TruyenFull.Me

Dam My Trans Dong Tuoc Toa Kim Thoa The Vi Chu Tra

Hứa Hàng lau một lúc lại giặt rồi lau tiếp, lặp lại tới mấy lần, bên mặt sưng tấy đó cũng tiêu đi không ít, nàng thanh y cuối cùng cũng dần dần mở mắt ra.

“Sống rồi, sống rồi! Tỉnh rồi, tỉnh rồi.” Mọi người vỗ tay tặc lưỡi khen.

Nàng thanh y được Hồng nương đỡ dậy, xoa xoa huyệt thái dương, nghe Hồng nương thút thít nói nhỏ bên cạnh mới gật đầu với Hứa Hàng: “Đa tạ… đại phu, bệnh này của tôi ngày thường đã rất cẩn thận rồi, hôm nay thế mà lại phạm phải.”

Hứa Hàng lúc này đã đứng lên, dùng một chiếc khăn tay khác lau tay, điềm đạm nói: “Loại bệnh sốt mùa cỏ* này của cô có chút nghiêm trọng, giờ đã đến mùa xuân, tự nhiên sẽ khó phòng bệnh. Tôi kê cho cô đơn thuốc tránh gió, sài hồ, ô mai, nước cuối của ngũ vị tử, cộng thêm liên kiều, kim ngân, cam thảo, bồ công anh. Uống vài thang là đỡ.”

*Sốt mùa cỏ枯草热: là một loại bệnh dị ứng gây ra hít phải phấn hoa, thường nghiêm trọng vào mua xuân hạ.

Nói xong lạnh lùng nhìn chủ đoàn đang nghếch cổ sang xem, sau đó quay người nói với nàng thanh y: “Tiệm thuốc khác không nhận, Hạc Minh dược đường của tôi nhận, thầy thuốc khác không khám, Hạc Minh dược đường tôi khám.”

Một trận hỗn loạn qua đi mới có người nhận ra đây chính là Đại đương gia của Hạc Minh dược đường, trong lòng bất giác lại kính phục thêm vài phần.

Mọi người đều biết lời này của y nói ra là để vả mặt chủ đoàn, ai nấy đều hả hê trong lòng.

Mặt chủ đoàn không treo nổi nữa, xua xua tau, lẩm bẩm: “Viện hí đàng hoàng, ở đâu mà lắm phấn hoa bay đến vậy, thật là!”

Tiểu đồ đệ ở bên cạnh khịt khịt mũi, cũng nói theo: “Ừm, hình như là hương hoa thược dược…”

Giải tán.

Ra khỏi đoàn Bách Hoa, chiếc Ford đã đợi rất không kiên nhẫn rồi, bíp bíp lên hai tiếng bất mãn. Hứa Hàng cụp mắt, kéo cửa xe ngồi vào.

Người vừa ngồi vào xe, eo đã bị Đoạn Diệp Lâm ôm lấy kéo sát về lồng ngực mình. Giọng nói cuốn hút của Đoạn Diệp Lâm thì thầm bên tai Hứa Hàng: “Đừng quên lời em nói, cho em đi cứu người, còn lại tôi nói gì tính đó.”

Đầu ngón tay của Hứa Hàng áp trên mu bàn tay Đoạn Diệp Lâm, lát sau mới thấp giọng ừm một tiếng.

“Tiểu Đồng Quan hay Kim Yến Đường?”

Hứa Hàng liếc nhìn Kiều Tùng ngồi ở ghế phó lại, Kiều Tùng như thấy gai đâm sau lưng, chỉ dám nhìn chằm chằm phía trước, giả bộ mình bị điếc nặng.

“…Tiểu Đồng Quan.”

Thật ra Hứa Hàng không phải đang nhìn Kiều Tùng, mà là đang nhìn kính chiếu hậu của xe. Ánh lên trong kính chiếu hậu là bóng dáng của Cố Phương Phi đang như có điều suy ngẫm nhìn theo chiếc xe càng đi càng xa.

Tối hôm đó, Đoạn Diệp Lâm giày vò Hứa Hàng suýt không chịu nổi, vừa hung vừa ác, Hứa Hàng thế mà cắn đứt cả cái ga giường.

Sau mười hai giờ, khi bị ấn lên bệ cửa sổ, Hứa Hàng nhìn thấy ánh đèn hắt ra từ cửa sổ của nhà máy thuốc lá bên cạnh, đèn có lẽ đã lâu năm, ánh sáng lúc tắt lúc hiện. Hứa Hàng chịu đựng những cơn sóng ập đến từ Đoạn Diệp Lâm, y thấy mình thật giống ngọn đèn kia, muốn sáng chẳng sáng, muốn tắt cũng chẳng tắt nổi.

Mười đầu ngón tay bám chặt lấy mép cửa sổ, trên trán tràn đầy mồ hôi, sống lưng cong lên như dây cung hứng lấy những giọt mồ hôi nóng bỏng của Đoạn Diệp Lâm, trượt trên sống lưng cong cong rồi biến mất dưới khe mông.

Cuối cùng, ngọn đèn đó tắt rồi. Hứa Hàng cũng cảm thấy mình đã nhịn qua một kiếp, mắt vừa nhắm liền ngủ thiếp đi.

Đoạn Diệp Lâm cảm thấy người trong lòng mềm đi, tay nhanh mắt tinh ôm lấy người, quả thật là ngất đi rồi. Hắn thở dài một tiếng, ôm ngang eo y bế đến bồn tắm.

Mỗi lần làm xong đều phải tắm rửa, đây là thói quen của Đoạn Diệp Lâm.

Vì hắn biết Hứa Hàng thích sạch sẽ, chỉ là y không biểu lộ ra ngoài, chuyên đợi lúc Đoạn Diệp Lâm đi rồi mới không kiên nhẫn đi tắm. Cho nên trước giờ Đoạn Diệp Lâm luôn kiên nhẫn phục vụ y tắm rửa, bất kể có mệt có trễ đến bao nhiêu.

Trong làn nước ấm, hắn lau sạch mỗi một góc cơ thể Hứa Hàng, thế nhưng càng sạch sẽ hắn lại càng muốn vấy bẩn.

Giống như bốn năm trước hắn đem mảnh đất tốt nhất thành Hạ Châu tặng cho Kim Hồng Xương, nói với ông ta, hắn muốn Hứa Hàng, từ nay về sau không ai được phép động vào y. Đó là lần đầu tiên hắn đường hoàng lấy việc công vào việc tư.

Sau đó hắn lại giết Kim Hồng Xương vì Hứa Hàng, đó lại là lần đầu tiên hắn lạm dụng quyền lực cướp đoạt quyền sống chết của người khác.

Thôi… Đoạn Diệp Lâm nhẹ hôn lên mái tóc ẩm ướt của Hứa Hàng, thật sự cảm thấy bọn họ giống như trong vở Tây sương ký, vừa hay giống như oan gia tiền kiếp đời này gặp lại vậy.

Hết chương 9.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me