Dam My Trans Dong Tuoc Toa Kim Thoa The Vi Chu Tra
Người thường nói, họa kề bên phúc, lời này đúng là có đạo lý.Đoạn Diệp Lâm vừa ngồi yên ở Tiểu Đồng Quan thì có người dưới chạy tới báo cáo, nói phủ Quân thống có vụ án mạng.Chuyện này vốn cũng không nên kinh động đến tận Đoạn Diệp Lâm, chỉ là hôm nay trời còn chưa sáng hẳn, Viên Sâm bởi vì có chuyện phải tới huyện bên, nên chuyện này truyền đến Tiểu Đồng Quan.Lúc mới nghe người chết là quản gia già, không nhiều người để ý đến. Sau nghe thêm lão bị giết bởi một chiếc kim thoa, đây liền thú vị rồi.Đoạn Diệp Lâm dẫn theo một tốp người ầm ầm tiến về phủ Quân thống, Viên Dã đã tự giác tra xét một lượt người trong nhà, bản thân anh cũng ngồi xổm nơi xảy ra vụ án, quan sát cẩn thận.Thi thể lão Dương được một nha đầu muốn đi cửa sau phát hiện, Viên Dã nhìn chiếc kim thoa kia, sợ đến mức vội chạy về phòng xem chiếc trâm bà nội tặng, nhưng chiếc trâm vẫn nằm yên trong hộp.Trước khi Đoạn Diệp Lâm đến, anh lén so sánh một chút, hoa văn xác thực giống vô cùng, chỉ là chiếc trâm giết chết lão Dương và chiếc giết chết Đô đốc giống nhau hơn, đều thô hơn một chút, không tinh xảo bằng chiếc của lão phu nhân.Căn phòng nhỏ này rất đơn giản, không có dấu vết đánh nhau, lão Dương ngồi trên đất, lưng dựa lên chân bàn, một tay ôm vết thương, một tay ôm đồ vật, máu lão chảy từ cửa vào trong.Lúc Đoạn Diệp Lâm vào đến cửa có nhìn qua, dấu chân trên cửa đã được xử lý rồi, hắn nói: “Ngoài cửa không có máu, người khả năng bị giết trong phòng.”Viên Dã ngẩng đầu, tự trào phúng cười lên trông hơi thảm: “Để Tư lệnh chê cười rồi.”Đoạn Diệp Lâm đi đến trước thi thể lão Dương, hai ngón tay thăm dò ở vết thương trước ngực lão, nhìn thấy chiếc kim thoa liền cười: “Tên này, quả nhiên vẫn còn ở thành Hạ Châu.”Viên Dã cũng thở dài thườn thượt: “Xem ra trước đây điều chúng ta đoán đều là đúng, mục đích của hung thủ quả nhiên sâu không thể đoán, trước là phủ Đô đốc, sau là phủ Quân thống, ủ mưu sâu xa.”“Chỉ là tôi không quá hiểu... hung thủ tại sao chỉ giết một quản gia?” Kiều Tùng đi đến, khó hiểu gãi đầu, “Nếu như đến báo thù, thì.. thì có thể có thù hằn gì với một tên quản gia chứ? Lại nói, thật sự có ân oán với ông lão này, cần gì phải khổ cực chạy đến tận phủ Quân thống để ra tay chứ?”Đoạn Diệp Lâm thử rút chiếc trâm ra, nghe Kiều Tùng nói liền đáp: “Nếu như chuyện gì cũng vừa nhìn đã rõ như vậy, còn cần chúng ta đến tận nơi tra xét làm gì?”Kim thoa cắm rất sâu, Đoạn Diệp Lâm hơi hơi dùng sức mới kéo được nó ra, nhìn mức độ biến dạng của chiếc trâm: “Đâm từ trên xuống dưới, hung thủ nhất định phải cao hơn lão Dương.” Hắn hỏi Viên Dã: “Có vết thương khác không?”“Không có, chỉ có vết này.”“Là một kẻ có công phu”, Đoạn Diệp Lâm hơi nhếch khóe miệng, “Một nhát trí mạng, đứt thẳng tâm mạch, dứt khoát sạch sẽ.”Nhìn bàn tay phải đang niết chặt của lão Dương, Đoạn Diệp Lâm dơ tay qua, hơi tác động chút sức vào khớp ngón tay, cả bàn tay liền lập tức thả lỏng, trong đó rơi ra một chiếc bùa hộ mệnh gỗ đào, dường như là thứ xin từ các ngôi miếu về.Nghiêng đầu nhìn, nơi vết máu chỉ đến, vết máu dẫn đến một ngăn tủ, nơi đó hỗn loạn vết tay máu, tỏ rõ chiếc bùa hộ mệnh này là lấy ra từ đó, có thể nắm chặt như vậy, nhất định là thứ lão Dương tự làm trước khi chết.Kiều Tùng dẫn pháp y đến kiểm tra căn phòng chẳng đứng được mấy người này, mọi người đều lắc đầu, tựa hồ chẳng phát hiện ra được manh mối quan trọng nào.Viên Dã vừa nhìn đã có tính toán trong lòng: “Hung thủ này sợ là đến cửa cũng không vào, động thủ ngay ngoài cửa.”Mọi người đều kinh ngạc trước ngữ khí kết luận tràn đầy tự tin của anh, chỉ đợi anh nói rõ ra.“Cánh cửa này là mở ra từ phía trong, bên cạnh phía ngoài cánh cửa có vết máu, bên trong khong có, trên bậc cửa phía trong cũng có vết máu, chứng tỏ hung thủ động thủ ở ngay cửa. Trong phòng không có bất cứ dấu vết đi lại nào, cũng không có dấu vết lật đồ đạc của hung thủ, lão Dương càng không bị trói buộc bịt miệng, chứng minh kẻ đó ra tay rồi rời đi, cũng có thể chứng minh kẻ này rất tự tin với bản thân. Kẻ đó không hề lo lắng chút nào lão Dương sẽ kêu cứu, bởi vì kẻ đó nắm chắc được việc, một nhát này đâm xuống, lão Dương không thể gắng gượng được đến khi có người đến cứu.”Kiều Tùng nghe một lát, hỏi: “Vậy nếu như kẻ đó đã đi vào sau đó lại dọn dẹp dấu vết thì sao?”“Không đâu, bên ngoài là bùn đất ướt, nếu như đi vào sẽ để lại dấu vết rất rõ ràng. Mà khi chúng tôi tiến vào, đều là hiện trường thứ nhất đầy vết máu của lão Dương, không hề có dấu vết bị phá hoại. Cho dù hung thủ đi vào sau đó cẩn thận quan sát vết chân của mình, lẽ nào cả nền máu như vậy không dẫm lên một chút nào sao?”Mọi người cúi đầu nhìn, quả thật là thế.Nói đến đây, vụ án này thật sự đơn giản vô cùng, chính vì nó đơn giản nên không hề có đầu mối.Đoạn Diệp Lâm vẫn luôn im lặng ở một bên lật qua lật lại tấm bùa hộ mệnh, đột nhiên lên tiếng: “Khi sống lão Dương tin Phật sao?”Viên Dã ngẩng đầu: “Mỗi tháng mùng một hay rằm đều đi thắp hương, từ ngày ông ấy đến làm ở nhà tôi đều chưa đứt đoạn bao giờ.”“Nhà lão còn có bao nhiêu người?”“Không còn, năm sáu năm trước con trai duy nhất của ông ấy cờ bạc quấn thân bị người ta chém chết, từ đó về sau cô thân một mình.”“Vậy thì thật thú vị.” Đoạn Diệp Lâm nắm lấy cái bùa, thả xuống trước mặt Viên Dã, Viên Dã tập trung nhìn kỹ, tấm bùa này anh thường thấy trên người lão Dương, cũng chẳng có gì đặc biệt.Thấy Viên Dã không nhìn ra Đoạn Diệp Lâm liền dơ ngón tay chỉ, chỉ lên chữ ở phía trên: “Đây không phải bùa hộ mệnh bình thường, bên trên có khắc dòng chữ nhỏ là chú vãng sinh, một số chú văn và ấn ký cũng không phải là dùng để tránh tà đâu, thường những thứ này là đem đi dùng siêu độ vong linh.”“Có lẽ là lão Dương dùng để siêu độ con trai mình.”Đoạn Diệp Lâm để lộ năm được khắc dưới tấm bùa gỗ ra, nói tiếp: “Thứ này cũng phải được mười mấy năm tuổi rồi, cậu nói con trai lão năm sáu năm trước chết, vậy thì thứ này không phải được cầu về cho con trai lão rồi.”Kiều Tùng cảm thấy Đoạn Diệp Lâm có chút để tâm vào những thứ vụn vặt: “Tư lệnh, một tấm bùa mà thôi, trên người những người già hay đeo mấy thứ này không phải rất bình thường sao?”Mà ngay lúc này, chỉ có Viên Dã mới hiểu được toàn bộ ý của Đoạn Diệp Lâm.Một tấm bùa hộ mạng có tuổi đời lâu năm xuất hiện trên người một lão già bị giết, xác thật là có ẩn tình.Anh đứng lên, nhìn trái ngó phải, gật gật đầu: “Không bình thường, xác thật không bình thường.”“Nói nghe xem?”“Anh xem!” Viên Dã chỉ vào ngăn tủ bị lật ra, “Lão Dương là sau khi bị thương, giằng co phút trước khi chết mới lục ra được tấm bùa hộ mạng này, thử nghĩ một người, bị người ta mưu hại, nếu còn có chút sức lực, vì sao không hô cứu? Vì sao không lưu lại một chút manh mối có liên quan đến hung thủ? Mà lại nguyện dùng chút sức lực cuối cùng lấy ra một tấm bùa kia chứ?”Kiều Tùng gãi đầu: “Cũng đúng thật! Trên dưới phủ đều nói, tối qua không có chút động tĩnh nào, tuy nói chỗ này cách hơi xa, nhưng nếu lớn tiếng la lên, chắc chắn sẽ có người nghe thấy.”“Đây chỉ có thể chứng minh... chứng minh là...”“Là oan hồn đòi mạng.”Ngoài cửa đột nhiên truyền đến một âm thanh già nua nhưng lại hữu lực, mọi người cùng quay đầu nhìn, chỉ thấy một bà cụ người mặc áo vải đứng ngược sáng trước cửa, dáng đứng đoan trang trầm ổn, có phong thái nhà quyền quý.Bà lão được người đỡ đến, đi tuy có chút chậm nhưng mỗi bước đều rất vững vàng.Viên Dã vừa nhìn thấy bà, đầu tiên là vẻ chấn kinh không thể tin được, sau đó là vội vàng tiến đến đón.“Bà nội?”Hết chương 74.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me