòng bàn tay còn có hơi rát, nổi lên vài mụn nước, đầu ngón tay dính chút kem bơ.

Cậu đặt bên miệng nếm, nếm rất là lâu.

Đêm đó cậu về phòng mình, gối đầu lên gối, cả đêm không ngủ được, đến khi trời sáng, cậu hỏi Tùng Vi: “Chị ơi, chị có biết… kem bơ có vị ra sao không?”

Tùng Vi ngủ đến mơ hồ, lật người lại, lẩm bẩm: “Đó là mùi vị mà cả đời này chúng ra cũng không nếm được.”

Từ đó về sau, cậu thường xuyên leo lên tường ngồi, đợi xem người thiếu niên kia có còn xuất hiện không.

Cho tới vài năm sau, cậu và Tùng Vi cuối cùng cũng rời khỏi tổ chức, lấy thân phận ngoài mặt được Tham mưu trưởng giới thiệu với xã hội thượng lưu, cậu cuối cùng cũng có thể đường đường chính chính đối diện với Đoạn Chiến Châu.

Lúc đó Đoạn Chiến Châu đã là một quân nhân, không nhìn được vẻ non nớt khi trước, vóc dáng cao lớn đứng ở đó, khiến người ta chú ý không thôi.

Không có ai biết, lúc Đoạn Chiến Châu và Tùng Lâm nắm tay nhau, ngoài mặt thì bình tĩnh nhưng trong lòng đã nhộn nhạo không ngừng. Chỗ ngón tay tiếp xúc đó cứ tê dại như có luồng điện xoẹt qua.

“Đoạn tiên sinh, xin chào, nghe danh đã lâu.” Nếu nghe kỹ lời nói, thậm chí còn cảm thấy khí tức đang loạn.

“Ừm, xin chào.” Nhưng mà, Đoạn Chiến Châu chỉ khách khí nắm lấy tay cậu rồi buông.

Anh không nhớ cậu, cũng đúng, một đoạn nhạc dạo như cỏ dại, làm sao sẽ có người nhớ.

Có đôi lúc mọi chuyện cứ là như vậy, khi Đoạn Chiến Châu đến cửa hỏi cưới Tùng Vi, tâm trạng của Tùng Lâm giống hệt cái đêm không lấy được miếng bánh kem vậy, trống rỗng.

Nếu như, không để cậu nếm thử được mùi vị kem bơ, thì cậu cũng chẳng mong nhớ miếng bánh kem đó đến vậy, thật đó.

Nhưng vận mệnh lại cứ khăng khăng cho cậu chút ngọt ngào, để cậu cầu mà chẳng được.

Thứ còn lại, toàn là cay đắng.

Hết chương 60.

Tui: Người dịch là người có trái tim dễ vỡ, nên chương nào cũng phải chen mỏ đôi câu, mong đồng bọn đừng mắng nhân vật. Vụ đến của xin cưới này, vụ Tùng Lâm bị bắt lúc nhỏ, vụ Tùng Lâm giết chị gái đều có nguyên do cả á các bồ hic, tội nghiệp thằng nhỏ hic.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me