Dam My Trans Dong Tuoc Toa Kim Thoa The Vi Chu Tra
Phủ Quân thống chưa bao giờ nghiêm ngặt đến mức cơn gió chẳng lọt qua như vậy, bên ngoài ba tầng bao vây, đến một con vịt đi qua chân tường dừng lại cũng sẽ bị bắn chết.Ngược lại trong phủ, một góc nhỏ bên hông lại yên tĩnh vô cùng.Lão Dương quản gia đã lớn tuổi, Quân thống sớm đã không cho lão ta bận đến bận đi, cũng coi như được đối xử tốt, cho lão ta một việc làm chống chán, chính là ở trong bên hông viện này, mấy hôm nay phụ trách trông coi phạm nhân.Phạm nhân đó ở trong nhà lao dưới đất bên hông viện, bị giam giữ không thấy ánh mặt trời, lão Dương chỉ trông coi giữ chìa khóa cửa nhà lao, bên ngoài tự có người vác súng bảo vệ, không cần lão ta tốn sức làm gì.Đêm nay Viên Dã dẫn theo một người mặc áo choàng đen lén lút vào trong phủ, người đó che kín nửa khuôn mặt. Viên Dã nhân khi giao ban canh gác, được sự giúp đỡ của một binh sĩ trước đây nhận ơn của anh dẫn vào, người kia ngày mai sẽ phải đưa đi chỗ khác, hôm nay là cơ hội gặp mặt cuối cùng.Lão Dương vừa thấy Viên Dã liền cười: “Thiếu gia sao lại đến rồi??”Viên Dã không phí lời: “Lão Dương, mở cửa ra, tôi phải gặp tên phạm nhân kia.”Sắc mặt lão Dương thay đổi, dáng người gầy thấp co dúm vào, van nài: “Thiếu gia, lão đây sống một mình bao năm, tuổi tác đã lớn, ngài cho tôi an hưởng tuổi gia đi thôi, thương xót cho tôi với?”“Lão Dương, tôi sẽ không dẫn người đi, cũng không dẫn đi được, thật sự chỉ gặp một lần, nói chuyện mà thôi.”“Thiếu gia, lão gia dạo này càng ngày càng nghi thần nghi quỷ, những chuyện không sạch sẽ này, cậu đừng xen vào thì hơn.”Viên Dã thấy nói cầu xin không nghe, liền đổi một cách nói khác: “Lão Dương, năm đó con trai ông đánh bạc bị người ta truy sát, tôi từng giúp ông, tôi nhắc lại không phải vì muốn ông báo đáp ơn nghĩa, mà chỉ muốn ông nhìn vào chút tình nghĩa đó, cho tôi mặt mũi được không? Ông cũng là người trông tôi khôn lớn, tôi sẽ không hại ông đâu.”Lời này đúng là đâm vào tim, lão Dương mím mím môi, nhìn sắc trời rồi móc thuốc lá trong túi ra, đốt lên, hít lấy mấy hơi rồi thở khói ra, cắn răng nói: “Được… nhưng chỉ thời gian một bao thuốc thôi.”Lão vừa hút vừa đi đến cửa địa lao mở khóa, miệng nói: “Cũng phải nói cái tên phạm nhân này thật sự rất độc, mới hôm đầu đến đã tự tìm chết, không có dao thì lấy răng cắn đứt cổ tay mình, chậc chậc chậc… gân tay đều cắn đứt… lão đây sống bao nhiêu năm rồi chưa từng nhìn thấy người nào độc như vậy.”Tiếng khóa xồn xoạt rơi xuống đất, lão Dương mở cửa, rồi đứng sang một bên, lấy ngón tay đang kẹp thuốc chỉ vào bên trong, biểu thị bọn họ có thể đi vào được rồi.Viên Dã nói với người đó: “Hứa Hàng, tôi ở đây trông chừng cho cậu, có lời nào thì nói mau một chút, bị phát hiện là không vui nữa đâu.”Hứa Hàng bỏ mũ chùm ra, đón lấy chiếc đèn dầu, gật gật đầu rồi đi vào trong nhà lao.Nhà lao này có cửa nằm trên mặt đất, cầu thang chiếu xuống, trên bậc thêm toàn là rêu xanh, bên trong không có chút ánh sáng nào, quanh quẩn bên mũi toàn là mùi ẩm mốc, ướt át và máu.Rõ ràng nơi này đã hoang phế rất lâu, gần đây mới bắt đầu dùng lại, bụi bặm ở góc tối, bị những con nhện chăng tơ thành từng mảng che kín cả cửa sổ, chuột chết và gián chết đều đã bị phong hóa còn xương, mỗi một bước đi tựa như đang đi vào trong vực sâu.Đèn dầu không chịu được không khí ẩm ướt như vậy, chập chờn muốn tắt, cuối cùng vẫn miễn cưỡng cháy được cho đến khi đi vào chốn sâu trong nhà lao.Một chút ánh sáng có thể xua tan mọi bóng tối.Hứa Hàng nhìn rõ tình trạng của Tùng Lâm.Cậu quỳ bên cạnh bức tường, trên vai phải bị đóng chặt vào bức tường bằng một chiếc đinh to bằng ngón tay cái, máu từ vết thương chảy ra đều đã khô cứng.Hai bên cổ tay là vết cắn sâu hoắm, sâu đến mức có thể nhìn thấy xương trắng bên trong, huyết nhục đều lật cả ra, bởi vì xung quanh ẩm ướt không được chưa trị mà mưng mủ, kinh mạch đứt đoạn, hai tay coi như phế, gục xuống một bên. Trên người đầy vết thương lớn lớn nhỏ nhỏ, trên mặt toàn là vết máu chưa sạch, nghe tiếng bước chân mới từ từ ngẩng đầu lên.Thật khiến người ta kinh ngạc, đã rơi vào bước đường này, vẫn còn chưa chết.Tùng Lâm nhìn rõ người đến là ai, yếu ớt cười lên một tiếng, giọng nói khô cằn như thân cây mục nát: “Hứa thiếu gia… có thể đến được nơi này thăm tôi, cũng chỉ có anh có bản lĩnh này thôi.”Hứa Hàng đặt đèn dầu xuống, ngồi trước mặt Tùng Lâm: “Nếu như cậu cứ chết không một tiếng động như vậy, thật sự rất lãng phí.’“…Thua bởi anh… tôi cũng chẳng thấy oan ức.” Tùng Lâm công nhận sự thông tuệ của Hứa Hàng.Hứa Hàng lắc lắc đầu: “Cậu rất thông minh, nếu sinh sớm mười năm, tôi chưa chắc đã là đối thủ của cậu, cậu chỉ thua ở chỗ bản thân còn quá trẻ mà thôi.”“Ha ha…” Tùng Lâm thấp giọng cười, cười lên động phải vết thương, đau đến nhíu mày lại, “Nếu như không phải không chung đường, hai ta có thể tôn trọng lẫn nhau… đáng tiếc.”Nhìn đến vết thương thảm không nỡ nhìn kia, Hứa Hàng đôi mày có hơi nhướn: “Cậu ra tay cũng quyết tuyệt thật, tự cắt gân hai cổ tay, thổ phỉ chết rồi, Viên Sâm lại cho rằng cậu là tên câm, hiện giờ tay cậu không thể viết, miệng không thể nói, đúng là con cừu thế tội tốt nhất.”Khi bị Viên Sâm bắt đi, Tùng Lâm đã dự đoán được kết cục của mình. Nếu không làm như vậy, Viên Sâm sẽ ép cậu đứng ra làm chứng, cắn ngược lại Đoạn Chiến Châu, cho dù cậu có da thịt cứng, cũng không tránh được phải chịu nỗi đau thể xác, sớm muộn đều là một đao, không bằng tự mình động thủ, để Viên Sâm sớm tắt cái lòng vọng tưởng này.Như vậy, giá trị của cậu chỉ còn ở chỗ thế tội, cho dù tới cuối cùng, chỉ có thể lưu lại chút hơi tàn cho mình, cũng coi như… bảo vệ được Đoạn Chiến Châu.Nhưng Hứa Hàng tự hỏi, việc quả quyết như tự cắn đứt gân tay như Tùng Lâm, thế gian liệu có thể tìm ra mấy người.Thời gian không nhiều, lời ôn chuyện như vậy không đủ thời gian nói, Hứa Hàng trực tiếp hỏi: “Phán quyết của cậu đã được hạ, ba ngày sau xử bắn.”Tùng Lâm nghe xong rất thản nhiên, không hề sợ hãi cái chết: “Cũng… tốt.”“Tôi muốn làm một cuộc giao dịch với cậu, chuyện cậu biết rất nhiều, đều là chuyện tôi muốn nghe. Dùng giá trị và nước cờ cuối cùng của cậu đổi lấy sự an toàn cho Đoạn Chiến Châu, cậu có đồng ý không?”Điều kiện Hứa Hàng đưa ra là ‘Đoạn Chiến Châu”, mà không phải là “cứu cậu”. Bởi vì y biết được hôm nay thứ nhất y có thể đi vào đây đã là quá may mắn, không có cách nào có thể đưa được Tùng Lâm đi, thứ hai, cho dù có dẫn Tùng Lâm đi, Tham mưu trưởng cũng sẽ không tha cho cậu, cuối cùng cũng chỉ có cái chết, huống hồ, tấm thân phàm nhân này của cậu đã phế.Hai đạo lý trên, Tùng Lâm cũng hiểu rõ trong lòng.“Hứa thiếu gia, anh là người khiến tôi thất bại thảm hại, chẳng lẽ… tôi có thể tin anh sao?”“Cậu tin, cậu buộc phải tin.” Hứa Hàng nhìn chằm chằm cậu, “Chuyện này xảy ra, chỗ Tham mưu trưởng cậu đã là quân cờ vô dụng, lão ta vẫn sẽ phái những sát thủ mới đến bên cạnh Đoạn Chiến Châu, đợi cậu chết rồi, sẽ không còn ai bảo vệ anh ta nữa. Cậu nên hiểu rõ, chỉ có tôi mới có thể thay cậu đối phó Tham mưu trưởng, bảo vệ anh ta.”Ánh mắt khó hiểu của Tùng Lâm rơi vào bóng lửa lay động của trản đèn, mãi không động đậy.Hứa Hàng lại nói: “Đừng nói với tôi chủ tớ tình sâu, vì Đoạn Chiến Châu, cậu đến chị gái ruột còn có thể giết, huống hồ là cái lòng trung thành tín nghĩa chó chết đó?”Lời này chọc cho Tùng Lâm cười không ngớt, cuối cùng trên thế gian này hiểu cậu, chỉ có đối thủ này mà thôi.“Khụ khụ khụ… Hứa thiếu gia, tôi càng ngày càng thưởng thức anh đấy…”Cậu di chuyển đầu gối mỏi nhừ vì đã quỳ quá lâu, đầu gối đã quỳ rách, cậu thở dài một hơi: “Tôi vốn nghĩ rằng, những chuyện này sẽ nát trong bụng tôi cả đời, không nhờ, anh lại là khách nghe đầu tiên.”Hứa Hàng thấy cậu khó chịu, tiến lên lấy khăn tay đặt dưới đầu gối cậu, hỏi: “Cậu giết Tùng Vi, không phải vì đố kỵ sao?”“Nếu chị ấy thật lòng yêu thương Đoạn Chiến Châu, tôi sẽ nguyện ý buông tay, nhưng… chị ấy lại đi giết anh ấy. Chị gái ngốc đó của tôi, lại cứ một mực thích phải tên đàn ông đã đem chúng tôi thành công cụ giết người… ngốc chết mất.”Tùng Lâm dần dần nói ra những lời trên.Thì ra năm đó, Đoạn Chiến Châu từng ngẫu nhiên đến dự tiệc rượu ở phủ Tham mưu trưởng, rượu say tỉnh lại phát hiện bên cạnh đang nằm một Tùng Vi, cô nương khóc đến lê hoa đái vũ, anh liền nghĩ bản thân say rượu thất đức, mới đến cửa đề thân với Tham mưu trưởng.“Thật ra người Đoạn Chiến Châu ngủ cùng không phải Tùng Vi, mà là cậu đúng không?” Hứa Hàng rất khẳng định hỏi.Hết chương 65.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me