TruyenFull.Me

Dam Phong Nguyet Vo Tinh Dao Bi Tap Bi


Chương 15 Chương 15

Hạ Lan Hi nhìn Tống Huyền Cơ, chợt kinh ngạc như thấy tiên nhân.

Nếu như y cứ theo bản tính mà đáp trả Trương Ngộ Ngôn một cách mỉa mai, thì có khi trong phút chốc cũng chỉ nghĩ ra vài câu đại loại như “Liên quan cái rắm gì tới ngươi”, “Lo chuyện của mình đi”, “Ta có bảo ngươi nói đâu, ngậm miệng lại!” Kiểu công kích này có nhưng chẳng là bao nhiêu.

Còn lời của Tống Huyền Cơ thoạt nghe như một câu phản đòn bình thường, nhưng ngẫm kỹ lại, chẳng phải đang ngầm nói mạng của Trương Ngộ Ngôn chẳng đáng giá sao!

Chỉ đôi ba lời đã có thể đẩy cuộc khẩu chiến giữa các đạo hữu lên đến mức độ này, khiến Hạ Lan Hi bừng tỉnh: Một khi xuất chiêu là kinh thiên động địa, đây chính là thực lực!

Tống Tầm, ngươi ẩn giấu quá sâu rồi, lừa ta cũng khổ sở quá!

Cũng bởi năm ngoái, y vẫn cứ giữ vẻ “tương kính như băng*” với Tống Huyền Cơ, cho đến tận hôm nay mới phát hiện ra hắn vốn là một mỹ nhân cao ngạo, nhưng lại có tài ăn nói độc mồm độc miệng đến vậy.

(Đối đãi với nhau khách sáo, như miếng băng mỏng)

Chúc Như Sương cũng kinh ngạc vì lời của Tống Huyền Cơ, bèn thì thầm hỏi Hạ Lan Hi: “Người này từng đắc tội với Tống Huyền Cơ sao?” Bằng không, với tính cách không cần thiết thì không mở miệng của hắn, sao lại đáp trả gay gắt ngay tức thì như thế?

Hạ Lan Hi lắc đầu, y chỉ biết mình và Trương Ngộ Ngôn có chút hiềm khích, còn giữa Tống Huyền Cơ và Trương Ngộ Ngôn có chuyện gì thì y không rõ.

Câu trả lời ngắn gọn chỉ với bảy chữ của Tống Huyền Cơ như một đốm lửa nhỏ, mạnh mẽ đốt bùng lên thùng thuốc nổ trong lòng Trương Ngộ Ngôn.

Tướng mạo Trương Ngộ Ngôn hoàn toàn xứng đáng với bốn chữ “anh tuấn phong lưu”, nhưng lúc này vì tâm sinh tướng mà sắc diện đỏ bừng, đôi môi khẽ run rẩy: “Tống Tầm, quả nhiên ngươi vẫn... vẫn khinh thường đệ tử xuất thân hèn kém như ta, đây là giáo lý của Vô Tình Đạo dạy bảo các ngươi sao?”

Tống Huyền Cơ bình thản đáp: “Ngươi sinh ra ở đâu?”

Hạ Lan Hi đang len lén truyền âm với Chúc Như Sương, sững sờ kính nể: “Súc sinh? Tống Huyền Cơ thật sự vừa mắng súc sinh sao?”

Chúc Như Sương: “... Hắn nói là ‘sinh ra’.”

Hạ Lan Hi: “À à, ta bảo mà.” Hoa cao trên đỉnh núi lại đi mắng “súc sinh” thì có hơi quá thật.

Tống Huyền Cơ không biết xuất thân của Trương Ngộ Ngôn, mà vẫn khinh thường gã, ngầm chỉ rằng sự khinh miệt của hắn không liên quan đến xuất thân của người ta.

Trương Ngộ Ngôn giận đến nghẹn lời, không thể kiềm chế bèn bất chấp tông quy giới luật mà tức giận rút kiếm: “Tống Tầm ——!”

Hai đệ tử của viện Hợp Hoan Đạo thấy vậy, lập tức xông lên, mỗi người giữ một bên vai gã: “Ngộ Ngôn, bình tĩnh, đây là ở Mê Tân Độ! Viện trưởng có thể đến bất cứ lúc nào!”

Tống Huyền Cơ chỉ khẽ nhướng mày: “Muốn động thủ?”

Đôi mắt Trương Ngộ Ngôn đỏ ngầu: “Buông ta ra! Hôm nay, không phải ta chết thì hắn phải bỏ mạng!”

Trong đám đệ tử của viện Hợp Hoan Đạo cũng không thiếu người bất mãn với hành vi của Trương Ngộ Ngôn, bèn lên tiếng: “Vậy e rằng người phải chết là ngươi rồi.”

“Trương Ngộ Ngôn, nếu ngươi có bản lĩnh thắng được Tống Huyền Cơ thì đã không chỉ là kẻ kém cỏi nhất ở viện Hợp Hoan Đạo. Thu tay lại đi, đừng làm mất mặt bổn viện.”

“Ta nghe nói ba mỹ nhân Vô Tình Đạo vừa nhận ba bình Bồi Nguyên Đan vì đã tìm về được Quỷ Tướng Ngữ cho Thái Hoa Tông. Nếu ngươi cũng muốn Bồi Nguyên Đan, chẳng bằng xuống núi tìm về một báu vật tương tự đi?”

Những người này không nói thì thôi, vừa mở miệng lại càng như đổ thêm dầu vào lửa. Trương Ngộ Ngôn bấy giờ như dã thú mất kiểm soát lao thẳng về phía Tống Huyền Cơ, thấy gã sắp thoát khỏi hai đệ tử đang giữ chặt, sắc mặt của Hạ Lan Hi và Chúc Như Sương khẽ biến, lập tức đứng chắn trước mặt Tống Huyền Cơ.

Ngay lúc này, một giọng thanh niên vang lên, không tính là sắc bén nhưng lại rất có khí phách: “Dừng tay.”

Mọi người theo tiếng nhìn lại, có ai đó khẽ thốt lên: “Thượng Quan Tri Cẩn?”

Người mới đến khoác đạo bào màu xanh da trời, dung mạo ôn hòa, hai mắt sáng ngời, nhìn vô cùng dễ gần, đích thị là bậc quân tử nhẹ nhàng, tao nhã lịch sự.

Thượng Quan Thận, tự Tri Cẩn, là đệ tử khóa trước của Thái Thiện Đạo Viện, vào tông trước Hạ Lan Hi và những người khác mười năm. Hắn được biết đến rộng rãi trong các đạo viện là vì mang thân phận giám sát sinh của Thái Hoa Tông.

Giám sát sinh, trên có quyền giám sát đệ tử toàn tông, dưới có thể duy trì trật tự cũng như xử lý kỷ luật tại các đạo viện.

Hạ Lan Hi và Thượng Quan Thận chưa nói với nhau được bao nhiêu lời, hai người cũng chẳng quen biết. Nếu nói đến đệ tử giao tiếp nhiều nhất với Thượng Quan Thận trong khóa hiện tại, e rằng chỉ có Trường Tôn Kinh Lược mỗi tháng đều bị cấm túc một lần. Nghe đồn hai người đã tới trình độ xưng huynh gọi đệ.

“Thượng Quan sư huynh!” Một đệ tử viện Hợp Hoan Đạo vừa chế nhạo Trương Ngộ Ngôn hồ hởi chào Thượng Quan Thận, “Huynh cũng đến Mê Tân Độ học sao? Hết giờ có muốn đi ngắm hoa ở viện Hợp Hoan Đạo cùng ta không?”

“Quan Ninh, đừng nói linh tinh.” Thượng Quan Thận bất lực nhìn đối phương hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Bạch Duy, tự Quan Ninh, là một trong những đệ tử xuất sắc nhất khóa hiện tại của Hợp Hoan Đạo.

Bạch Quan Ninh có dung mạo diễm lệ, từng đường nét trên gương mặt đều mang vẻ phong tình dị vực của Lâu Lan, giữa mày còn có một điểm chu sa đỏ thẫm, mái tóc dài màu nâu nhạt hơi xoăn cũng hiếm thấy ở Trung Nguyên, đồ trang sức đeo trên người rực rỡ muôn màu, mỗi động tác đều ngân vang tiếng chuông đinh đang.

Tiểu mỹ nhân dị vực ấy chẳng hề để ý mấy: “Chẳng có gì quan trọng, chỉ là chút tranh cãi. Không lẽ Thượng Quan sư huynh vì chuyện nhỏ nhặt này mà muốn dẫn chúng ta đi giam cầm hết à?”

“Tranh cãi?” Thượng Quan Thận nhìn ba người nhóm Vô Tình Đạo mặt không biến sắc, nghi hoặc: “Các ngươi tranh cãi với đệ tử Vô Tình Đạo?”

Bạch Quan Ninh mỉm cười: “Sao, Thượng Quan sư huynh không tin ta hả?”
 
Thượng Quan Thận vốn định hỏi kỹ hơn, nhưng lại thoáng nhìn thấy một bóng hình đỏ ửng nơi hành lang gấp khúc, bèn bảo: “Mọi người trở về chỗ ngồi, Phi Nguyệt Chân Quân đã đến.”

Hạ Lan Hi không ngờ rằng Phi Nguyệt Chân Quân không những sắp xếp cho họ học cùng với Hợp Hoan Đạo, mà còn đích thân đến giảng bài.

Thật đáng ngờ, vô cùng đáng ngờ.

Những điều Phi Nguyệt Chân Quân muốn dạy họ... Cảm giác không hề giống như sẽ là chuyện đứng đắn.

Nghe tin viện trưởng của mình đích thân đến, các đệ tử của viện Hợp Hoan Đạo không dám làm càn, lần lượt trở về chỗ ngồi.

Tuy Trương Ngộ Ngôn vẫn chưa nguôi giận, nhưng biết đây không phải lúc gây rối. Gã hung hăng liếc xéo như róc thịt Tống Huyền Cơ, hất tay đạo hữu rồi hừ lạnh bỏ đi.

Trương Ngộ Ngôn dừng lại ở vị trí trống bên cạnh Bạch Quan Ninh, Bạch Quan Ninh miễn cưỡng ngước mắt, mỉm cười: “Đổi chỗ khác ngồi đi, được không?”

Trương Ngộ Ngôn cứng người, cực kỳ bất mãn với thái độ của Bạch Quan Ninh, nhưng chỉ có thể nghiến răng chọn chỗ khác.

Sau khi các đệ tử viện Hợp Hoan Đạo trở về chỗ ngồi, trong giảng đường vẫn còn ba chỗ trống, bao gồm chỗ bên cạnh Bạch Quan Ninh.

Ánh mắt của Bạch Quan Ninh lướt qua ba người của nhóm Vô Tình Đạo, cuối cùng dừng lại trên người Tống Huyền Cơ, khẽ mỉm cười: “Bạn học Tống, có muốn ngồi cùng ta không?”

Tống Huyền Cơ không đáp lời, chỉ lặng lẽ ngồi xuống một chỗ trống gần cửa sổ.

Chúc Như Sương nhìn vào mắt Bạch Quan Ninh, thấy nụ cười trong đó dần dần tan biến. Hắn Không tự chủ được giơ tay chạm vào vị trí xương quai xanh ẩn dưới bộ đồng phục trắng tinh khôi.

Hạ Lan Hi nhíu mày không thoải mái, hạ giọng nói với Chúc Như Sương: “Chúc Vân, chi bằng chúng ta tách ra ngồi đi.”

Chúc Như Sương hoàn hồn hỏi: “Tại sao?”

Hạ Lan Hi thành thật đáp: “Ta sợ ngồi cạnh ngươi, miệng ta sẽ không khép lại được trong giờ học mất.”

Chúc Như Sương ngẫm nghĩ rồi càng thành thật đáp lại: “Nỗi lo của ngươi rất có lý.”

Vì vậy, Chúc Như Sương ngồi bên cạnh Bạch Quan Ninh, còn Hạ Lan Hi lần đầu tiên trở thành bạn cùng bàn với Tống Huyền Cơ.

Thấy tình hình không còn căng thẳng, Thượng Quan Thận không ở lại lâu thêm nữa. Vừa quay đi thì vừa đúng lúc chạm mặt Phi Nguyệt Chân Quân.

Phi Nguyệt Chân Quân dừng bước, cười nói: "Tri Cẩn? Ngươi ở đây làm gì?”

Thượng Quan Thận không muốn vì chút chuyện nhỏ mà kinh động đến viện trưởng, bèn đáp: “Đệ tử chẳng qua là đi ngang qua thôi.”

“Vậy sao.” Rõ ràng Phi Nguyệt Chân Quân không tin lời Thượng Quan Thận nhưng cũng không truy hỏi thêm, chỉ nói: “Viện trưởng của ngươi vẫn chưa có tin tức hồi tông à?”

Thượng Quan Thận kính cẩn đáp: “Viện trưởng đã xử lý xong chuyện lăng mộ của Phù Tự Tiên Quân, chắc giờ cũng đang trên đường về tông rồi.”

“Mau vậy sao?” Phi Nguyệt Chân Quân có chút bất ngờ: “Vậy bản tọa phải nhanh hơn mới được.”

Nhanh hơn? Có chuyện gì cần phải gấp gáp vậy?

Thượng Quan Thận tò mò nhưng tự biết mình không có quyền hỏi: “Vậy đệ tử không làm phiền Chân Quân giảng dạy nữa, xin phép cáo từ.”

Thượng Quan Thận vừa đi được vài bước thì nghe giọng nói của Phi Nguyệt Chân Quân từ trong giảng đường vọng ra: “Hôm nay trời nắng ấm, cảnh xuân tươi đẹp, đúng là thời điểm tuyệt vời để khám phá phương pháp song tu.”

Thượng Quan Thận: “…”

Thượng Quan Thận mặt không biến sắc rời đi, tìm đến một nơi vắng người, vội vàng thiêu một lá bùa truyền âm gửi viện trưởng nhà mình: “Dám hỏi viện trưởng, còn bao lâu nữa ngài sẽ về đến nơi?”

Viện trưởng viện Thái Thiện Đạo, Nghi Ách chân quân: “Sắp rồi, bản tọa đã thấy đỉnh núi của Thái Hoa Tông rồi đây.”

Thượng Quan Thận đáp: “Ngài tốt nhất nên nhanh một chút.”

Nghi Ách chân quân trở nên căng thẳng: “Sao vậy? Chẳng lẽ viện Thái Thiện Đạo xảy ra chuyện gì?”

Thượng Quan Thận lo lắng nhìn về phía giảng đường: “Viện Thái Thiện Đạo thì không sao, nhưng Phi Nguyệt Chân Quân muốn dạy đệ tử Vô Tình Đạo song tu rồi.”

Nghi Ách chân quân: “? Cái gì!!!”

Trong lúc ấy, tại giảng đường của Phi Nguyệt Chân Quân, nghe thấy hai chữ “song tu,” đám người Hạ Lan Hi——

Tống Huyền Cơ: “.”

Chúc Như Sương: “?”

Hạ Lan Hi: “!”

Y biết ngay mà, biết ngay Phi Nguyệt Chân Quân không có ý tốt!

Tự mình dạy cho ba đệ tử Vô Tình Đạo phương pháp song tu, chẳng khác nào trực tiếp tranh giành đồ đệ! Thật là nhân lúc Giang viện trưởng không có mặt mà tùy ý làm càn!

Hạ Lan Hi liếc mắt theo thói quen, định cùng Tống Huyền Cơ trao đổi ánh mắt “thế mà Phi Nguyệt Chân Quân làm xằng làm bậy như thế ” nhưng Tống Huyền Cơ hoàn toàn không để ý tới y, khuôn mặt lạnh lùng như ngọc vẫn không chút dao động, dường như không cảm thấy tiết học này có chỗ nào không ổn.

Hạ Lan Hi không thể làm gì khác hơn là tìm Chúc Như Sương đối diện, nhưng tiếc là giữa y và Chúc Như Sương lại bị Bạch Quan Ninh chắn kín mít, ngay cả một sợi tóc cũng chẳng thấy đâu.

“Phương pháp hợp hoan song tu là chỉ hai bên thông qua "nội tu" và "giao hợp", đạt được hiệu quả trong ngoài đều thông, hỗ trợ lẫn nhau.” Phi Nguyệt Chân Quân thong thả giảng giải, “Hôm nay chúng ta sẽ nói về song tu giữa nam và nữ.”

Dứt lời, Bạch Quan Ninh bỗng giơ tay.

Phi Nguyệt Chân Quân: “Quan Ninh?”

Bạch Quan Ninh đứng dậy, giơ tay nói: “Nhưng viện trưởng, chúng ta ở đây không có nữ tu. Hay ngài cứ giảng thẳng đến song tu nam nam đi?”

Phi Nguyệt Chân Quân mỉm cười: “Quan Ninh chớ vội, cái cần giảng bản tọa tự nhiên sẽ giảng. Thông thường, bản tọa sẽ khuyên các ngươi trong quá trình học song tu, hãy tìm một đồng bạn ghép đôi để tiện trao đổi, đạt hiệu quả gấp đôi.”

Hạ Lan Hi ngồi cạnh Tống Huyền Cơ, ban đầu còn chưa thấy xấu hổ, nhưng nghe đến “ghép đôi” thì muốn giơ tay che khuôn mặt đang nóng lên từng chút.

Im đi, các ngươi viện Hợp Hoan Đạo mau im cho ta…

Bạn học Tống, ngươi nói gì đi chứ, ngươi cứ thế để mặc Phi Nguyệt Chân Quân lôi kéo chúng ta lầm đường lạc lối vậy sao?

Phi Nguyệt Chân Quân ngừng lại một chút, tiếp tục nói: “Nhưng song tu vốn là chuyện hai bên đều tình nguyện. Nếu không có người mà mình thật lòng yêu quý, gượng ép song tu chỉ uổng công. Vậy nên bản tọa chỉ giảng lý thuyết, không bàn thực hành. Sau này nếu các ngươi gặp cơ hội tốt…”

Đột nhiên, một tiếng gầm giận dữ cắt ngang buổi giảng của Phi Nguyệt Chân Quân: “Tống Lưu Thư——”

Không cần dùng đến bùa truyền âm mà vẫn truyền âm trăm dặm, giọng nói này nếu không phải của Nghi Ách chân quân thì còn ai vào đây nữa.

“Tống Lưu Thư, ngươi muốn ta chết phải không? Ngươi muốn ta bị Giang Ẩn Chu một kiếm đâm chết rồi ngươi độc chiếm quyền lực tam đại đạo viện đúng không?!” Giọng nói tức giận của Nghi Ách chân quân vang lên khắp Mê Tân Độ, lọt vào tai mọi người, “Ngươi rốt cuộc định dạy bọn họ ba cái gì vậy hả!”

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me