TruyenFull.Me

Dam My Trans Dong Tuoc Toa Kim Thoa The Vi Chu Tra

Hôm qua dịch đến đoạn này liền lên douyin lướt mấy video ngắn về kịch truyền thanh, tôi thấy có nhiều tranh cãi nên thiết nghĩ mình thân là người dịch cũng nên nói một chút quan điểm của mình, biết đâu lại khiến các bà đang theo dõi có cái nhìn trọn vẹn hơn về tuyến nhân vật phụ này.

Đầu tiên tôi nói về Đoạn Chiến Châu, bởi vì thấy anh ấy không đến nỗi bị người ta dùng từ “tình thâm đến muộn còn tiện hơn cỏ” để mắng. Nhiều khi muốn hỏi có thật những người đó đã hiểu thật sự về câu chuyện và hiểu thật sự về câu nói đó không mà dùng như vậy?

Tính cách của Đoạn Chiến Châu? Tuy tính tình anh nóng nảy, vô tâm vô phế, không được ổn trọng như anh trai, nhưng anh là một người tốt, một vị trưởng quan tốt. Ngày đầu anh gặp Tùng Lâm, với một người anh chưa hề quen biết thậm chí không nhìn rõ mặt mũi, người đó xuất hiện ở trên bờ tường nơi anh đến dự tiệc, là tôi sẽ nghĩ là trộm rồi gọi người tới. Nhưng anh không hề mắng chửi hay gọi người kéo cậu xuống, chỉ với một động tác của cậu, anh đã nghĩ hôm nay là sinh nhật cậu, thế nên chạy vào lấy cho cậu một miếng bánh kem. Anh không coi mạng sống của thủ hạ là thấp kém, gặp nguy hiểm vẫn tự mình xông lên, dặn dò thủ hạ chỉ việc theo sau và chú ý xung quanh.

Thứ hai về mối quan hệ của Đoạn Chiến Châu và Tùng Vi. Anh đối với Tùng Vi là trách nhiệm. Anh nghĩ bản thân mình say rượu thất đức khinh bạc con gái nhà lành, cho nên anh đến cửa hỏi cưới, người ta đã ủy khuất chịu thiệt như vậy, anh không chỉ phải chịu trách nhiệm mà còn phải đối xử với cô nương đó tử tế, cho dù chỉ xuất phát từ tôn trọng lẫn nhau, anh vẫn sẽ cho cô nương đó đủ mặt mũi thể diện và danh phận.

Thứ ba về việc Đoạn Chiến Châu giày vò Tùng Lâm. Tôi đọc có người chửi Đoạn Chiến Châu vì giày vò Tùng Lâm, nhưng tôi chỉ muốn nói, chúng ta thương Tùng Lâm, nhưng cũng không thể mắng Đoạn Chiến Châu được. Anh ấy vì sao lại giày vò Tùng Lâm? Bởi vì dưới góc nhìn của anh ấy, đó là người đã giết vị hôn thê của mình, Đoạn Chiến Châu có tính cách “người mình chỉ mình được xử lý”, cho dù anh không yêu Tùng Vi, nhưng đó là vị hôn thê của anh, là người của anh mà lại bị người ta giết ngay trong hôn lễ, người giết lại là em trai ruột của vị hôn thê, người mà anh hết lòng đối xử tốt. Anh bị phản bội, bị không nể mặt cho nên anh giày vò Tùng Lâm. Đến chính Tùng Lâm còn nhận cái tội này mà không có một lời giải thích, Đoạn Chiến Châu không có góc nhìn thượng đế, tôi không hiểu sao có người lại vin vào điều này để chửi.

Có người lại mắng Đoạn Chiến Châu về việc anh mộng du đến phòng Tùng Lâm xong không nhớ gì, tôi không phải bác sĩ nên không hiểu rõ bệnh này, nhưng thiết lập trong truyện là Đoạn Chiến Châu không nhớ được gì, bắt một người mộng du nhớ những việc họ làm trong lúc mộng du, thật sự tôi cũng không hiểu nổi.

Về tình cảm với Tùng Lâm. Anh không biết tại sao mình lại muốn đối xử tốt với Tùng Lâm, không biết tại sao mình lại đối xử tốt đến như vậy với Tùng Lâm, anh nghĩ đối xử tốt hẳn do cậu là em trai vị hôn thê mình, ngay cả khi hiểu lầm Tùng Lâm giết Tùng Vi cũng muốn ngăn Tham mưu trưởng hành hạ cậu, anh đã nói hối hận khi đó để cậu ăn than, đã từng nghĩ đến can ngăn, nhưng không làm cho nên hối hận, mặc dù sự hối hận đó mang bao nhiêu tức giận. Mỗi khi anh hành hạ cậu xong tim đều đau đớn, cậu lập mưu giết anh trai mình nhưng vẫn còn mạng xuống núi, đó là yêu, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ đến phương diện đó, giống như Hứa Hàng nói anh không chấp nhận được việc mình động lòng, khi đó trong góc nhìn của anh, Tùng Lâm vẫn là kẻ giết vợ chưa cưới, là người phản bội anh, làm sao mà anh có thể chấp nhận được việc mình động lòng với cậu. Anh không biết, không ai nói với anh. Anh hiểu lầm, cũng không ai giải thích với anh. Tùng Lâm có vị trí đặc biệt trong lòng anh nhưng anh không hề biết, nên khi bị người đứng trong vị trí đặc biệt đó phản bội, anh tức giận giày vò cậu, lại không nỡ để cậu chết. Ngoài miệng không nhận mình quan tâm Tùng Lâm, nhưng hành động thì đã cố gắng làm tất cả để níu lấy cậu. Thật sự mà nói, tôi cảm thấy anh cần một lý do để vượt qua cánh cửa trong lòng để đi yêu Tùng Lâm. Nhưng tiếc là lý do này đến quá muộn. Chỉ khi anh đã mất đi người anh yêu thì mới có người đến nói sự thật cho anh, như đâm anh một nhát nát bét trái tim vậy.

Đoạn Chiến Châu cũng có sai, nhưng không đến mức bị chửi là “thâm tình đến muộn tiện hơn cỏ”, quãng đời còn lại sống cũng vật vờ không vui. Mong cả nhà có thể đặt cả mình lên vị trí của Đoạn Chiến Châu để hiểu hơn về nhân vật này.

Nhân vật tiếp theo là Tùng Lâm. Trần đời tôi chưa thấy ai khổ hơn em ấy, chưa đọc một cuốn truyện nào nhân vật lại thảm như vậy, có lẽ có thảm hơn nhưng họ đều có cơ hội sống lại này kia, nhưng Tùng Lâm của chúng ta chỉ có một thân xác phàm nhân, một mạng sống, chết là hết. Khi dịch đến đoạn em ấy nói chuyện với Hứa Hàng, thật sự tay vừa gõ vừa run.

Cuộc đời chỉ có mười bảy năm chưa từng được trải qua chút ngọt ngào nào, khi còn ở với bố mẹ không biết ra sao, tác giả không nói rõ (ít nhất là đến chương này chưa nhắc) nhưng ít ra chắc cũng sẽ được ấm áp nhỉ? Nhưng khi còn nhỏ quá, cậu bé ấy liệu còn nhớ được chút ít ấm áp của bố mẹ hay chăng, hay khi nhớ lại ký ức chỉ còn những tăm tối từ khi tiến vào vực sâu đó, để rồi người thiếu niên kia cho em ấy một chiếc bánh kem, chiếc nến đó thắp sáng cả vực sâu của em.

Chấp niệm của một người, chỉ khi bản thân mình trải qua mới biết nó đáng sợ ra sao, ăn sâu vào đầu não, cắm chặt vào trái tim, khiến người không quên được, và có thể làm bất cứ việc gì về nó. Chấp niệm của Tùng Lâm là Đoạn Chiến Châu, đừng ai mắng em ấy không nói, em ấy nói liệu có ai sẽ tin. Cũng đừng ai mắng em ấy tiện, bị ngược bị hành nhưng không rời không bỏ, thứ đã là chấp niệm, nói bỏ là bỏ được sao? Em ấy từng nói bản thân như kẻ đánh cược, đặt nhiều vốn, thua nhưng vẫn sẽ đánh tiếp, đặt nhiều như vậy chẳng lẽ không có ván nào thắng sao, em ấy không nỡ dừng lại.

Cuối cùng em cũng thắng được một ván, nhưng chỉ là không được tận mắt nhìn thấy. Cuối cùng em cũng được trải nghiệm chút ít mùi vị biết được người đó yêu mình, ít ỏi như chút kem bơ dính trên đầu ngón tay khi nhỏ.

Cặp đôi này từ đầu chí cuối đều đặt nhau trong lòng, một đứa không nghĩ mình yêu, một đứa yêu nhưng không nói, cuối cùng đi đến bước đường hối hận không thôi. Làm trái tim tôi đau muốn xỉu hic hic

Về nhân vật Tùng Vi, nàng ấy hồi nhỏ vì đố kỵ với em trai được bố mẹ chiều hơn, cho nên lừa em trai đi theo bọn bắt cóc, sau đó có lẽ là ân hận nên chạy theo, không cứu được em ngược lại khiến cả hai cùng bị bắt. Nàng yêu Tham mưu trưởng, lại không muốn em khó xử, cho nên chọn hi sinh mình. Cá nhân tôi không mến nhân vật này, cũng không căm hận nàng ấy. Dù gì nàng ấy cũng là nạn nhân của việc trọng nam khinh nữ, nhưng sai lầm đó là do bố mẹ nàng, ấy vậy mà nàng lại chuốc hết lên người em trai. Nàng ấy nợ Tùng Lâm một đời an ổn, cũng nợ chính nàng một đời yên vui, nhưng sau cùng nàng đã dùng mạng để chuộc rồi.

Dù trước đây đã biết sương sương truyện nhiều CP, có CP sẽ kết buồn, nhưng mà vẫn không ngờ lại ngược như vậy. Tính toi dễ vỡ, không thích đọc ngược, một xíu ngược cũng được cơ mà phải HE. Trước cũng đọc một bộ cổ trang, quyền mưu các thứ, khi đó đọc bạn dịch vẫn chưa dịch xong á, bạn ý ra chương nào tôi đọc chương đó, mà cái nghe tin CP phụ kết SE là toi bỏ luôn huhu. Ai dè dịch đúng cái bộ CP phụ đau lòng vậy hic hic. Cho nên mới viết những lời trên, đây là quan điểm cá nhân của tôi thôi. Không hiểu tôi nhưng xin hãy tôn trọng ạ. Hic huhu

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me