Dam My Trans Dong Tuoc Toa Kim Thoa The Vi Chu Tra
Có lẽ là vì cậu là em trai ruột của vị hôn thê mình, cho nên Đoạn Chiến Châu đối xử với Tùng Lâm rất nhẫn nại. Anh thấy Tùng Lâm có hứng thú với súng, liền dẫn cậu đến thao trường tập bắn.Chuyện này thật sự khiến Tùng Lâm khóc cười chẳng xong.Cậu sáu tuổi đã cầm súng, kỹ thuật còn giỏi hơn Đoạn Chiến Châu cả một ngọn núi, thế mà giây phút này cậu còn phải giả bộ ra dáng vẻ không biết súng là thứ gì."Em cầm trước như thế này, sau đó nhìn chỗ này... đúng... nhắm thẳng chỗ này..."Sai rồi, Tùng Lâm nghĩ trong lòng, cách bắn súng của Đoạn Chiến Châu thiên về thói quen cá nhân, và thói quen này là sai lầm không thể phạm phải mà giáo quan sát thủ thường xuyên nhắc nhở bọn họ.Sau đó cậu nghe Đoạn Chiến Châu chỉ huy, cậu đành cố ý bày ra vẻ không biết xin chỉ dạy.Khi phát súng đầu tiên bắn ra, còn phải giả bộ bị lực giật làm bị thương cánh tay, vứt súng ra xa, rồi ôm lấy cánh tay kêu đau."Không sao chứ?" Đoạn Chiến Châu vội xà đến, cầm cánh tay cậu lên xem, không nặng không nhẹ xoa bóp, lực đạo khiến cho cơ bắp thả lỏng rất nhiều. Tùng Lâm nhìn anh ở cự ly gần, nhìn thấy mi mắt anh không dài, nhưng rất dày, ánh mắt đó chuyên chú nhìn một vật gì đó, thật sự rất mê người.Sự dịu dàng này khiến cho Tùng Lâm cứ như khuê nữ nhà ai đang gom góp của hồi môn, giấu hết vào đáy rương cẩn thận bảo quản."Em xin lỗi, em có hơi ngốc, làm khó anh dạy em rồi." Tùng Lâm nói với anh.Đoạn Chiến Châu cười, tháo gang tay ra: "Lần đầu tiên có thể bắn như vậy đã là không tệ rồi, em cứ luyện tiếp, anh dẫn chị em ra ngoài một lát."Vừa quay người, liền nhìn thấy Tùng Vi đứng ở cửa, giống như một chú chim nhỏ ôn thuận chờ người dắt đi, nhìn thấy Đoạn Chiến Châu liền nở nụ cười ngọt ngào.Họ đi rồi, Tùng Lâm liền chạy ra phía cửa nhìn theo, cậu chốn trong góc nhìn bóng lưng họ. Lúc lên xe, Tùng Vi hai tay ôm cổ Đoạn Chiến Châu, hôn lên má anh một nụ hôn.Họ giống như một cặp đôi hoàn hảo, nhìn rất chói mắt.Tùng Lâm quay về thao trường, cầm súng lên, tư thế nắm súng chính xác và vững vàng, cậu bắn sạch đạn trong súng lên tấm bia, không có phát nào trượt,Nếu như chuyện tình cảm cũng có thể đơn giản như bắn súng thì tốt biết bao, chí ít cậu giỏi về nó.Hôn lễ mà chẳng người nào mong chờ, vẫn đến.Quyết định giết Tùng Vi giống như vết mụn nước bị bỏng rách toạc ra, rất đau.Tùng Vi, chị gái của cậu, chết trong đêm tân hôn, bị một con dao đam vào tim, nhanh chuẩn độc.Người cầm dao chính là em trai ruột của nàng.Cậu từng giết nhiều người, chỉ là lần này, người mình giết là người quen, càng là người thân.Đoạn Chiến Châu đỡ lấy Tùng Vi toàn thân đầy máu, một súng bắn xuyên vai Tùng Lâm, nếu không phải trước khi chết Tùng Vi níu lại tay anh, thì viên đạn đó đã chính xác bắn vào đầu cậu.Nàng hấp hối nói: "...Đừng làm hại em trai tôi."Ánh mắt cuối cùng chị gái nhìn cậu, thông thấu sạch sẽ, tâm tư của cậu, chị gái đều đã hiểu hết.Tất cả mọi người đều nói Tùng Lâm điên rồi, bị ma quỷ ám, đại nghịch bất đạo, chỉ có bản thân Tùng Lâm biết, thế giới của cậu, từ khoảnh khắc chị gái chết đi, đã vỡ tan tành như kính thủy tinh, toàn là mảnh vụn.Đoạn Chiến Châu giày vò cậu là đáng đời cậu, bởi vì cậu đã giết người phụ nữ anh yêu, giết thê tử của anh. Cũng giống như câu nói khi anh bắt cậu nuốt than cháy để đền tội cho Tùng Vi vậy.Tui: Tùng Lâm, con ngốc quá đi mất, anh con từ đầu chí cuối nó chỉ yêu mình con mà thôi hic."Tùng Lâm, chỉ cần cậu còn xuất hiện trước mắt tôi một giây, tôi sẽ khiến cậu đau đớn một giây, đau vào xương cốt, khiến cậu hối hận biết vậy chẳng làm."Câu nói này, từ khi bắt đầu cho đến hiện tại, anh nói được làm được.Cũng như khi trên núi Cửu Hoang vậy, thời khác này, Tùng Lâm nằm đó lấy sức thở, trước mắt tối đen, Đoạn Chiến Châu đi đến, dùng chân dẫm lên vết thương trên vai y."Hự!"Tùng Lâm đau đến co hết lại, Đoạn Chiến Châu ngồi xổm xuống, niết lấy cằm cậu, trong ánh mắt dường như phát hỏa: "Tôi thật sự có mắt không tròng, mới giữ lại kẻ họa hại như cậu ở bên mình, tôi thế mà chưa từng nhìn thấu cậu."Được rồi, ánh mắt chán ghét đến tận xương tủy đó, nhìn mình giống như một đống rác, Tùng Lâm muốn cười, nhưng lại chẳng cười nổi.Đoạn Chiến Châu dùng tay niết vết thương trên mặt cậu, ác độc niết: "Sao hả? Nuốt một lần than cháy không khiến cậu nhớ bài học đúng không? Cậu còn muốn hại bao nhiêu người bên cạnh tôi!""Khụ khụ... khụ khụ khụ..."Đoạn Chiến Châu đã giận đến mất hết lý trí, mạnh mẽ nhấc Tùng Lâm dậy, niết chặt cổ họng cậu: "Chẳng trách, cho dù tôi giày vò cậu như thế nào cậu cũng không chịu bỏ đi! Thì ra, thì ra là cậu là gián điệp!""Nể mặt chị gái cậu, tôi mới tha cho cậu một mạng! Kết quả cậu lại dám câu kết với Quân thống đến hại tôi? Sao hả, lão ta cho cậu chỗ tốt nào? Vinh hoa phú quý sao? Vậy thì cậu đúng là nhịn nhục giỏi, thật sự là một tiếng kêu kinh động mọi người.""Giờ tôi có chút hối hận lúc đó để cậu nuốt than cháy khiến cậu bị câm, bởi vì tôi muốn nghe xem, cậu định giảo biện ra cái lý do gì!"Trong lòng anh tràn ngập sự thất vọng và cảm giác bị phản bội, cái cảm xúc này, lúc Tùng Vi chết anh cũng chưa từng cảm thấy.Từ đó đến giờ thời gian dài như vậy, anh đều phát tiết qua việc giày vò Tùng Lâm, đáng sợ là, loại cảm giác áp chế đơn phương này thế mà khiến trong lòng anh nảy sinh chút biến hóa.Rốt cuộc là đã dùng bao nhiêu cách đây? Anh từng phạt Tùng Lâm quỳ cả đêm trong đêm tuyết rơi lạnh ngắt, khiến cậu sốt cao đến mấy ngày không hết. Anh từng trong lần ra biển ném Tùng Lâm lên con thuyền nhỏ mặc cậu sống chết, mặc cậu bị gió thổi nắng chiếu. Anh từng giam cậu trong phòng củi bắt làm việc nặng mà không cho ăn uống, cho đến khi hai tay cậu đều đã bị cước... việc mà người thường đều không chịu nổi, Tùng Lâm đều chịu được.Chỉ là mỗi lần phạt xong, Tùng Lâm đều đứng ở đó, trên mặt không vui không buồn, trong mắt viết đầy sự lo được lo mất, thê lương buồn bã, dường như một kẻ đáng thương không dung trời đất.Mỗi lần, Đoạn Chiến Châu đều có cảm giác đau đớn như gai đâm trong lòng, anh đem cảm giác này cứng ngắc đổ cho là nỗi áy náy với Tùng Vi, rồi sau đó lại tra tấn Tùng Lâm càng lợi hại hơn.Tên nhóc này, là một tên khốn, sao cậu ta lại có thể là gián điệp cơ chứ?Đã đến nước này, Tùng Lâm biết mình thua hoàn toàn, cậu chỉ biết nhắm mắt buông lơi, ngón tay dơ ra chỉ vào anh, lại chỉ vào mình, sau đó làm một động tác rạch qua cổ mình, dường như nói -"Anh có thể, giết tôi rồi.'Đầu quả tim đau đớn như bị hàng ngàn con kiến cắn đến, Đoạn Chiến Châu thả tay, sắc mặt cứng ngắt, Tùng Lâm mất máu quá nhiều ngất đi.Nhìn Tùng Lâm nằm trên vũng máu, trừ lồng ngực còn đang phập phồng, đã không khác gì người đã chết, thế nhưng lại khiến anh nảy sự ra sự thương tiếc muốn ôm vào lòng.Đoạn Chiến Châu cắn môi, cuối cùng khó khăn quay người, hạ lệnh: "Băng bó cho cậu ta, dẫn cậu ta về...""Quân trưởng, loại người này phải trực tiếp giết luôn.""Không được." Đoạn Chiến Châu cự tuyệt ngay, "... Tôi... tôi còn phải thẩm vấn cậu ta, xem xem cậu ta còn có đồng bọn hay không."Cậu chưa thể chết, bởi vì anh còn chưa... còn chưa giày vò đủ. Đoạn Chiến Châu cứ lừa mình như vậy.Đúng, cậu còn nợ anh.Hết chương 61.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me