Dam My Vu Khuc Tham Lang
Slova, 23:17.Trời bắt đầu mưa nhẹ. Mưa kiểu Slova – như sương lạnh giăng mỏng qua làn đèn đường đỏ quạch. Chợ đêm rộn ràng vẫn hoạt động như thể thời tiết không tồn tại. Mùi thịt nướng, rượu ngâm và khói xì gà hòa vào nhau, bao lấy không gian như một cái kén mê hoặc.Ở giữa đám đông chen chúc, Dụ Nhiên thong thả bước đi, vẻ ngoài như một du khách bình thường đang tìm kiếm món gì đó ăn khuya. Cậu mặc áo khoác mỏng dài qua gối, cổ áo dựng lên che bớt nửa khuôn mặt, mắt nửa giấu dưới vành mũ len đen.Không ai biết, dưới lớp áo khoác ấy là con dao mỏng như giấy cạo được buộc sát tay áo trong.
Và trong túi cậu là khẩu Beretta lắp giảm thanh – chưa nạp đạn.Không vội.Cậu không đến đây để giết. Ít nhất không phải hôm nay.Chân bước qua từng gian hàng, cậu cảm nhận rõ sự xao động lạ trong không khí – như thể một làn sóng không nhìn thấy đang chảy ngược trong biển người. Mỗi lần như vậy, bản năng của cậu sẽ kéo ý thức quay lại, tập trung cao độ, ánh mắt lướt qua những gương mặt mờ nhòe trong khói bếp và đèn nháy.Hắn ở đây. Quang Lam.Chắc chắn.Không cần thiết bị định vị. Không cần ai báo tin. Chỉ cần bản thân cậu...Cảm nhận.Cảm nhận được ánh nhìn nặng như gió táp từ trên cao – thứ từng khiến cậu co rúm năm mười ba tuổi. Cái bóng không bao giờ chạm tới, nhưng vẫn khiến người ta không thể thở nổi.Cậu ngẩng mặt.Bắt được.
Một bóng người đang đứng ở tầng hai quán bar phía đối diện, sau lớp kính có ánh đèn xanh nhạt mờ mịt.Rất xa.
Nhưng rất rõ.Ánh mắt ấy. Không thể nhầm.Quang Lam, khoanh tay tựa vào lan can, nhìn xuống. Không né tránh.Hắn nghĩ có thể chỉ quan sát. Có thể đứng ngoài rìa của một cuộc chơi đã chết từ ba năm trước. Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Dụ Nhiên – sống động, trầm tĩnh, thậm chí có chút chững chạc hơn... trái tim hắn lại run lên như cũ.Vẫn là đôi mắt ấy – thứ ánh mắt khiến hắn lần đầu trong đời muốn để dành mạng mình cho một đứa trẻ.Hắn nhấc ly rượu, chạm môi nhưng không uống. Mắt không rời cậu.Nhưng rồi – điều hắn không ngờ tới nhất xuất hiện.Từ bên trái khung hình, giữa đám đông người mua kẻ bán, một người đàn ông cao lớn mặc sơ mi đen bước tới, không nói một lời. Chỉ đơn giản là sánh bước bên Dụ Nhiên, đưa tay nhẹ nhàng vòng qua eo cậu, giống như một hành động vốn dĩ đã quen thuộc.Bạch Dạ Thần.Hắn nhận ra ngay. Người đứng sau hệ thống dữ liệu ngầm cực kỳ bảo mật, người từng không ít lần gián tiếp phá hoại mạng lưới sát thủ quốc tế – kẻ sống kín tiếng nhưng máu lạnh, chỉ hành động khi cần thiết, và luôn giữ mình ở rìa mọi thế lực.Người như hắn, sao lại ở bên Dụ Nhiên?Không phải đồng nghiệp. Không phải cộng sự. Mà như là... người bảo vệ.Quang Lam khựng người trong khoảnh khắc đó.Dụ Nhiên không đẩy tay hắn ra. Cậu để yên. Còn Bạch Dạ Thần không liếc nhìn ai, chỉ khẽ nói điều gì đó, khiến cậu nghiêng đầu cười – cười, thật sự. Không phải kiểu nhếch môi trào phúng, không phải cười lạnh. Là một nụ cười có hơi thở ấm.Đó là lần đầu Quang Lam thấy khuôn mặt mềm mại của Dụ Nhiên khi không ở trong tư thế phòng bị.Hắn bất giác siết tay, cốc rượu vỡ vụn.Dụ Nhiên dừng lại dưới ánh đèn neon màu lam. Ngẩng đầu lần nữa.Lần này, không che giấu.Ánh mắt chạm vào nhau – xuyên qua tầng kính, xuyên qua bụi khói và thời gian. Không ai nhúc nhích. Không ai cử động. Nhưng tất cả đều đã thay đổi.Ba năm.Từng là người thầy duy nhất, giờ lại là mục tiêu ám sát.Từng là người từng khiến trái tim thiếu niên rung động trong một giấc mộng không tên, giờ đứng ở vị trí đối đầu – mà khoảng cách xa nhất lại không phải không gian, mà là bên cạnh cậu đã có người.Dụ Nhiên nghiêng đầu, mỉm cười – môi cong như dao cắt:"Anh thấy rồi đúng không, Quang Lam? Tôi vẫn sống. Và lần này... tôi đến không phải để học hỏi nữa."Phía trên, Quang Lam nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong cửa kính.Đằng sau hắn là chính mình – lạnh hơn, đơn độc hơn.Hắn lẩm bẩm:"Là hắn... sao..."Trong vài giây, hắn đã tính lại toàn bộ kế hoạch – các lối thoát, điểm mù, và những phương án ứng phó khi có thêm một nhân tố mạnh ngoài dự đoán.Nhưng rồi – hắn thở ra, lần đầu nở một nụ cười thực sự.Không sao.Nếu người bên cạnh cậu là một kẻ như Bạch Dạ Thần...
Thì đây không còn là cuộc chạm trán đơn thuần.
Mà là một trận đấu xứng đáng.Dưới phố, Bạch Dạ Thần đưa mắt nhìn theo ánh nhìn của Dụ Nhiên. Không hỏi, không xen vào.
Chỉ đơn giản đưa ngón tay cái vuốt nhẹ xương sống cậu, giọng thấp dịu:"Muốn theo hắn lên không?"Dụ Nhiên không trả lời. Chỉ nhắm mắt trong một giây."Không vội. Để hắn biết... tôi không còn là đứa trẻ phải chạy trốn khỏi cái tên 'Thợ săn linh hồn' nữa."Trên cao, Quang Lam đặt ly vỡ xuống. Bước lùi vào bóng tối.
Nhưng trước khi biến mất, ánh mắt hắn vẫn còn lưu luyến nhìn theo dáng người nhỏ kia – như thể vẫn cố tìm lại điều gì đã mất trong cơn lũ năm xưa.
Và trong túi cậu là khẩu Beretta lắp giảm thanh – chưa nạp đạn.Không vội.Cậu không đến đây để giết. Ít nhất không phải hôm nay.Chân bước qua từng gian hàng, cậu cảm nhận rõ sự xao động lạ trong không khí – như thể một làn sóng không nhìn thấy đang chảy ngược trong biển người. Mỗi lần như vậy, bản năng của cậu sẽ kéo ý thức quay lại, tập trung cao độ, ánh mắt lướt qua những gương mặt mờ nhòe trong khói bếp và đèn nháy.Hắn ở đây. Quang Lam.Chắc chắn.Không cần thiết bị định vị. Không cần ai báo tin. Chỉ cần bản thân cậu...Cảm nhận.Cảm nhận được ánh nhìn nặng như gió táp từ trên cao – thứ từng khiến cậu co rúm năm mười ba tuổi. Cái bóng không bao giờ chạm tới, nhưng vẫn khiến người ta không thể thở nổi.Cậu ngẩng mặt.Bắt được.
Một bóng người đang đứng ở tầng hai quán bar phía đối diện, sau lớp kính có ánh đèn xanh nhạt mờ mịt.Rất xa.
Nhưng rất rõ.Ánh mắt ấy. Không thể nhầm.Quang Lam, khoanh tay tựa vào lan can, nhìn xuống. Không né tránh.Hắn nghĩ có thể chỉ quan sát. Có thể đứng ngoài rìa của một cuộc chơi đã chết từ ba năm trước. Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Dụ Nhiên – sống động, trầm tĩnh, thậm chí có chút chững chạc hơn... trái tim hắn lại run lên như cũ.Vẫn là đôi mắt ấy – thứ ánh mắt khiến hắn lần đầu trong đời muốn để dành mạng mình cho một đứa trẻ.Hắn nhấc ly rượu, chạm môi nhưng không uống. Mắt không rời cậu.Nhưng rồi – điều hắn không ngờ tới nhất xuất hiện.Từ bên trái khung hình, giữa đám đông người mua kẻ bán, một người đàn ông cao lớn mặc sơ mi đen bước tới, không nói một lời. Chỉ đơn giản là sánh bước bên Dụ Nhiên, đưa tay nhẹ nhàng vòng qua eo cậu, giống như một hành động vốn dĩ đã quen thuộc.Bạch Dạ Thần.Hắn nhận ra ngay. Người đứng sau hệ thống dữ liệu ngầm cực kỳ bảo mật, người từng không ít lần gián tiếp phá hoại mạng lưới sát thủ quốc tế – kẻ sống kín tiếng nhưng máu lạnh, chỉ hành động khi cần thiết, và luôn giữ mình ở rìa mọi thế lực.Người như hắn, sao lại ở bên Dụ Nhiên?Không phải đồng nghiệp. Không phải cộng sự. Mà như là... người bảo vệ.Quang Lam khựng người trong khoảnh khắc đó.Dụ Nhiên không đẩy tay hắn ra. Cậu để yên. Còn Bạch Dạ Thần không liếc nhìn ai, chỉ khẽ nói điều gì đó, khiến cậu nghiêng đầu cười – cười, thật sự. Không phải kiểu nhếch môi trào phúng, không phải cười lạnh. Là một nụ cười có hơi thở ấm.Đó là lần đầu Quang Lam thấy khuôn mặt mềm mại của Dụ Nhiên khi không ở trong tư thế phòng bị.Hắn bất giác siết tay, cốc rượu vỡ vụn.Dụ Nhiên dừng lại dưới ánh đèn neon màu lam. Ngẩng đầu lần nữa.Lần này, không che giấu.Ánh mắt chạm vào nhau – xuyên qua tầng kính, xuyên qua bụi khói và thời gian. Không ai nhúc nhích. Không ai cử động. Nhưng tất cả đều đã thay đổi.Ba năm.Từng là người thầy duy nhất, giờ lại là mục tiêu ám sát.Từng là người từng khiến trái tim thiếu niên rung động trong một giấc mộng không tên, giờ đứng ở vị trí đối đầu – mà khoảng cách xa nhất lại không phải không gian, mà là bên cạnh cậu đã có người.Dụ Nhiên nghiêng đầu, mỉm cười – môi cong như dao cắt:"Anh thấy rồi đúng không, Quang Lam? Tôi vẫn sống. Và lần này... tôi đến không phải để học hỏi nữa."Phía trên, Quang Lam nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong cửa kính.Đằng sau hắn là chính mình – lạnh hơn, đơn độc hơn.Hắn lẩm bẩm:"Là hắn... sao..."Trong vài giây, hắn đã tính lại toàn bộ kế hoạch – các lối thoát, điểm mù, và những phương án ứng phó khi có thêm một nhân tố mạnh ngoài dự đoán.Nhưng rồi – hắn thở ra, lần đầu nở một nụ cười thực sự.Không sao.Nếu người bên cạnh cậu là một kẻ như Bạch Dạ Thần...
Thì đây không còn là cuộc chạm trán đơn thuần.
Mà là một trận đấu xứng đáng.Dưới phố, Bạch Dạ Thần đưa mắt nhìn theo ánh nhìn của Dụ Nhiên. Không hỏi, không xen vào.
Chỉ đơn giản đưa ngón tay cái vuốt nhẹ xương sống cậu, giọng thấp dịu:"Muốn theo hắn lên không?"Dụ Nhiên không trả lời. Chỉ nhắm mắt trong một giây."Không vội. Để hắn biết... tôi không còn là đứa trẻ phải chạy trốn khỏi cái tên 'Thợ săn linh hồn' nữa."Trên cao, Quang Lam đặt ly vỡ xuống. Bước lùi vào bóng tối.
Nhưng trước khi biến mất, ánh mắt hắn vẫn còn lưu luyến nhìn theo dáng người nhỏ kia – như thể vẫn cố tìm lại điều gì đã mất trong cơn lũ năm xưa.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me