Dam Phong Nguyet Vo Tinh Dao Bi Tap Bi
Chương 112 Ngoài Hạ Lan Hi, những người khác cũng lần lượt cảm nhận được uy áp do Cửu Châu Tịch Diệt mang lại.Sự phấn khích của Diêm Bệ đạt đến đỉnh điểm vào khoảnh khắc này.Một Tống Lưu Thư nho nhỏ không đáng để gã phải hao tốn tâm huyết, đánh đổi nửa cái mạng để bày ra cục diện này, mục tiêu cuối cùng của gã vẫn luôn là thiếu niên kia.Hạ Lan Hi phải biến mất.Gã muốn tận mắt chứng kiến Hạ Lan Hi chết dưới kiếm của Sư Tôn mình.Giang Ẩn Chu——Giang Trầm, thiên mệnh của Vô Tình Đạo, hắn sẽ không nảy sinh một chút tình sư đồ nào với Hạ Lan Hi.Giống như Giang Trầm từng bất chấp lời đe dọa của dấu ấn Bỉ Ngạn trên người Chúc Như Sương mà ra tay tàn nhẫn với Quỷ Thập Tam, lần này, hắn nhất định cũng sẽ——Không gian bị xé ra một vết nứt, hình dáng của Giang Ẩn Chu mờ ảo trong chốc lát, hoàn toàn hiện ra trước mắt mọi người.Thời gian không để lại dấu vết trên người Giang Ẩn Chu, Tống Lưu Thư nhìn hắn, chỉ thấy hắn không khác gì thời niên thiếu.
Trầm mặc ít nói, lạnh lùng vô tình, như một bức tượng đúc từ sương lạnh, hoàn toàn không có thất tình lục dục của một người sống.Mà nói đến, trừ trên giường ra, chẳng phải Thẩm Nhứ Chi cũng lạnh lùng như Giang Ẩn Chu vậy sao.Nếu không có Hạ Lan Thời Vũ, cháu trai nhỏ của hắn cũng sẽ biến thành dáng vẻ của Giang Ẩn Chu.Người của Vô Tình Đạo, vốn nên như vậy.Giang Ẩn Chu chuyên tâm tu đạo mười tám năm, nếu không phải lúc thì bế quan, không thì cũng chuẩn bị bế quan thì tu vi của hắn e rằng đã vượt qua cả Hoán Trần Chân Quân thuở ban đầu.Giờ đây, Giang Ẩn Chu mới là đệ nhất nhân Tam Giới xứng đáng.Ánh mắt Giang Ẩn Chu không dừng lại trên bất kỳ ai trong số họ, ngay cả Diêm Bệ đã làm Thái Hoa Tông long trời lở đất cũng không đáng để hắn liếc mắt thêm một cái.Mọi người im lặng đầy ăn ý, cho đến khi Tư Khế Chân Quân không nhịn được mở lời: “Ngươi đã biết tất cả rồi sao?”Giang Ẩn Chu không trả lời, đáp án hiển nhiên.Diêm Bệ sớm đã chuẩn bị tinh thần để một nửa phân thân của mình tiêu tán tại đây, dùng nửa cái mạng đổi lấy mạng của Hạ Lan Hi, rồi đổi lấy việc Tống Tầm và viện Vô Tình Đạo rở mặt thành thù, gã lời to không lỗ.Chư vị Thái Hoa Tông có thể có sợ hãi hoặc e ngại, nhưng gã lại có thể không kiêng nể gì mà lớn tiếng khiêu khích Giang Ẩn Chu uy chấn Tam Giới: “Giang Trầm, ngươi cũng không muốn——”Lời nói dừng lại đột ngột.Kiếm quang lóe lên, phân thân của Diêm Bệ cùng với những lời chưa kịp nói của gã trong chớp mắt hóa thành tro bụi.Tất cả mọi người đều không nhìn thấy ai ra tay nhưng tất cả mọi người đều biết ai đã ra tay.Huyễn cảnh cũng được, hiện thế cũng vậy, đúng như tên gọi của Cửu Châu Tịch Diệt, mọi thứ đều trở về yên tĩnh.Lần đầu tiên chứng kiến Giang viện trưởng thực sự ra tay, các thiếu niên đều im thin thít như tờ, không dám thở mạnh. Dù biết Giang viện trưởng là người của mình, Lục Chấp Lý vẫn không khỏi vô thức rúc vào phía viện trưởng của mình;
Trường Tôn Sách đứng thẳng tắp bên cạnh Chúc Như Sương, cân nhắc xem mình có thể sống sót bao lâu dưới kiếm của Giang viện trưởng;Bạch Quan Ninh và Tiêu Vấn Hạc nín thở, ngay cả Tư Khế Chân Quân từng là đồng môn với Giang viện trưởng, cũng im lặng.
Trong số những người có mặt chỉ có Tống Lưu Thư vẫn nói cười tự nhiên: “Làm tốt lắm, rất gọn gàng.” Tống Lưu Thư vỗ tay cười nói, “Tiếp theo, làm phiền ngươi xử lý các khế ước bị bóp méo, Giang viện trưởng?”Sở thích trêu chọc Vô Tình Đạo của Tống Lưu Thư đã không thay đổi sau nhiều năm. Lời nói đùa của hắn có thể khiến Thẩm Nhứ Chi cạn lời, nhưng chưa bao giờ nhận được phản hồi từ Giang Ẩn Chu.Ánh mắt Giang Ẩn Chu dừng lại trên thần tọa Minh Pháp Tiên Quân.Tượng thần Minh Pháp, quản lý pháp tắc trời đất, triệu tập luật lý tam giới. Sở dĩ Diêm Bệ có thể bóp méo quy tắc của khế ước, chắc chắn đã động tay động chân trên tượng thần Minh Pháp.Dưới chân Giang Ẩn Chu xuất hiện những bậc thang trong suốt hóa từ băng lạnh không trung, theo bước chân của Giang Ẩn Chu, liên tục biến mất rồi lại xuất hiện, thẳng tắp lên bầu trời.Một tay Giang Ẩn Chu cầm kiếm, từng bước đi lên, từng bước tiến về phía tượng thầnMinh Pháp.Đi đến cuối cùng, Giang Ẩn Chu dừng lại. Thân thể hắn lơ lửng giữa không trung như đi trên đất bằng, cầm pháp điển to bằng lòng bàn tay của tượng thần Minh Pháp.Xung quanh yên tĩnh không một chút gió, đạo bào của Giang Ẩn Chu không hề lay động, linh lực hùng vĩ bắt đầu tích tụ trên Cửu Châu Tịch Diệt.Tư Khế Chân Quân đột nhiên nhận ra điều gì đó, sắc mặt đại biến: “Đợi đã, ngươi không thể…”“Muộn rồi, viện trưởng Vô Tình Đạo chỉ sử dụng phương pháp đơn giản và nhanh nhất.” Tống Lưu Thư nhìn về phía chân trời, thần sắc nghiêm túc hiếm hoi:“Họ không bao giờ bị người khác uy hiếp.” Tống Lưu Thư quay người lại, cười rạng rỡ: “Đương nhiên, trừ ta ra.”Ầm——Tượng thần Minh Pháp phía sau Tống Lưu Thư đột nhiên sụp đổ.Trong nháy mắt, kiếm quang che khuất bầu trời, núi non rung chuyển, linh lực mạnh mẽ xuyên qua ranh giới giữa huyễn cảnh và hiện thế, như một bàn tay có thể lật núi đổ biển, khiến mười hai Đạo Viện đồng thời chấn động.Ngoài huyễn cảnh, băng tầng Vô Tình Đạo vỡ vụn, nguyệt quế Hợp Hoan rơi rụng, thủy triều Thái Thiện cuộn sóng ngàn lớp, trên tường của Mê Tân Độ và Thực Tứ xuất hiện những vết nứt đáng sợ.Trong huyễn cảnh, ánh sáng và bụi mù đan xen, vô số linh thạch bắn tung tóe như mưa bão. Bạch Quan Ninh vừa né tránh mảnh vỡ, vừa la lớn: “Ca! Ca ngươi ở đâu?!”Một góc pháp điển cùa Minh Pháp Tiên Quân lao thẳng về phía Chúc Như Sương, Chúc Như Sương không kịp né tránh, theo bản năng nâng tay định che đầu, không ngờ lại bị kéo vào một lồng ngực rộng lớn và ấm áp.Linh thạch đâm thẳng vào lưng Trường Tôn Sách, suýt chút nữa khiến hắn hộc máu. Thấy linh thạch thứ hai tiếp nối, Trường Tôn Sách chửi thề một tiếng, chém nát nó.Lúc này, một kết giới không biết từ đâu xuất hiện, tỏa ra ánh sáng xanh lam nhàn nhạt, chặn tất cả mảnh vỡ lại cho hai người Sách Vân.Họ nhận ra kết giới này, họ dường như đã được kết giới này bảo vệ rất nhiều lần rồi.Trường Tôn Sách sững sờ: "Hạ Lan Hi?"Đã đến lúc nào rồi mà Hạ Lan Hi lại còn nhớ đến họ?Trong hỗn loạn, Chúc Như Sương không tìm thấy bóng dáng Hạ Lan Hi và Tống Huyền Cơ, hắn chỉ có thể thấy kết giới của Hạ Lan Hi không còn kiên cố như thường lệ, dưới sự va chạm không ngừng của linh thạch đã xuất hiện kẽ hở."Kết giới như chủ." Chúc Như Sương trong lòng Trường Tôn Sách nhắm mắt lại: "Thời Vũ..."Có phải bây giờ ngươi rất buồn không?Hạ Lan Hi ném kết giới ra rồi đứng sững tại chỗ, y không biết ngoài việc bảo vệ bạn bè thì mình còn có thể làm gì khác.Thần trí y quá mơ hồ, mọi thứ xảy ra quá nhanh, y thật sự không biết phải làm sao.
Đúng rồi, y còn phải bảo vệ nhục thân Hoán Trần Chân Quân thật tốt.Hoán Trần Chân Quân rất quan trọng, quan trọng…hơn cả y. Sự trở lại của Hoán Trần Chân Quân có giá trị hơn sự tồn tại của y."Đừng sợ," một bàn tay đặt lên đỉnh đầu y, Tống Huyền Cơ quỳ một gối trước mặt y: "Còn nhớ không? Ta rất lợi hại."Hạ Lan Hi nhìn thẳng vào Tống Huyền Cơ, như muốn khắc ghi dáng vẻ của hắn vào lòng. Bỗng nhiên y mỉm cười, trong mắt như lại bùng lên sức sống: "Nhớ, Tống Tầm rất lợi hại!"Hạ Lan Hi ngoan ngoãn dụi dụi vào lòng bàn tay Tống Huyền Cơ, yết hầu khẽ nuốt một cái.Nhưng Tống Tầm, người lợi hại nhất... vẫn luôn là Sư Tôn của chúng ta mà.Mảnh đá ngày càng nhiều, Tư Khế Chân Quân vẽ ra một kết giới lớn hơn, bao trùm tất cả các thiếu niên vào trong.Tiếng gầm rít chói tai vang lên từ bên trong tượng thần, thần lực Minh Pháp Tiên Quân để lại ở nhân gian được giải phóng ngay lập tức, cổ xưa và hùng vĩ, mang theo uy nghiêm và phẫn nộ của thần linh dồn dập ập tới Giang Ẩn Chu.Cửu Châu Tịch Diệt, kiếm chém tượng thần.Hành động này không nghi ngờ gì đã chọc giận Thiên Đạo, toàn bộ lãnh thổ Thái Hoa Tông đều phải gánh chịu cơn thịnh nộ của thần linh.Mây đen cuồn cuộn, gió lớn gào thét, từng đạo thiên lôi như cự long gầm thét đánh thẳng vào một mình Giang Ẩn Chu, cảnh tượng hùng vĩ đến mức sánh ngang với độ kiếp phi thăng.Giang Ẩn Chu đứng giữa trung tâm trận lôi, linh lực và kiếm khí tạo thành bức tường chắn màu xanh băng bảo vệ quanh người hắn. Thiên lôi hủy diệt tất cả, đủ để phá hủy vạn vật trong thế gian, nhưng Giang Ẩn Chu vẫn không hề nhúc nhích, thần sắc vẫn không thay đổi.Dưới sự thanh tẩy của thiên lôi, màu sắc của bức tường chắn ngày càng nhạt dần, dần dần trở nên trong suốt. Trước khi đạo thiên lôi cuối cùng giáng xuống, bức tường chắn vừa vặn biến mất hoàn toàn. Giang Ẩn Chu khẽ nâng mắt, dùng thân thể cận tiên trực diện đối mặt với sự phán xét của thần linh.Trong lúc nguy cấp, Hạ Lan Hi buột miệng nói: "Sư Tôn!"Ánh sét nổ tung, trời đất bỗng chốc vô sắc, trong tầm nhìn chỉ còn lại một vầng sáng trắng mờ mịt.Đến đây, thần nộ đã dịu đi, chỉ còn chút uy lực còn sót lại, Giang Ẩn Chu dường như không hề hấn gì, nhưng mi tâm vạn năm không động lại khẽ nhíu lại một cách khó nhận ra.Mây đen tan biến, bầu trời lại hiện ra bốn chữ "Hạ Lan Thời Vũ" uy hiếp quần hùng, vững vàng chiếm giữ ngôi vị đệ nhất toàn tông. Mà bản thân Hạ Lan Thời Vũ vẫn duy trì tư thế ban đầu, ôm Hoán Trần Chân Quân ngồi trên mặt đất, trên mặt là vẻ hoang mang không biết phải làm sao.Tống Huyền Cơ đứng canh bên cạnh y, người Hạ Lan Hi sạch sẽ không tì vết, xung quanh cũng không thấy mảnh vỡ hay bụi bẩn.Tư Khế Chân Quân phản ứng nhanh nhất, nhìn Giang Ẩn Chu đang đi về phía họ, thấy đối phương không có vẻ gì là có chuyện mới cười lạnh nói: "Giang Ẩn Chu thật sự làm vậy. Tượng thần của đạo viện chúng ta, hắn làm sao dám? Rất tốt, ta sẽ kiện hắn.""Ngươi chính là viện trưởng Luật Lý Đạo, ngươi còn định kiện đi đâu nữa?" Phi Nguyệt Chân Quân dùng giọng điệu hòa giải nói, "Tượng thần mất rồi có thể xây lại, để Vô Tình Đạo xuất tiền xây cho các ngươi."Tư Khế Chân Quân giận dữ nói: "Đây là vấn đề tiền bạc sao?"Chưa nói đến linh thạch khó tìm, dù có xây lại tượng thần, muốn tập hợp lại thần lực Minh Pháp Tiên Quân cũng phải mất vài trăm đến hàng nghìn năm.Một tượng thần quan trọng như vậy, cũng chỉ có viện trưởng Vô Tình Đạo mới dám nói hủy là hủy.Giang Ẩn Chu như không nghe thấy lời hai người nói, dừng bước trước mặt Hạ Lan Hi——hắn còn một vấn đề cuối cùng cần giải quyết.Hạ Lan Hi ngẩng đầu nhìn thanh niên áo trắng cao cao tại thượng, họ rõ ràng đang nhìn nhau, nhưng y lại không thể nhìn thấu vào đáy mắt Sư Tôn.Y nên nói gì với Sư Tôn đây?Nói về chuyện sinh môn của y? Nói y không muốn cướp dương thọ của Hoán Trần Chân Quân, nói y hoàn toàn không biết gì về tất cả những chuyện này.Nhưng có cần thiết không?Sư Tôn y biết tất cả.Giang Ẩn Chu khẽ nhấc tay, thu nhục thân Hoán Trần Chân Quân vào trong kiếm. Sau đó, hắn dùng mũi kiếm Cửu Châu Tịch Diệt chĩa vào yết hầu Hạ Lan Hi.Đồng tử Hạ Lan Hi giãn ra, đôi tay trống rỗng buông thõng bất lực: "...Sư Tôn?"Sắc mặt mọi người đột nhiên thay đổi.Tư Khế Chân Quân lập tức tiến lên một bước: "Giang Ẩn Chu, ngươi có ý gì? Không phải chuyện khế ước đã giải quyết rồi sao?"Giang Ẩn Chu nói: "Vật về chủ cũ, đạo pháp số mệnh."Đây là câu nói duy nhất hắn đã nói cho đến bây giờ.Trường Tôn Sách không biết lấy đâu ra dũng khí, dám trực tiếp đối thoại với Giang viện trưởng: "Nhưng như vậy Hạ Lan Hi có thể sẽ chết!""Tống Lưu Thư ngươi không nói gì sao?" Tư Khế Chân Quân nghiêm giọng nói, "Chẳng lẽ ngươi cũng muốn dùng mạng Hạ Lan Hi đổi lấy Thẩm Nhứ Chi trở về?"Phi Nguyệt Chân Quân trầm ngâm nói: "Không, ta chỉ đang nghĩ, sinh môn đối với Hạ Lan Thời Vũ mà nói, rốt cuộc có ý nghĩa gì.""'Sinh môn của con người là ấn ký của người sống, nguồn gốc của dương thọ'." Bạch Quan Ninh nhanh chóng niệm lại, vã mồ hôi lạnh: "Ngoài ra, còn có thể có ý nghĩa gì nữa?"Tiêu Vấn Hạc và Lục Chấp Lý quỳ xuống: "Xin Giang viện trưởng suy nghĩ kỹ!"Hạ Lan Hi cúi đầu nhìn Cửu Châu Tịch Diệt gần trong gang tấc, ngược lại lại bình tĩnh lại.Y đang làm gì?Y là đệ tử của Vô Tình Đạo, y đang sợ gì?Sinh môn vốn dĩ là của Hoán Trần Chân Quân, vật về chủ cũ, Thiên Đạo vốn là như vậy.Y đã tiêu hao dương thọ của Hoán Trần Chân Quân mười tám năm, y nên biết đủ. Y chỉ không hiểu, tại sao Giang viện trưởng lại cố chấp lấy sinh môn của y vào lúc này, tại sao không tìm hồn phách Hoán Trần Chân Quân trước, làm rõ mọi chuyện rồi mới để nhục thân, hồn phách, sinh môn hợp nhất."Sư Tôn, người có nguyên nhân nào đó buộc phải làm vậy sao?" Hạ Lan Hi thể hiện sự bình tĩnh mà một đệ tử Vô Tình Đạo nên có, "Chỉ cần người nói cho con biết, con nguyện ý hợp tác."Giang Ẩn Chu không cần phải giải thích cho Hạ Lan Hi một câu hỏi mà hắn đã trả lời.Cửu Châu Tịch Diệt lại giương lên, lần này không phải chém Quỷ Giới, cũng không phải tượng thần mà là đệ tử duy nhất đã vì lo lắng mà gọi hắn một tiếng "Sư Tôn" khi hắn gặp lôi kiếp.Bạch Quan Ninh trợn mắt, ngẩn người thốt lên: "Đừng——!"Hạ Lan Hi đột nhiên nhắm mắt lại, nhưng cơn đau dự kiến lại không đến.Y mơ hồ mở mắt ra, nhìn thấy một đôi kim trâm tua rua đang rung chuyển dữ dội.—— Một kiếm của Tống Huyền Cơ chặn đứng Cửu Châu Tịch Diệt của Giang Ẩn Chu.
Trầm mặc ít nói, lạnh lùng vô tình, như một bức tượng đúc từ sương lạnh, hoàn toàn không có thất tình lục dục của một người sống.Mà nói đến, trừ trên giường ra, chẳng phải Thẩm Nhứ Chi cũng lạnh lùng như Giang Ẩn Chu vậy sao.Nếu không có Hạ Lan Thời Vũ, cháu trai nhỏ của hắn cũng sẽ biến thành dáng vẻ của Giang Ẩn Chu.Người của Vô Tình Đạo, vốn nên như vậy.Giang Ẩn Chu chuyên tâm tu đạo mười tám năm, nếu không phải lúc thì bế quan, không thì cũng chuẩn bị bế quan thì tu vi của hắn e rằng đã vượt qua cả Hoán Trần Chân Quân thuở ban đầu.Giờ đây, Giang Ẩn Chu mới là đệ nhất nhân Tam Giới xứng đáng.Ánh mắt Giang Ẩn Chu không dừng lại trên bất kỳ ai trong số họ, ngay cả Diêm Bệ đã làm Thái Hoa Tông long trời lở đất cũng không đáng để hắn liếc mắt thêm một cái.Mọi người im lặng đầy ăn ý, cho đến khi Tư Khế Chân Quân không nhịn được mở lời: “Ngươi đã biết tất cả rồi sao?”Giang Ẩn Chu không trả lời, đáp án hiển nhiên.Diêm Bệ sớm đã chuẩn bị tinh thần để một nửa phân thân của mình tiêu tán tại đây, dùng nửa cái mạng đổi lấy mạng của Hạ Lan Hi, rồi đổi lấy việc Tống Tầm và viện Vô Tình Đạo rở mặt thành thù, gã lời to không lỗ.Chư vị Thái Hoa Tông có thể có sợ hãi hoặc e ngại, nhưng gã lại có thể không kiêng nể gì mà lớn tiếng khiêu khích Giang Ẩn Chu uy chấn Tam Giới: “Giang Trầm, ngươi cũng không muốn——”Lời nói dừng lại đột ngột.Kiếm quang lóe lên, phân thân của Diêm Bệ cùng với những lời chưa kịp nói của gã trong chớp mắt hóa thành tro bụi.Tất cả mọi người đều không nhìn thấy ai ra tay nhưng tất cả mọi người đều biết ai đã ra tay.Huyễn cảnh cũng được, hiện thế cũng vậy, đúng như tên gọi của Cửu Châu Tịch Diệt, mọi thứ đều trở về yên tĩnh.Lần đầu tiên chứng kiến Giang viện trưởng thực sự ra tay, các thiếu niên đều im thin thít như tờ, không dám thở mạnh. Dù biết Giang viện trưởng là người của mình, Lục Chấp Lý vẫn không khỏi vô thức rúc vào phía viện trưởng của mình;
Trường Tôn Sách đứng thẳng tắp bên cạnh Chúc Như Sương, cân nhắc xem mình có thể sống sót bao lâu dưới kiếm của Giang viện trưởng;Bạch Quan Ninh và Tiêu Vấn Hạc nín thở, ngay cả Tư Khế Chân Quân từng là đồng môn với Giang viện trưởng, cũng im lặng.
Trong số những người có mặt chỉ có Tống Lưu Thư vẫn nói cười tự nhiên: “Làm tốt lắm, rất gọn gàng.” Tống Lưu Thư vỗ tay cười nói, “Tiếp theo, làm phiền ngươi xử lý các khế ước bị bóp méo, Giang viện trưởng?”Sở thích trêu chọc Vô Tình Đạo của Tống Lưu Thư đã không thay đổi sau nhiều năm. Lời nói đùa của hắn có thể khiến Thẩm Nhứ Chi cạn lời, nhưng chưa bao giờ nhận được phản hồi từ Giang Ẩn Chu.Ánh mắt Giang Ẩn Chu dừng lại trên thần tọa Minh Pháp Tiên Quân.Tượng thần Minh Pháp, quản lý pháp tắc trời đất, triệu tập luật lý tam giới. Sở dĩ Diêm Bệ có thể bóp méo quy tắc của khế ước, chắc chắn đã động tay động chân trên tượng thần Minh Pháp.Dưới chân Giang Ẩn Chu xuất hiện những bậc thang trong suốt hóa từ băng lạnh không trung, theo bước chân của Giang Ẩn Chu, liên tục biến mất rồi lại xuất hiện, thẳng tắp lên bầu trời.Một tay Giang Ẩn Chu cầm kiếm, từng bước đi lên, từng bước tiến về phía tượng thầnMinh Pháp.Đi đến cuối cùng, Giang Ẩn Chu dừng lại. Thân thể hắn lơ lửng giữa không trung như đi trên đất bằng, cầm pháp điển to bằng lòng bàn tay của tượng thần Minh Pháp.Xung quanh yên tĩnh không một chút gió, đạo bào của Giang Ẩn Chu không hề lay động, linh lực hùng vĩ bắt đầu tích tụ trên Cửu Châu Tịch Diệt.Tư Khế Chân Quân đột nhiên nhận ra điều gì đó, sắc mặt đại biến: “Đợi đã, ngươi không thể…”“Muộn rồi, viện trưởng Vô Tình Đạo chỉ sử dụng phương pháp đơn giản và nhanh nhất.” Tống Lưu Thư nhìn về phía chân trời, thần sắc nghiêm túc hiếm hoi:“Họ không bao giờ bị người khác uy hiếp.” Tống Lưu Thư quay người lại, cười rạng rỡ: “Đương nhiên, trừ ta ra.”Ầm——Tượng thần Minh Pháp phía sau Tống Lưu Thư đột nhiên sụp đổ.Trong nháy mắt, kiếm quang che khuất bầu trời, núi non rung chuyển, linh lực mạnh mẽ xuyên qua ranh giới giữa huyễn cảnh và hiện thế, như một bàn tay có thể lật núi đổ biển, khiến mười hai Đạo Viện đồng thời chấn động.Ngoài huyễn cảnh, băng tầng Vô Tình Đạo vỡ vụn, nguyệt quế Hợp Hoan rơi rụng, thủy triều Thái Thiện cuộn sóng ngàn lớp, trên tường của Mê Tân Độ và Thực Tứ xuất hiện những vết nứt đáng sợ.Trong huyễn cảnh, ánh sáng và bụi mù đan xen, vô số linh thạch bắn tung tóe như mưa bão. Bạch Quan Ninh vừa né tránh mảnh vỡ, vừa la lớn: “Ca! Ca ngươi ở đâu?!”Một góc pháp điển cùa Minh Pháp Tiên Quân lao thẳng về phía Chúc Như Sương, Chúc Như Sương không kịp né tránh, theo bản năng nâng tay định che đầu, không ngờ lại bị kéo vào một lồng ngực rộng lớn và ấm áp.Linh thạch đâm thẳng vào lưng Trường Tôn Sách, suýt chút nữa khiến hắn hộc máu. Thấy linh thạch thứ hai tiếp nối, Trường Tôn Sách chửi thề một tiếng, chém nát nó.Lúc này, một kết giới không biết từ đâu xuất hiện, tỏa ra ánh sáng xanh lam nhàn nhạt, chặn tất cả mảnh vỡ lại cho hai người Sách Vân.Họ nhận ra kết giới này, họ dường như đã được kết giới này bảo vệ rất nhiều lần rồi.Trường Tôn Sách sững sờ: "Hạ Lan Hi?"Đã đến lúc nào rồi mà Hạ Lan Hi lại còn nhớ đến họ?Trong hỗn loạn, Chúc Như Sương không tìm thấy bóng dáng Hạ Lan Hi và Tống Huyền Cơ, hắn chỉ có thể thấy kết giới của Hạ Lan Hi không còn kiên cố như thường lệ, dưới sự va chạm không ngừng của linh thạch đã xuất hiện kẽ hở."Kết giới như chủ." Chúc Như Sương trong lòng Trường Tôn Sách nhắm mắt lại: "Thời Vũ..."Có phải bây giờ ngươi rất buồn không?Hạ Lan Hi ném kết giới ra rồi đứng sững tại chỗ, y không biết ngoài việc bảo vệ bạn bè thì mình còn có thể làm gì khác.Thần trí y quá mơ hồ, mọi thứ xảy ra quá nhanh, y thật sự không biết phải làm sao.
Đúng rồi, y còn phải bảo vệ nhục thân Hoán Trần Chân Quân thật tốt.Hoán Trần Chân Quân rất quan trọng, quan trọng…hơn cả y. Sự trở lại của Hoán Trần Chân Quân có giá trị hơn sự tồn tại của y."Đừng sợ," một bàn tay đặt lên đỉnh đầu y, Tống Huyền Cơ quỳ một gối trước mặt y: "Còn nhớ không? Ta rất lợi hại."Hạ Lan Hi nhìn thẳng vào Tống Huyền Cơ, như muốn khắc ghi dáng vẻ của hắn vào lòng. Bỗng nhiên y mỉm cười, trong mắt như lại bùng lên sức sống: "Nhớ, Tống Tầm rất lợi hại!"Hạ Lan Hi ngoan ngoãn dụi dụi vào lòng bàn tay Tống Huyền Cơ, yết hầu khẽ nuốt một cái.Nhưng Tống Tầm, người lợi hại nhất... vẫn luôn là Sư Tôn của chúng ta mà.Mảnh đá ngày càng nhiều, Tư Khế Chân Quân vẽ ra một kết giới lớn hơn, bao trùm tất cả các thiếu niên vào trong.Tiếng gầm rít chói tai vang lên từ bên trong tượng thần, thần lực Minh Pháp Tiên Quân để lại ở nhân gian được giải phóng ngay lập tức, cổ xưa và hùng vĩ, mang theo uy nghiêm và phẫn nộ của thần linh dồn dập ập tới Giang Ẩn Chu.Cửu Châu Tịch Diệt, kiếm chém tượng thần.Hành động này không nghi ngờ gì đã chọc giận Thiên Đạo, toàn bộ lãnh thổ Thái Hoa Tông đều phải gánh chịu cơn thịnh nộ của thần linh.Mây đen cuồn cuộn, gió lớn gào thét, từng đạo thiên lôi như cự long gầm thét đánh thẳng vào một mình Giang Ẩn Chu, cảnh tượng hùng vĩ đến mức sánh ngang với độ kiếp phi thăng.Giang Ẩn Chu đứng giữa trung tâm trận lôi, linh lực và kiếm khí tạo thành bức tường chắn màu xanh băng bảo vệ quanh người hắn. Thiên lôi hủy diệt tất cả, đủ để phá hủy vạn vật trong thế gian, nhưng Giang Ẩn Chu vẫn không hề nhúc nhích, thần sắc vẫn không thay đổi.Dưới sự thanh tẩy của thiên lôi, màu sắc của bức tường chắn ngày càng nhạt dần, dần dần trở nên trong suốt. Trước khi đạo thiên lôi cuối cùng giáng xuống, bức tường chắn vừa vặn biến mất hoàn toàn. Giang Ẩn Chu khẽ nâng mắt, dùng thân thể cận tiên trực diện đối mặt với sự phán xét của thần linh.Trong lúc nguy cấp, Hạ Lan Hi buột miệng nói: "Sư Tôn!"Ánh sét nổ tung, trời đất bỗng chốc vô sắc, trong tầm nhìn chỉ còn lại một vầng sáng trắng mờ mịt.Đến đây, thần nộ đã dịu đi, chỉ còn chút uy lực còn sót lại, Giang Ẩn Chu dường như không hề hấn gì, nhưng mi tâm vạn năm không động lại khẽ nhíu lại một cách khó nhận ra.Mây đen tan biến, bầu trời lại hiện ra bốn chữ "Hạ Lan Thời Vũ" uy hiếp quần hùng, vững vàng chiếm giữ ngôi vị đệ nhất toàn tông. Mà bản thân Hạ Lan Thời Vũ vẫn duy trì tư thế ban đầu, ôm Hoán Trần Chân Quân ngồi trên mặt đất, trên mặt là vẻ hoang mang không biết phải làm sao.Tống Huyền Cơ đứng canh bên cạnh y, người Hạ Lan Hi sạch sẽ không tì vết, xung quanh cũng không thấy mảnh vỡ hay bụi bẩn.Tư Khế Chân Quân phản ứng nhanh nhất, nhìn Giang Ẩn Chu đang đi về phía họ, thấy đối phương không có vẻ gì là có chuyện mới cười lạnh nói: "Giang Ẩn Chu thật sự làm vậy. Tượng thần của đạo viện chúng ta, hắn làm sao dám? Rất tốt, ta sẽ kiện hắn.""Ngươi chính là viện trưởng Luật Lý Đạo, ngươi còn định kiện đi đâu nữa?" Phi Nguyệt Chân Quân dùng giọng điệu hòa giải nói, "Tượng thần mất rồi có thể xây lại, để Vô Tình Đạo xuất tiền xây cho các ngươi."Tư Khế Chân Quân giận dữ nói: "Đây là vấn đề tiền bạc sao?"Chưa nói đến linh thạch khó tìm, dù có xây lại tượng thần, muốn tập hợp lại thần lực Minh Pháp Tiên Quân cũng phải mất vài trăm đến hàng nghìn năm.Một tượng thần quan trọng như vậy, cũng chỉ có viện trưởng Vô Tình Đạo mới dám nói hủy là hủy.Giang Ẩn Chu như không nghe thấy lời hai người nói, dừng bước trước mặt Hạ Lan Hi——hắn còn một vấn đề cuối cùng cần giải quyết.Hạ Lan Hi ngẩng đầu nhìn thanh niên áo trắng cao cao tại thượng, họ rõ ràng đang nhìn nhau, nhưng y lại không thể nhìn thấu vào đáy mắt Sư Tôn.Y nên nói gì với Sư Tôn đây?Nói về chuyện sinh môn của y? Nói y không muốn cướp dương thọ của Hoán Trần Chân Quân, nói y hoàn toàn không biết gì về tất cả những chuyện này.Nhưng có cần thiết không?Sư Tôn y biết tất cả.Giang Ẩn Chu khẽ nhấc tay, thu nhục thân Hoán Trần Chân Quân vào trong kiếm. Sau đó, hắn dùng mũi kiếm Cửu Châu Tịch Diệt chĩa vào yết hầu Hạ Lan Hi.Đồng tử Hạ Lan Hi giãn ra, đôi tay trống rỗng buông thõng bất lực: "...Sư Tôn?"Sắc mặt mọi người đột nhiên thay đổi.Tư Khế Chân Quân lập tức tiến lên một bước: "Giang Ẩn Chu, ngươi có ý gì? Không phải chuyện khế ước đã giải quyết rồi sao?"Giang Ẩn Chu nói: "Vật về chủ cũ, đạo pháp số mệnh."Đây là câu nói duy nhất hắn đã nói cho đến bây giờ.Trường Tôn Sách không biết lấy đâu ra dũng khí, dám trực tiếp đối thoại với Giang viện trưởng: "Nhưng như vậy Hạ Lan Hi có thể sẽ chết!""Tống Lưu Thư ngươi không nói gì sao?" Tư Khế Chân Quân nghiêm giọng nói, "Chẳng lẽ ngươi cũng muốn dùng mạng Hạ Lan Hi đổi lấy Thẩm Nhứ Chi trở về?"Phi Nguyệt Chân Quân trầm ngâm nói: "Không, ta chỉ đang nghĩ, sinh môn đối với Hạ Lan Thời Vũ mà nói, rốt cuộc có ý nghĩa gì.""'Sinh môn của con người là ấn ký của người sống, nguồn gốc của dương thọ'." Bạch Quan Ninh nhanh chóng niệm lại, vã mồ hôi lạnh: "Ngoài ra, còn có thể có ý nghĩa gì nữa?"Tiêu Vấn Hạc và Lục Chấp Lý quỳ xuống: "Xin Giang viện trưởng suy nghĩ kỹ!"Hạ Lan Hi cúi đầu nhìn Cửu Châu Tịch Diệt gần trong gang tấc, ngược lại lại bình tĩnh lại.Y đang làm gì?Y là đệ tử của Vô Tình Đạo, y đang sợ gì?Sinh môn vốn dĩ là của Hoán Trần Chân Quân, vật về chủ cũ, Thiên Đạo vốn là như vậy.Y đã tiêu hao dương thọ của Hoán Trần Chân Quân mười tám năm, y nên biết đủ. Y chỉ không hiểu, tại sao Giang viện trưởng lại cố chấp lấy sinh môn của y vào lúc này, tại sao không tìm hồn phách Hoán Trần Chân Quân trước, làm rõ mọi chuyện rồi mới để nhục thân, hồn phách, sinh môn hợp nhất."Sư Tôn, người có nguyên nhân nào đó buộc phải làm vậy sao?" Hạ Lan Hi thể hiện sự bình tĩnh mà một đệ tử Vô Tình Đạo nên có, "Chỉ cần người nói cho con biết, con nguyện ý hợp tác."Giang Ẩn Chu không cần phải giải thích cho Hạ Lan Hi một câu hỏi mà hắn đã trả lời.Cửu Châu Tịch Diệt lại giương lên, lần này không phải chém Quỷ Giới, cũng không phải tượng thần mà là đệ tử duy nhất đã vì lo lắng mà gọi hắn một tiếng "Sư Tôn" khi hắn gặp lôi kiếp.Bạch Quan Ninh trợn mắt, ngẩn người thốt lên: "Đừng——!"Hạ Lan Hi đột nhiên nhắm mắt lại, nhưng cơn đau dự kiến lại không đến.Y mơ hồ mở mắt ra, nhìn thấy một đôi kim trâm tua rua đang rung chuyển dữ dội.—— Một kiếm của Tống Huyền Cơ chặn đứng Cửu Châu Tịch Diệt của Giang Ẩn Chu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me