Dam My Trans Dong Tuoc Toa Kim Thoa The Vi Chu Tra
Thổ phỉ khua chiêng gõ trống một trận thanh thế nhưng kết thúc thì lại vội vàng, khi chiến báo thắng lợi gửi về thành Hạ Châu, Quân thống bị biến tướng giam giữ tại lãnh sự quán Nhật Bản cuối cùng cũng được về phủ.Nhà họ Viên hỗn loạn một phen, Viên Sâm rống giận đánh người dưới trướng, lão gầm lên: “Cái gì mà thắng trận? Cái thằng nhãi họ Đoạn đó sao mà thắng được? Thổ phỉ đâu? Cả một hang ổ thổ phỉ đều… đều bị diệt hết? Chúng mày làm ăn kiểu gì thế?”Thủ hạ bị đánh đến mặt sưng mũi xanh chỉ dám giận không dám nói, cuối cùng chỉ dám vâng dạ thuận theo: “Quân thống… ngài, ngài mãi không hạ lệnh, chúng thủ hạ không dám tự ý hành động…”“Mày!” Viên Sâm ôm lồng ngực, tức đến mức nội tạng phát đau.Nếu nói oan ức, người xông lên đầu tiên chính là Viên Sâm.Lão nghĩ nát óc cũng không hiểu, Hắc Cung Huệ Tử sao lại đột nhiên hoài nghi lão là người lập kế hoạch ám sát lần trước, thế mà lôi ra cả danh nghĩa đại tướng quân Nhật Bản đều giữ lão lại lãnh sự quán Nhật Bản đủ ba ngày! Nếu nói là trùng hợp, thì cũng quá khéo rồi!Lẽ nào là trời không diệt Đoạn Diệp Lâm?Giờ đây Đoạn Diệp Lâm sống sót trở về, vậy thì phiền phức lớn rồi. Viên Sâm đấm bàn: “Bỏ đi bỏ đi, tôi hỏi cậu, đã dọn sạch dấu vết chưa?”Thủ hạ thấp tha thấp thỏm: “Việc này… thổ phỉ đều bị Đoạn Tư lệnh bắt giam, nghe nói, ngài ấy đã viết báo cáo gửi lên bên trên, đám dã phu núi rừng đó, chắc chắn không đánh đã khai, Quân thống, chúng ta phải tách mình ra khỏi việc này trước khi đặc phái viên được phái xuống đến nơi.”“Còn con mẹ nó cần cậu nói à!” Viên Sâm đứng lên, chắp tay sau lưng đi đi lại lại, đầu mày khóa chặt, đi nửa ngày mới dừng lại, chỉ đạo người đó: “Này, cái tên câm tên Tùng Lâm đó còn sống chứ?”“Còn sống, nghe nói bị Đoạn Chiến Châu trói lại giam giữ rồi.”Viên Sâm lập tức hưng phấn lên: “Được, tốt, tốt, mau đi, bọn họ vừa xuống núi xong nhân lúc lơ là khi chỉnh đốn binh lính, làm cho ta vài chuyện!” Lão tiến sát gần tai thủ hạ, nói đến mặt mày hớn hở, tên thủ lạ liên tục gật đầu, biểu cảm nghiêm túc hẳn lên.Mà lúc này, Đoạn Diệp Lâm và Đoạn Chiến Châu đang thảo luận bước tiếp theo xử lý chuyện này sau khi đã sắp xếp ổn thỏa cho thổ phỉ và thương binh ở sau nhà kho Hạc Minh dược đường.Lần diệt phỉ này thương vong không lớn, tên cầm đầu đám thổ phỉ biết mình không còn đường trốn, chỉ biết nói tiền nhân hậu quả của sự việc rõ ràng mồn một. Đoạn Diệp Lâm lấy bảo đảm tính mạng của gã làm trao đổi, gã cũng đồng ý đích thân ra mặt vạch trần Quân thống.Đoạn Chiến Châu suy tư rất lâu mới mở miệng: “Anh, Tùng Lâm… có thể đừng giao ra được không?”Đoạn Diệp Lâm liếc mắt nhìn, động tác băng bó dừng lại: “Cậu ấy là người quan trọng truyền tin, em cảm thấy có thể sao? Sao hả, em không phải trước giờ đều hận không thể giết cậu ấy cho thống khoái hả, giờ lại không nhẫn tâm rồi?”“Còn lâu mới như thế!” Đoạn Chiến Châu dưới cơn cấp bách giọng nói còn lên mấy tông giọng, “Em… tóm lại em muốn tự mình xử lý cậu ta, giao cậu ta ra, ai biết được Tham mưu trưởng có ra mặt bảo vệ cậu ta nữa không.”Đoạn Diệp Lâm cười nhẹ một cái, dùng răng cắn dây băng, buộc lại thành một nút chặt, đứng dậy vỗ vỗ vai anh: “Lời này em nói liệu bản thân mình có tin nổi không, nếu em tin thì anh đương nhiên sẽ không nói gì nữa. Việc đã đến bước này, có thể giữ được anh sẽ tận lực.”Hai người họ đang thương lượng ở chỗ này, Hứa Hàng bê một khay băng gạc đi vào, nói: “Vết thương của tất cả thương binh và thổ phỉ đều được xử lý qua rồi, anh vẫn nên tìm một nơi khác để nhốt tra hỏi họ thì hơn, nhiều người như vậy chen nhau trong dược đường nhỏ bé này của tôi thì ra dạng gì.”Nghe nói ở đây nhốt thổ phỉ, bách tính lân cận mấy con phố đều không làm ăn gì nữa, đóng cửa tự bảo vệ mình, đây đích thật là một sự phiền phức. Đoạn Diệp Lâm phân phó Kiều Tùng về dọn dẹp giám ngục của Tiểu Đồng Quan, qua một lát sẽ chuyển dần người đi qua.Không muốn làm phiền Đoạn Diệp Lâm và Hứa Hàng ôn chuyện, Đoạn Chiến Châu cũng rời đi theo. Cửa vừa đóng, Đoạn Diệp Lâm đã ôm Hứa Hàng vào lòng, chiếc cằm lún phún râu cọ vào cổ của Hứa Hàng, khiến y ngứa đến muốn lùi ra.Càng lâu không thấy viện quân đến, lòng hắn càng vui mừng và bớt lo, cho đến khi Đoạn Chiến Châu đem mọi việc nói cho hắn, hắn mới biết được cảm giác không còn gì phải lo là trải nghiệm như thế nào.Đoạn Diệp Lâm ôm Hứa Hàng, tay xoa xoa ót y, hắn ngửi hương thuốc thơm thơm trên người y, cảm thán: “Thiếu Đường của chúng ta lớn rồi, nhớ lần đầu gặp em, người mới mười tám, vóc dáng còn như một đứa bé. Bất quá tôi lại quên rằng, em đã là người lớn, làm đương gia rồi, đã thành người giỏi việc như vậy.”Hứa Hàng không động đậy, đợi Đoạn Diệp Lâm nói xong mới vỗ về lưng hắn: “Nếu anh thật sự cảm thấy tôi là một đứa bé, đã không đem tôi về Tiểu Đồng Quan.”Đoạn Diệp Lâm rời mắt, ánh mắt khóa chặt trên mặt Hứa Hàng: “Là tôi bá đạo, nhưng nhìn thấy thứ mình thích, là tôi sẽ không nhịn được phải cướp lấy nó, khóa nó lại, không cho người khác nhìn cũng không cho thứ đó chạy mất.”Mỗi khi nói đến chủ đề này, không khí đều có chút cứng ngắc.“Cho nên, anh nhiều hơn đám thổ phỉ bên kia một bộ quân trang mà thôi.” Hứa Hàng đẩy hắn, làm bộ muốn đi ra ngoài. Đoạn Diệp Lâm vội ôm lấy y từ phía sau, tay vòng lên phía trước, niết lấy cằm y nghiêng mặt y sang rồi hôn lên môi.Băng gạc trên tay Hứa Hàng rơi xuống đất, lăn đi rất xa.Nụ hôn bắt đầu từ tiếp xúc đầu lưỡi, lướt đếm từng chiếc từng chiếc răng một, sau đó lại cuộn lên đùa bỡn vòm miệng trên, nhẹ nếm vị, sau lại lui ra cắn môi dưới, lặp lại lần nữa tiến vào, xâm nhập vào sâu.Kiểu hôn này khiến cho Hứa Hàng sinh ra cảm giác hoảng loạn khi không nuốt kịp nước bọt, ngón tay không khống chế được mà véo nhẹ mu bàn tay Đoạn Diệp Lâm, nhíu mày lại.Sau một lát Đoạn Diệp Lâm mới buông tay, hơi thở dồn: “Tôi chỉ làm thổ phỉ ở chỗ em thôi, nhưng… tôi tin rằng có một ngày em sẽ cam tâm tình nguyện bị tôi cướp đi.’Hứa Hàng cúi đầu, hơi ấm nóng bỏng từ cơ thể một người khác dần dần lan tỏa đến y từ phía sau, làm toàn thân y ấm áp lên.Y nhìn những băng gạc rơi tán loạn trên nên đất, ánh mắt dao động, dần dần rời đến bên ngoài cửa, nhìn đến một mạng nhện ở trên cột: “Đoạn Diệp Lâm, anh nói chuyện lúc nào cũng tự tin cả. Những mong, anh vĩnh viễn đều có thể tự tin như vậy.”Đoạn Diệp Lâm đột nhiên nhớ đến điều gì, lấy một thứ trong túi áo ra, nhét vào tay Hứa Hàng, Hứa Hàng cúi đầu nhìn, con ngươi mở lớn.Là túi thơm đã bị Tùng Lâm vứt đi.“Lần sau, đứng làm mất nữa nhé!” Đoạn Diệp Lâm hôn tóc ý, nói thì nói túi thơm, lại tựa như đang nói chính mình.Hai người đang yên tĩnh hưởng thụ hòa thuận, cũng không biết nhà ai bốc cháy, trong không khí bốc mùi xăng lớn, càng ngày càng đậm, dần dần khiến người ta phát ngạt.“Nước đâu, mau, mau dập lửa!”Tựa hồ như trong chớp mắt, tiếng khóc, tiếng oán nộ, tiếng hất nước, hỗn loạn hết lên. Đoạn Diệp Lâm và Hứa Hàng ngồi không yên, xông ra bên ngoài Hạc Minh dược đường nhìn, vừa nhìn liền ngưng lại phát ngốc.Cái kho sắp xếp chỗ ở cho thương binh và thổ phỉ cửa lớn bị người ta khóa chặt khói lửa bốc nghi ngút, nhiệt độ tăng cao đột ngột. Tựa như một cánh đồng cháy, bốn bức tường đều bị thiêu rụi, không người chạy thoát.Hết chương 62.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me