Dam My Vu Khuc Tham Lang
Ống nhòm rơi xuống mặt đất, âm thanh vỡ vụn vang lên như vết rạn đầu tiên trong tâm trí Bạch Dạ Thần. Hắn vừa nhìn thấy ánh mắt ấy—ánh mắt ngập tràn sát ý đến mức ngay cả không khí cũng đông cứng. Dụ Nhiên, người hắn yêu, giờ phút này không khác gì một con thú hoang sục sôi trong khát máu, đôi mắt cậu không còn cảm xúc nào khác ngoài bản năng giết chóc thuần túy.Không kịp do dự thêm giây nào, Bạch Dạ Thần lao người ra khỏi điểm quan sát, phóng thẳng đến khu nhà kho bỏ hoang như một cơn bão. Trên đường đi, hắn gọi lệnh ngắn gọn vào tai nghe: "Khoanh vùng, không ai được phép tiếp cận. Để tôi xử lý."Cánh cửa gỉ sét vừa mở ra, mùi máu tanh nồng ập vào mặt hắn như cơn sóng chết chóc. Nơi đây từng là nhà kho, giờ chỉ còn là địa ngục của xác người và máu đọng. Dụ Nhiên đang quỳ giữa đống hỗn độn ấy, vai run nhẹ, áo rách bươm, toàn thân đẫm máu, nhưng không chỉ có máu của cậu. Hơi thở cậu gấp gáp, mắt mờ đục bởi cuồng nộ chưa tan, như thể chỉ cần một tiếng động nhỏ nữa thôi, cậu sẽ lại vung dao chém giết không chút nghĩ suy."Dụ Nhiên," Bạch Dạ Thần gọi cậu bằng giọng trầm thấp, nhẹ nhàng như sợ kích thích con mãnh thú.Cậu quay đầu lại, ánh mắt lóe sáng. Không phải nhận ra hắn. Mà là xác định kẻ địch.Khoảnh khắc Dụ Nhiên lao tới, con dao trên tay vẽ nên một quỹ đạo chết người. Bạch Dạ Thần nhíu mày, tay hắn giơ lên, gạt mạnh, đánh rơi vũ khí của cậu. Nhưng chưa kịp thở ra một nhịp, nắm đấm của Dụ Nhiên đã lao đến như gió.Trận đánh giữa hai người bắt đầu.Dụ Nhiên không nói một lời, mỗi đòn đánh đều nhắm vào điểm chí mạng. Động tác cậu sắc bén đến mức Bạch Dạ Thần phải thừa nhận—trong trạng thái này, cậu mạnh hơn bất kỳ ai hắn từng đối đầu. Mạnh đến mức nếu là bất kỳ ai khác, có lẽ đã gục ngã.Nhưng Bạch Dạ Thần không phản công.Hắn chỉ tránh né, chỉ đỡ đòn. Không tung ra một cú đánh nào đủ để khiến cậu dừng lại. Bởi hắn biết, nếu hắn khiến cậu đau—dù chỉ một lần—hắn sẽ hận chính mình suốt đời.Bàn tay đẫm máu của Dụ Nhiên vung lên lần nữa, lần này hắn không né. Hắn đưa tay ra, chặn lại cú đấm ấy, nắm lấy bàn tay run rẩy của cậu. Máu dính đầy tay cậu thấm sang tay hắn, nhưng hắn không hề để ý.Một thoáng, Dụ Nhiên khựng lại. Đôi mắt cậu dần dần rõ nét hơn, bớt mờ đục, như vừa xuyên qua lớp sương mù dày đặc.Ánh mắt cậu chạm phải khuôn mặt quen thuộc. Là Bạch Dạ Thần. Là người hắn yêu. Là người mà trong cơn cuồng loạn, cậu suýt nữa đã giết chết."...sao anh không đánh ngất em?" Dụ Nhiên lắp bắp, giọng nghẹn như chính hơi thở cũng không dám thốt ra.Bạch Dạ Thần chỉ khẽ cong môi, một nụ cười nhàn nhạt: "Anh không thể."Không thể khiến cậu đau, không thể dùng chính đôi tay này làm tổn thương người hắn yêu.Dụ Nhiên bật cười. Là tiếng cười hoang hoải, khản đặc, vừa đau đớn vừa chua xót. Cậu giơ hai bàn tay vẫn đẫm máu lên, ôm lấy khuôn mặt Bạch Dạ Thần, ngón tay run nhẹ."Anh biết mình vừa nói gì không?" Cậu cười mà nước mắt lăn xuống theo máu."Anh chưa bao giờ nói điều anh không rõ ràng," Bạch Dạ Thần đáp, mắt hắn ánh lên một tia đau lòng.Dụ Nhiên gục đầu lên vai hắn, mỉm cười lần nữa. Nhưng lần này, cậu không còn tỉnh táo.Toàn thân mềm nhũn, cậu ngất lịm trong vòng tay Bạch Dạ Thần. Máu từ vết thương vẫn chảy ra, từng nhịp tim dần yếu đi. Bạch Dạ Thần hoảng hốt, kiểm tra nhanh vết thương—quá nhiều chỗ rách sâu, cả máu cũ lẫn mới đều chưa được xử lý. Trong lúc đánh nhau với hắn, cậu đã xé toạc vết thương chưa khép, vận động mạnh khiến máu trào ra không ngừng."Khốn kiếp." Hắn nghiến răng, bế bổng cậu lên, sải bước dài ra xe.Hắn không thể chờ xe cứu thương. Thời gian là mạng sống. Hắn phóng thẳng đến phòng khám tư của Bạch gia, nơi chỉ có những người hắn tin tuyệt đối mới có quyền đặt chân vào.—Cánh cửa cấp cứu bật mở, tiếng máy móc vang lên dồn dập. Bạch Dạ Thần đứng chôn chân trước cửa phòng, bàn tay còn in dấu máu của Dụ Nhiên nắm chặt. Bác sĩ trưởng, Đinh Hạo Văn, vừa đến đã hoảng hốt, tưởng người bị thương là hắn."Bạch tiên sinh?! Ngài—""Không phải tôi." Giọng hắn như băng tan trên đá. "Là em ấy. Làm mọi cách, cứu bằng được."Đinh Hạo Văn sững người. Không ai từng nghe Bạch Dạ Thần nói giọng như vậy. Đặc biệt là với một người khác."Vâng, tôi hiểu." Ông cúi đầu, xoay người ra lệnh, "Chuẩn bị phẫu thuật! Mở sẵn 3 túi máu AB, kiểm tra nội tạng lập tức!"Cánh cửa phòng cấp cứu khép lại.Cả thế giới như rơi vào câm lặng.—Tận đến khi Dụ Nhiên được đưa vào phòng nghỉ chuyên chúc của hắn, Bạch Dạ Thần mới đi theo, vào nhà tắm của phòng nghỉ tắm sơ qua. Mặc dù hắn không bị thương, nhưng trên người toàn là máu—máu của Dụ Nhiên, và của những kẻ đã chết dưới tay cậu.Quay trở lại phòng bệnh, hắn kéo ghế đến cạnh giường, ngồi xuống nắm lấy bàn tay trái của cậu—bên tay không truyền dịch. Tay cậu lạnh ngắt. Hắn nhẹ xoa, như muốn truyền chút hơi ấm của mình sang.Thời gian chầm chậm trôi. Bên ngoài trời bắt đầu rạng. Ánh sáng nhợt nhạt từ cửa sổ lọt qua rèm, phủ lên khuôn mặt mệt mỏi của Bạch Dạ Thần.Chỉ khi nhìn thấy ngực Dụ Nhiên khẽ phập phồng đều đặn, hắn mới nhẹ buông tay, kéo chăn đắp cho cậu. Đứng dậy, hắn bước ra hành lang, tựa lưng vào cửa kính.Hắn móc ra một điếu thuốc, châm lửa, đưa lên môi. Chỉ hít một hơi, hắn đã rút điện thoại, ấn nút gọi. Không biết người hắn gọi là ai, chỉ là điều lệnh hắn ra khiến người nghe lạnh sống lưng "Truy sát và diệt sạch tổ chức K.""Xác nhận?" Một giọng nam vọng ra từ đầu dây bên kia."Dụ Nhiên bị thương," giọng Bạch Dạ Thần đều đều, nhưng lạnh đến thấu xương. "Tổ chức K—không được phép tồn tại."Một thoáng im lặng."Rõ."Cúp máy, Bạch Dạ Thần dập điếu thuốc khi nó chỉ mới cháy một nửa. Lửa chưa kịp tàn, nhưng cơn giận trong lòng hắn đã bén cháy từ lâu.Hắn quay lại phòng, ngồi vào vị trí cũ cạnh giường. Bàn tay nâng tay cậu lên, hắn cúi xuống dụi mặt vào lòng bàn tay cậu.Hắn khẽ khàng, như nói với một giấc mơ:"Anh nói rồi. Đây là lần cuối."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me