TruyenFull.Me

Dam My Trans Dong Tuoc Toa Kim Thoa The Vi Chu Tra

Tùng Lâm đột ngột ngẩng đầu: “Anh phát hiện rồi?”

“Từ ngày hai người ở Ỷ Viên bị tôi bắt gặp, tôi đã cảm thấy khó lòng tin được, vốn dĩ nghĩ Đoạn Chiến Châu bị cậu hạ thuốc, nhưng sau đó tôi có mượn cớ bắt mạch cho anh ta, không phát hiện ra điều bất thường, mà anh ta tựa hồ cũng chẳng nhớ gì cả, thế gian sợ là không có loại thuốc nào diệu kỳ như vậy.”

“… Anh thật sự quan sát kỹ lưỡng.”

Hứa Hàng nói: “Sau đó tôi có đọc qua một số điển tích, phán định rằng anh ta có khả năng mắc phải một chứng bệnh “mộng du”, tuy nói hành động trong mơ như Đoạn Chiến Châu là hiếm thấy, nhưng triệu chứng tương tự, chắc sẽ không sai biệt lắm, cũng khó trách bị người ta lấy ra lợi dụng.”

Chứng bệnh hành động trong mơ, kỳ quái biết bao. Trong cuốn “Thu đăng tùng họa” của Vương Giới đời nhà Thanh có ghi chép không ít, có người tay chân múa may trong mơ, có người đi đi lại lại trong mơ, nhiều không đếm xuể.

Tùng Lâm cười một tiếng, lắc đầu: “Cũng không đúng lắm, ngày đó… ngày đó Tham mưu trưởng đích thật đã bỏ thuốc trợ hứng vào rượu của Đoạn Chiến Châu, nhưng anh ấy mắc chứng mộng du lại không ai biết, khi chị gái tôi được sắp đặt vào phòng anh ấy, anh ấy đã không có ở trong phòng… mà là tìm đến… phòng tôi.”

Đêm đó hỗn loạn bao nhiêu, mới lạ, bồn chồn, mê loạn, đều là những sâu sắc khắc trong máu thịt Tùng Lâm.

Thật ra đừng nói là Đoạn Chiến Châu đang trong mộng du, ngay cả khi anh tỉnh táo, nếu Tùng Lâm không chịu, anh cũng chẳng thể bá vương ngạnh thượng cung được, nói cho cùng, Chu Du đánh Hoàng Cái, một người nguyện đánh, một người nguyện chịu.

Mãi cho đến khi trời sáng, kế hoạch sai lầm cuối cùng cũng quay về quỹ đạo, sự thật được che đậy, ly miêu tráo thái tử, tất cả vẫn diễn ra theo như Tham mưu trưởng hi vọng.

Sau chuyện đó, Tùng Lâm có hỏi người hầu cạnh Đoạn Chiến Châu, họ đều nói anh có chứng mộng du sẽ đi ra ngoài đi lại, nhưng không phát sinh chuyện gì khác. Mà sau đêm đó, dường như đã mở khóa ra chỗ thần bí nào trên người Đoạn Chiến Châu, anh luôn luôn giống như đêm hôm đó, mê mê hồ hồ xông vào phòng của Tùng Lâm, đến khi trời sáng liền quên sạch sẽ.

Thật sự trống không như một giấc mơ giấc mộng.

Loại ràng buộc bí ấn này bị Tùng Lâm cất sâu trong lòng, ngại ngùng lại chẳng biết làm sao.

Cũng chẳng thế trách cậu không nói ra, loại chuyện này, nói ra ngoài ai sẽ tin?

Nếu không phải hôm đó Hứa Hàng tận mắt trông thấy, thì chỉ sợ y cũng khịt mũi coi thường mà thôi.

Tùng Lâm ngẩng đầu, nhìn trần nhà đen thui: “Tham mưu trưởng bố trí thỏa đáng mọi việc, chuyện không liệu được duy nhất chính là ông ta không ngờ rằng, tôi đã phản bội ông ta ngay từ đầu.”

Khi đó, Đoạn Chiến Châu nhận mệnh đi chống quân Nhật, mà Tham mưu trưởng đã được quân Nhật mua chuộc, đang chuẩn bị hạ thủ với Đoạn Chiến Châu. Cho nên, đêm tân hôn đó, Tùng Vi không chết thì chính là ngày chôn thân của Đoạn Chiến Châu.

Tất cả mọi người đều cho rằng Tùng Lâm lòng lang dạ sói, nhưng không ai biết, cái chết của Tùng Vi, cậu mới là người đau khổ nhất thế gian.

Ngày tổ chức hôn lễ, Tùng Vi mặc áo cưới trắng xinh đẹp như thiên sứ trong lời người truyền giáo, cười khéo duyên dáng, là dáng vẽ đẹp nhất mà Tùng Lâm chưa từng được nhìn thấy. Vì vậy, cậu cầm dao đứng trước mặt nàng, tay đã run như chực chờ rơi xuống.

Tùng Vi nhìn ánh mắt cậu, từ chấn động đến hoài nghi, từ bi thương đến giải thoát, sau đó quay về tĩnh lặng.

Chị mau chạy đi, chị.

Không đi.

Chị không thể không giết anh ấy sao?

Không thể.

Lời muốn nói đều được Tùng Vi biểu hiện qua ánh mắt, Tùng Lâm đều hiểu được. Nàng yêu Tham mưu trưởng, cho nên nguyện ý để cho lão ta lợi dụng, cũng giống như cậu yêu Đoạn Chiến Châu, nguyện ý vì anh mà kết thù với người nhà.

Là Tùng Vi nắm lấy tay Tùng Lâm, tự đâm dao vào trong tim mình.

Nàng nói: “Em trai… chị biết, gián điệp không hoàn thành nhiệm vụ chỉ có đường bị xử lý. Cho nên, chị và anh ta, đêm nay nhất định phải có một người phải chết. Chị không muốn kết thù với em, cũng không muốn làm hại người em yêu, nhưng… từ giây phút trở thành sát thủ, chúng ta đã định sẵn là sẽ không được chết tử tế, trước khi chị gánh lấy một thân đầy tội nghiệt, chị thà rằng em kết thúc nó thay chị, động thủ đi.”

Ánh mắt Tùng Lâm tràn đầy nước mắt, bả vai run lên, một khắc sau, cổ tay bị Tùng Vi kéo mạnh, xoẹt một tiếng xuyên qua vải vóc da thịt, găm sâu vào tâm mạch đang co bóp, máu nóng lập tức nhiễm đầy hôn sa.

Tùng Vi mở miệng, hộc ra một búng máu nhưng vẫn cố gượng cười.

Nàng ôm Tùng Lâm: “Em trai nhỏ… chị xin lỗi em, ngày đó do chị nhất thời bị ma quỷ ám… đố kỵ em được cha mẹ chiều hơn, mới lừa em đi theo kẻ bắt cóc… nếu không phải như vậy, em cũng chẳng phải chịu khổ đến thế…”

Nàng luôn cảm thấy bản thân có lỗi với em trai, hủy cả một đời yên ổn của em trai, cho nên trả lại em trai một mạng này là nên làm.

Tùng Lâm ôm chặt lấy cơ thể chị gái, lúc này cậu mới phát hiện chị gái ôm mình sưởi ấm trong đêm đông, thì ra lại nhỏ bé gầy yếu như vậy.

Giữa tình yêu và tình thân, nàng chọn hi sinh bản thân, thành toàn cho tình yêu của Tùng Lâm. Hoặc cũng chỉ có nàng mới biết, nàng cũng chỉ vì chán ghét cuộc sống làm sát thủ, còn vì sự áy náy với em trai, mới khiến nàng chủ động tìm đến cái chết.

Đều không quan trọng nữa.

Cậu chỉ nhớ đến người chị gái ăn cơm sẽ chia thịt cho mình, trước khi ngủ sẽ làm ấm chăn thay mình, ra ngoài làm nhiệm vụ sẽ chắn trước người mình, đã vĩnh viễn rời xa.

Khi nhớ đến Tùng Vi, trên mặt Tùng Lâm hiếm thấy hiện lên một chút ý cười dịu dàng.

Hứa Hàng không có anh em, nhưng cũng cảm nhận được sự đau khổ của cậu, nhất thời chau hết cả mày: “Sau đó, cậu làm sao mà lừa được Tham mưu trưởng?”

“Tôi lừa lão nói là chị gái thật lòng yêu Đoạn Chiến Châu, muốn nói cho anh ấy tất cả kế hoạch, cho nên tôi phải diệt khẩu trước.”

“Tham mưu trưởng tin không?”

“Chắc là nửa tin nửa ngừa, cho nên… tôi mới nuốt than.” Tùng Lâm nhắc đến chuyện này, không nhịn được nghĩ lại cảm giác bỏng rát khi than cháy trôi vào trong vòm họng, “Đó là một vở kịch tôi diễn, để Tham mưu trưởng tin vào sự trung thành của tôi, chỉ có như vậy, lão mới yên tâm để một kẻ trung thành nghe lời đến mức không do dự nuốt than cháy như tôi bố trí bên cạnh Đoạn Chiến Châu.”

Nói thì nhẹ nhàng, nhưng cái giá này, quá đắt rồi.

Nên nói Tùng Lâm là một sát thủ như thế nào đây? Cậu sở hữu trí tuệ và kỹ năng hơn người, nhưng lại không có sự lạnh lùng của một sát thủ nên có. Tình kiếp mang tên Đoạn Chiến Châu này, cậu không độ qua được, nên chỉ có một con đường chết.

Hứa Hàng có chút tiếc nuối: “Tôi trước đây vẫn nghĩ tôi và cậu rất giống nhau, hiện giờ xem ra một chút cũng không giống. Chí ít, tôi không làm được đến mức đi che chở cho một tên ngốc không tâm không phế.”

“Ha ha… khụ khụ… nếu không phải rơi vào cảnh này, tôi cũng không tin rằng mình có thể làm tới như vậy. Cứ như một tên đánh bạc, đã đặt rất nhiều vốn liếng, luôn nghĩ ván kế tiếp mình sẽ lật ngược tình thế, cho nên vẫn không nỡ dừng lại.”

Tùng Lâm càng cười càng bi thương.

“Vậy cậu đúng thật là một tên đánh bạc thất bại.”

“Đúng vậy, tôi bảo vệ anh ấy như vậy, anh ấy lại chẳng hề hay biết, thậm chí… còn hận tôi cùng cực.”

Tùng Lâm nhìn con thiêu thân vờn quanh ngọn đèn, do dự rất lâu, vẫn quyết định lao vào lửa, lửa cháy tro tàn, “Anh ấy chắc vui lắm, tôi sắp chết rồi, anh ấy rất định sẽ rất vui.”

Cho dù trước đây Tùng Lâm đã từng hại Hứa Hàng, nhưng giây phút này y lại chẳng có chút tâm trạng nào ném đá xuống giếng, y đứng lên, lại tiến thêm về phía trước một chút, rồi ngồi xuống, vén những lọn tóc rối bời của Tùng Lâm ra phía sau, lộ ra gương mặt nhỏ nhắn đầy vết thương xanh tím.

Chỉ nhìn khuôn mặt này, mới là một đứa bé mười bảy tuổi mà thôi.

Ngữ khí y ôn hòa, nói: “Tùng Lâm, Đoạn Chiến Châu thích cậu.”

Tùng Lâm ngơ ra một lát, sau đó trưng ra một biểu cảm khóc cười chẳng xong: “Hứa thiếu gia, cho dù tôi sắp chết là thật, cũng không đến mức đáng thương như vậy, anh không cần phải dỗ tôi mà…”

“Anh ta thích cậu.”

“Cho dù người trên thế gian này chết hết, anh ấy cũng không thể nào thích…’

Hứa Hàng lại đánh gãy lời cậu nói: “Vì cậu, anh ta mạo hiểm xông vào phủ Quân thống. Vì cậu, anh ta cam lòng buông bỏ chức vị Đô đốc đã trong tầm tay. Vì cậu, anh ta thậm chí lên kế hoạch cướp pháp trường. Tùng Lâm, cậu nói đây không phải động lòng thì là gì?”

Tùng Lâm nghe đến ngẩn ra, Hứa Hàng nói ra mỗi một từ đều hùng hồn mạnh mẽ, nhưng lời y nói cậu có dùng cách nào cũng không thể gắn lên được trên người Đoạn Chiến Châu mà cậu quen biết.

“Anh, anh nói anh ấy, anh ấy… anh ấy… không thể nào…”

Vì để Tùng Lâm tin lời mình, Hứa Hàng đưa hai tay ôm lấy mặt cậu, nhìn chăm chú cậu từ bên trên, nghiêm túc không thôi: “Trừ bản thân hai người không tin không biết ra, người ngoài đều đã nhìn thấu. Anh ta chỉ là không chấp nhận nổi việc mình động lòng với cậu, cậu trước giờ cũng không dám tin rằng anh ta sẽ đối xử tốt với mình, người hiểu anh ta nhất trên thế gian này không phải cậu sao?”

Y hít sâu một hơi, lại tiếp tục nói: “Nếu như thật sự hận cậu vào xương tủy, bao nhiêu năm như vậy, theo tính tình của Đoạn Chiến Châu, thật sự sẽ vì kiêng kị Tham mưu trưởng mà không giết cậu sao? Cậu nghĩ kỹ xem, anh ta có mảy may lộ ra một chút nào nỗi nhớ chị cậu không? Thân là gián điệp, cậu còn có thể sống sót mà xuống núi Cửu Hoang hay sao?”

Mỗi một câu hỏi như một phát súng, bắn thẳng vào trong tim Tùng Lâm.

Hết chương 66.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me