Dam My Trans Dong Tuoc Toa Kim Thoa The Vi Chu Tra
Cho dù có người đau thương đứt ruột, người nên sống tốt, vẫn sống đến thảnh thơi.Viên Sâm coi như kê cao gối ngủ không lo, phủ Quân thống bị giới nghiêm cuối cùng cũng được thả lỏng, thậm chí còn bắt đầu rục rịch lo liệu chuyện hôn sự của Viên Dã.Người người đều đang truyền tai nhau, nói thành Hạ Châu đã rất lâu chưa có hỉ sự của nhà giàu có, lần này chắc chắn phải náo nhiệt một phen.Mấy nhà hoan hỉ mấy nhà bi.Trong Tiểu Đồng Quan, Kiều Tùng vừa đi ra từ phòng của Đoạn Chiến Châu, sau đó tiến thẳng đến phòng Đoạn Diệp Lâm, chưa mở miệng đã lắc đầu: “Tư lệnh, bộ dáng nghiện rượu không ăn không uống của Quân trưởng nếu cứ tiếp tục như vậy sợ là không ổn mất.”Từ khi Đoạn Chiến Châu quay lại, mỗi ngày đều tốn số tiền lớn để mua băng đá bảo tồn cơ thể của Tùng Lâm trong phòng mình, một bước không rời, cũng không cho ai vào, cơm mỗi ngày bê đến để bên ngoài dùng càng ngày càng ít, có ngày tựa hồ chẳng động đũa.Anh không phải đang nổi tính thiếu gia, càng không phải tuổi trẻ không hiểu chuyện, Đoạn Diệp Lâm không thể nào lấy bộ dáng trưởng bối ra để giáo huấn anh được.Trong mấy ngày này, có người hầu chạy vội đến báo, nói đêm qua Đoạn Chiến Châu nôn rượu nôn ra máu, mới khiến Đoạn Diệp Lâm bắt buộc phải quản anh lại.Đoạn Chiến Châu tỉnh lại từ trong hôn mê, cảm thấy đầu mình nặng nề, vừa tỉnh táo thì phát hiện mình đang nằm trên giường, trên người còn cắm mấy lỗ châm, lại nhìn lên là gương mặt của Hứa Hàng, Hứa Hàng đang rút châm dần, mặt không cảm xúc: “Tỉnh rồi thì đừng giả chết, anh chưa đến tuổi xuống địa ngục.”“Không cần cậu lo…” Chỉ có mấy ngày, cổ họng của Đoạn Chiến Châu đã khàn dường như chẳng nghe rõ tiếng.Hứa Hàng không để bụng tính nết của anh, chỉ nói: “Tôi đương nhiên phải lo, còn là phụng mệnh đến để lo. Tùng Lâm hi vọng anh sống thật lâu, tôi đương nhiên phải dùng hết sức lực giữ mạng cho anh, chỉ cần anh sống, mới có thể đau khổ từng giây từng phút, nhớ kỹ bài học.”Đoạn Chiến Châu nghe xong muốn cười, nhưng miệng chẳng nhếch lên nổi, hai chữ “Tùng Lâm” như một chiếc khóa, khiến anh không có cách nào phản biện. Vì vậy, Hứa Hàng bê một bát thuốc đến trước mặt anh, anh đón lấy, uống một hơi cạn sạch.“Anh cứ định canh giữ ngày đêm như vậy sao? Người chết rồi mới diễn ra sự thâm tình này, anh muốn để ai xem?”“… Đầu thất của em ấy chưa qua, phải có người bên cạnh.”Nghe lời này, liền biết anh còn chưa chịu thôi, Hứa Hàng gật gật đầu: “Chuyện khác tùy anh, tôi chỉ quản việc giữ anh không chết thôi.”“Tôi sẽ không tìm cái chết”, Đoạn Chiến Châu ngồi dậy từ trên giường, cả người đã gầy đi một vòng, xương gò má nhô ra, dưới mắt thâm đen lại, giống như người bị yêu quái hút hết nguyên khí vậy, “Quân thống ban “đại ơn đại đức”, tôi “đến chết không quên’, nhất định phải báo đáp lão.”Yêu cũng được, hận cũng được, chỉ có tâm nguyện chưa thành ở đời, mới khiến người ta có động lực sống tiếp.Nhưng mà, nửa đời sau của Đoạn Chiến Châu, bao phủ hư không, bên ngoài dù có hào nhoáng bao nhiêu, bên trong cũng là kéo chút hơi tàn.Về đến Kim Yến Đường, Thuyền Y lập tức dẫn y đến gặp Cố Phương Phi đã đợi chờ lâu. Hứa Hàng bấm ngón tay tính tính, cũng đã lâu lắm rồi chưa gặp nàng, trong lòng bất giác dâng lên chút vui mừng.Tiến đến sảnh chính, vừa nhìn đã thấy Cố Phương Phi bày trận, nàng mang đến rất nhiều quà tặng, đều là dùng lụa đỏ buộc lấy, nàng ngại ngừng cười, trong tay cầm thiệp mời đỏ rực, vừa nhìn thấy Hứa Hàng đã xấu hổ giấu ra sau lưng.“Hứa tiên sinh, lâu rồi không gặp.”Hứa Hàng vội sai người châm trà ngon: “Gần đây bận nhiều việc quá, thật sự không thể thoát thân đi thăm cô, bất quá hôm nay cô có chuyện vui à?”Tâm sự ngại ngùng của con gái làm sao giấu nổi, khóe miệng nàng cười như nở hoa, đưa thiếp mời đến: “Vốn dĩ… vốn dĩ nên là Viên Dã đến, nhưng tôi muốn đến gặp anh, cho nên không phiền anh ấy tự đến nữa, Hứa tiên sinh nhất định phải cho mặt mũi đấy.”Lật thiếp mời ra, quả không sai được, là tiệc đính hôn của Viên Dã và Cố Phương Phi.Thiên kim tiểu thư của thương hội Bành Vận và quý công tử con trai nhà Quân thống đại nhân, đây nhất định là trai tài gái sắc, xứng làm giai thoại của thành Hạ Châu. Ngày đính hôn cũng náo nhiệt thật, là Tết Đoan ngọ mùng năm tháng năm.Hứa Hàng nhìn qua, ánh mắt hơi rũ: “Ngày này… có vẻ hơi gấp nhỉ.”“Tôi cũng nói vậy, chỉ là lão phu nhân nhà họ Viên tuổi đã lớn, cho nên muốn chọn ngày cho chắc một chút. Lại nói, năm nay mọi chuyện tựa hồ đều có chút sóng gió, có hỉ sự giải xui cũng tốt. Tôi với Viên Dã không tin mấy chuyện này, nhưng không ngăn được người nhà cứ khuyên, thôi thì cũng là chuyện sớm muộn.”Nếu như người già trong nhà qua đời, sợ là mối hôn sự này sẽ phải rời lại rất lâu, muốn tổ chức cho sớm cũng là chuyện hợp tình hợp lý.Theo lý mà nói, bạn bè có chuyện vui thì nên chúc mừng đôi câu, nhưng Hứa Hàng lại mang khuôn mặt có chút khó nói, Cố Phương Phi quan sát thấy vẻ không đúng của y, bèn hỏi: “Hứa tiên sinh, sao vậy?”“À… không có gì, cô và Viên Dã, nếu đã tình đầu ý hợp, đây tự nhiên là điều không thể tốt hơn… tôi…” Hứa Hàng dừng lại một chút, sau đó mới tiếp tục nói, “Đừng trách tôi làm thân, cô kính tôi như anh như bạn, tôi cũng xem cô như em gái trong nhà, có đôi câu không nhịn được vẫn nên nói ra. Viên Dã là một chàng trai tốt, tính cách thành thật, là một người đáng để phó thác cả đời. Nhưng người nhà của anh ta, sớm tối có chuyện, cô đã chuẩn bị tâm lý chưa?”Nói những lời này mất hứng như vậy trước mặt tân nương đang vui vẻ hạnh phúc, nếu đổi lại là người khác, nhất định sẽ đánh cho Hứa Hàng một trận, nhưng Cố Phương Phi thì hiểu được, nếu không phải thật sự lo lắng cho mình, y cũng sẽ không suy sét xa xôi đến thế.Huống hồ những lời Hứa Hàng nói đều đúng lý hợp tình, một nhà Quân thống, cây cao gió lớn. Mấy năm nay không có nhà quân phiệt nào mà không mưa gió chao đảo, hôm nay thấy người phú quý, khó biết ngày mai có lâm vào tuyệt cảnh hay không.Gật gật đầu, Cố Phương Phi cười nói: “Nhà tôi buôn bán nhiều đời, có khác gì đâu? Hôm nay ngọc ngà trên người, ngày mai có khi máu chảy không chốn về. Gia thế của anh ấy chẳng liên quan đến tôi, tôi chỉ muốn anh ấy mà thôi.”“Có lẽ cô sẽ trách tôi nhiều lời, giờ đây thế cục bấp bênh, tôi sợ Quân thống một khi xảy ra chuyện, sẽ liên lụy đến cô.”Hai tay Cố Phương Phi đan chặt vào nhau, vần vò một hồi, âm thanh trầm thấp: “Điều Hứa tiên sinh nói tôi hiểu, trăm nhà lửa đèn trăm nhà sầu, nếu tôi đã chọn anh ấy, thì không sợ cùng chung gánh nặng với anh ấy.”Nàng không phải cô gái yếu đuối, càng không phải loại phụ nữ tầm nhìn hạn hẹp, một khi đã hạ quyết tâm, không thể nào chỉ dựa vào một hai câu nói là có thể thay đổi được.Phân lượng của chiếc thiệp mời được Hứa Hàng nắm trong tay này rất nặng, y muốn nói những lời như “ân ái bền lâu, sớm sinh quý tử”, lại cảm thấy thật sự không có ý nghĩa gì, y ngẩng đầu, cười: “Vậy… mong cô và Viên Dã bất luận sau này xảy ra điều gì, đều có thể nắm tay nhau đi đến già.”Cố Phương Phi tuy cảm thấy thần sắc Hứa Hàng kỳ lạ, nhưng lại chẳng thể nhìn ra có chỗ nào không đúng, chỉ đành cười cho qua.Khéo quá, cổ quái chẳng phải chỉ mỗi Hứa Hàng.Sau khi vào đêm, Quân thống ăn tối xong vừa mới buông đũa, Viên Sâm nói với Viên Dã: “Một lát nữa đi chào hỏi bà nội con đi, nói với bà chuyện vui của con, bao nhiêu năm rồi, tốt xấu cũng là hôn sự của cháu trai, bà ấy khả năng sẽ nguyện ý ra ngoài.”Nghe xong lời này, Viên Dã và Viên phu nhân nhìn nhau, không dám nhiều lời, chỉ biết đồng ý.Viên lão phu nhân vẫn luôn sống trong Phật đường của phủ Quân thống, mười mấy năm nay như nửa người xuất gia, ngày ngày niệm Phật, trong thời gian đó, bất luận Viên Sâm có phái bao nhiêu người đi nói đi mời, Viên lão phu nhân đều không gặp, chỉ coi như mình không liên quan đến nhà họ Viên, cứ thể trải qua những tháng ngày khổ hạnh.Viên Dã ngược lại cảm thấy rất kỳ lạ, khi còn nhỏ vẫn là dáng vẻ hoan hỉ tam đại đồng đường, không biết vì sao, đột nhiên có một năm, Viên lão phu nhân và Viên Sâm trở mặt, từ đó bất kể người nhà họ Viên có ốm đau lìa đời, bà lão đều không gặp.Chỉ có Viên Dã đôi lúc đi thăm hỏi bà lão, bà lão vẫn nguyện ý cho vào.Tùng Tuyền đường sát ngay cạnh phủ Quân thống, lưng đón nắng nên vô cùng ẩm ướt. Viên Dã vừa đến đã nhíu mày, vì anh nhớ bệnh thấp khớp của bà nội kỵ nhất ẩm ướt.Viên lão phu nhân quỳ trước tượng Phật, gương mặt biểu cảm từ bi giống y như Đức Phật, nghe tiếng của Viên Dã, tiếng gõ mõ cũng chẳng ngừng lại, chỉ nói với ma ma bên cạnh: “Ngọc Quế, đem chiếc trâm cài bằng vàng trong hộp của ta ra tặng cho Tiểu Dã, cứ coi như quà gặp mặt của bà nội cho cháu dâu, thấy lễ như thấy người là được.”Ý trong lời nói là vẫn không muốn xuất hiện.Viên Dã vẫn muốn làm nũng: “Bà ơi… trước đây con chẳng biết ba đã làm gì chọc giận đến bà, bà có thể nhìn vào mặt mũi con đến dự một lần không ạ?”Viên lão phu nhân bất động như núi, ma ma bên cạnh đặt hộp gỗ trước mặt Viên Dã, cười nói: “Được rồi, thiếu gia, tính khí của lão phu nhân cậu cũng biết đó, cho dù bà ấy không đi, nhưng trong lòng vẫn nhớ đến cậu đó. Ôi, chiếc kim thoa này, lúc cậu còn chưa ra đời đã làm xong, trước giờ chưa từng khoe ra cho người biết, chỉ đợi cậu thành gia là tặng cho thiếu phu nhân đó.”Mở chiếc hộp gõ, trong đó có một chiếc trâm bằng vàng, quả nhiên đã qua rất nhiều năm rồi, tuy chiếc kim thoa này không được như lúc ban đầu, nhưng tay nghề vẫn nhìn ra được là hàng thượng đẳng, vàng ròng không rỗng, nếu là thứ được làm từ mười mấy năm trước, thì đúng là vật giá trị không nhỏ.Chỉ là Viên Dã vừa nhìn thấy nó đã chau mày lại, trái nhìn, phải nhìn, cuối cùng nói một câu.“Chiếc trâm vàng này… hình như con từng thấy rồi.”Hết chương 70.Ngày tàn của Viên Sâm sắp đến! Vừa lòng lắm!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me