Dammy Nhat Cong Da Thu Nhat Tieu Nhat Cam
Nhất Công Đa ThụTác giả : Nguyễn NgọcTa cùng Nhất tề đi ra khỏi thiên lao như chốn không người , chỉ có một con ngựa của ta mang đến đang đứng bên ngoài. Nhất Tề nhảy lên lưng ngựa , không đợi ta phảng khán đã nói:"Rượu chỗ ngươi ta nhất định lấy được", thế rồi phóng ngựa chạy đi.Ta nhìn quanh hối hả không có lấy một con ngựa nào , không còn cách nào khác bèn vận khinh công chạy như bay đuổi theo hắn.Chẳng mấy chốc ta lướt trên đất , sánh vai song song với con tuấn mã của Nhất Tề."Võ công không tồi ....ya .....", thúc ngựa càng nhanh hơn nữa .Ta lúc này thấy bên đường một con bạch mã , liền nhảy lên người nó phóng rượt theo sau.Chủ con ngựa không khỏi giật mình:"Trả ngựa cho ta !"Hai con ngựa truy đổi nhau ra tới cổng thành , ta chìa lệnh bài , cổng thành liền mở ra .Vừa trông thấy Nhất Tề vạn tên sơn tặc vui mừng gào thét :"TỨ GIA .....TỨ GIA...TỨ GIA ....."Ta ở phía sau cũng cưởi ngựa đi tới , hạ lệnh đóng cổng thành .Lúc bấy giờ Nhất Tề chạy về phía các huynh trưởng của mình nói gì đó , ta đoán là thế này:Nhất tề: Đại ca , huynh bị thương à?Đại ca : Không việc gì , chỉ là thương thế ngoài da thôi !Nhất Tề: Đại ca , thanh kiếm kia tại sao lại cấm xuống đất vậy? Đại ca : Là thanh kiếm của tên tiểu tử kia , sau khi đã thương ta thì hắn cắm thanh kiếm này xuống đất , lại nói:"Cho tới khi ta trở lại , chỉ cần một tên sơn tặc bước qua thanh kiếm này , ta không biết mình sẽ làm ra chuyện đại nghịch bất đạo gì đâu?" Nhất Tề: Hắn có thể đã thương huynh ? Hắn cũng chỉ bị chảy một ít máu miệng thôi sao? Đại ca : Là hắn sau khi bị thương , cắm kiếm xuống đất , mới nói với ta :"Ta làm ngươi bị thương một cước...đắt tội rồi ", sau đó tự đấm mình một đấm xem như chuộc tội , với thực lực của ta chưa chắc đã thương được hắn ...Ta cưỡi trên yên ngựa nữa khắc , Nhất Tề liền hạ lệnh cho người mang cây thương lớn của hắn tới , dỏng dạt lớn tiếng:"NGƯỜI TRÊN THÀNH NGHE ĐÂY, CÁC HUYNH ĐỆ Ở ĐÂY CŨNG NGHE TA NÓI.........TA TẠI ĐÂY SẼ ĐẤU VỚI TÊN TIỂU TƯ KIA MỘT TRẬN RỬA MỐI THÙ NÀY , NẾU NHƯ TA THẮNG , THÌ CÁC HUYNH ĐỆ LẬP TỨC CÔNG THÀNH .....CÒN NẾU TA THUA , CHÚNG TA LUI BINH 200 DẬM , KỂ TỪ NAY KHÔNG BAO GIỜ LIÊN QUAN TỚI NGƯỜI CỦA KHA THÀNH , NƯỚC SÔNG KHÔNG PHẠM NƯỚC GIẾNG ""ĐƯỢC !"Cả hai bên điều hô lớn hân hoang, ta là một bụng lo muốn chết , tên Nhất Tề này rõ ràng cũng là một cao thủ , bảo ta đánh với hắn nhất định là không chột cũng què .Ta quay đầu nhìn lên cổng thành cũng thấy Khởi Minh nhìn ta lo lắng , bên cạnh lại có Bá thúc , lão ta tới đây từ bao giờ?"Nhận kiếm !"Nhất Tề thình lình dùng cây thương của hắn nhất bổng thanh kiếm mà ta cấm xuống đất lên không bay về phía ta , ta tiếp kiếm , rút kiếm ra khỏi vỏ. Vỏ kiếm bị hắn đánh đến nứt một mãnh lớn , bị cây thương của hắn đánh trúng không biết có còn mạng hay không?Nhất Tề phóng ngựa , tay cầm cây thương lao về phía ta . Ta cầm trường kiếm lao về phía hắn , kiếm đấu với thương làm sao phân thắng bại?Chỉ thấy cây thương dài mấy thướt sức nặng mấy trăm cân , hắn một tay đã có thể kéo lê trên đất .Hắn đâm tới , ta né đi , thúc ngựa lao vào đối phương .Cây thương hai phân nữa là đâm vào đầu ta , lúc này không thể né kịp.Bất ngờ hắn thu cây thương về , ta nhân cơ hội tung một chưởng đánh vào bã vai hắn , Nhất tề ngã khỏi ngựa , cây thương rơi trên đất.Nhất Tề uy vũ bật người đứng vậy , ôm vai trái vẫn cố lớn tiếng nói:"CHÚNG TA THUA RỒI ....MAU RÚT BINH "Lúc hắn lùi lại , trước khi lên yên ngựa còn mĩm cười nhìn ta mới chịu rời đi.Sơn tặc tuy là cướp nhưng rất giữ lời hứa , hơn hai mươi vạn quân trong hôm đó thảy điều rút luôi, Kha thành ngày đó đúng như lời ta nói , Tiêu Cầm còn , Kha thành nhất định hãy còn......................................Ta cùng Việt vương gia , Khởi Minh trở về thành , dân chúng cờ hoa chào đón , ai cũng tung hô tên ta cùng Việt vương gia . Lời ta nói trên cổng thành từ đó truyền đi khắp nơi . Một mình ta chóng lại hai mươi vạn tên thổ phỉ , trước giết Huyết yêu bà bà , sau trừ Tiên yêu gian tà , trở thành bật anh hùng của Kha thành.
Trinh khiết như sen ai dám tranh.
Giếng ngọc luôn còn hướng đến cội,
Trời quang gió mát sắc hương thanh.
Tâm thơm cùng với lan là bạn,
Nhị trắng vui sao bướm lượn quanh.
Đích thị bông hoa quân tử nọ, Liêm Khê từng luận nức thanh danh.""THƠ HAY !"Tiếng vỗ tay đinh tay nhức ốc , ta ngoái tai mình chóng cầm , mơ màng nhớ tới đào hoa tửu lần đầu được nếm , sao là lại do một kẻ rỗi hơi rách việc như Tiên Tiếu tạo ra được?"Vịnh Lan Tay chọn hoa lan mấy gốc trồng,
Nắng hoà gió thuận sớm hôm vun.
Ngồi lâu chẳng biết hương bay khắp, Đẩy cửa trông ra bướm rập rờn.""Hay "Một vị khác làm một bài thơ thứ hai , ta cứ ngáp rồi lại ngáp, nhớ lại xem có bài thơ nào về hoa hay không?Tiếp đó Lâm Nại cũng vịnh một bài như sau:"Vinh hoa cúc Thu về nhuộm thắm nét hoàng hoa,
Sương đẫm trăng lồng bóng thướt tha.
Vẻ mặt khác chi người quốc sắc, Trong đời tri kỷ chỉ riêng ta.""Hay...rất hay !"Nhị đệ đúng là tài cao , thi phú cũng uyên thâm như vậy ? Qủa là ta may mắn khi có một vị huynh đê như vậy?"Vị công tử đây chẳng lẻ nghĩ không ra sao? Không nghĩ ra là phải uống giấm nha!"Mọi người nhìn ta trêu ghẹo cười ha ha , ta còn quên mất , sau Lâm Nại chính là ta phải làm một bài thơ về hoa rồi . Nhưng mà ta nhớ không ra , trước kia có từng học một bài thơ về hoa sao?Đáng chết, tìm đại một bài đọc cho có rồi uống giấm vậy?Ta rót một chén giấm trên bàn , trước lúc uống cạn đọc hai câu thơ sau:"Trước sau nào thấy bóng người,Hoa đào năm ngoái còn cười gió đông."Mọi người trong lúc ta uống giấm thì nính bậc, tiếng cười cũng mất , lời xì xầm to nhỏ ."Thơ hay !", Tiên Tiếu im lặng đã lâu vổ tay cổ vũ , hắn là nở một nụ cười gian ngoa , hết sức gian ngoa.Đã có người uống giấm , tất nhiên vòng này coi như không có ai thắng , Tiên tiếu lại thở dài cảm thán ra đề :"Bây giờ chúng ta sẽ tìm người , làm một bài thơ về cây trúc , vị cổng tử lúc nảy uống giấm , chúng ta cho công tử một cơ hội , trong vòng sáu bước phải làm ra một bài nói về cây trúc, chỉ cần có trúc là được, công tử liệu có chấp thuận không?"Ta ngồi trên bàn trà , uống giấm tới sặc, ta uống giấm ngươi còn tìm cách hại ta , trong vòng sáu bước , ngươi nghĩ ta là thánh sao?"Làm đi ...làm một bài thơ đi ...."Mọi người điều cười ta , mãi không thấy trả lời , chê ta tài thô học thiển , bạn họ có biết ai trên cổng thành đánh tan 20 vạn đại quân không vậy.Ta không thèm chấp tiểu nhân , liền rời ghế bước sáu bước ra tới giữa nhà , đọc câu đầu tiên:"Thà rằng không ăn thịt"Tiên Tiếu đang uống trà "phụt " một tiếng liền phun ra ngoài , mọi người trong phòng ha ha cười lớn."Bài thơ gì vậy? Dở chết ta...ha ha ha ....""Thơ hay...hắc...hắc ...hay ..."Ta lại không chấp bọn họ , tiếp tục không chút tâm tình đọc hết bài như sau:"Thà rằng không ăn thịt
Nhà không thể thiếu trúcKhông thịt người sẽ gầyKhông trúc người sẽ tụcGầy có thể béo lênTục không thành người tốt"Sau đó chấp tay :"Hữu lễ !", liền đi về chỗ ngồi .Tiếng cười lại mất , bổng có kẻ vỗ tay một cái , ai nấy liền vỗ tay theo , hổ không gầm các người cho ta là mèo con sao?"Ban rượu !"Một ly rượu được đưa đến chỗ ta , một hơi uống cạn.
Trinh khiết như sen ai dám tranh.
Giếng ngọc luôn còn hướng đến cội,
Trời quang gió mát sắc hương thanh.
Tâm thơm cùng với lan là bạn,
Nhị trắng vui sao bướm lượn quanh.
Đích thị bông hoa quân tử nọ, Liêm Khê từng luận nức thanh danh.""THƠ HAY !"Tiếng vỗ tay đinh tay nhức ốc , ta ngoái tai mình chóng cầm , mơ màng nhớ tới đào hoa tửu lần đầu được nếm , sao là lại do một kẻ rỗi hơi rách việc như Tiên Tiếu tạo ra được?"Vịnh Lan Tay chọn hoa lan mấy gốc trồng,
Nắng hoà gió thuận sớm hôm vun.
Ngồi lâu chẳng biết hương bay khắp, Đẩy cửa trông ra bướm rập rờn.""Hay "Một vị khác làm một bài thơ thứ hai , ta cứ ngáp rồi lại ngáp, nhớ lại xem có bài thơ nào về hoa hay không?Tiếp đó Lâm Nại cũng vịnh một bài như sau:"Vinh hoa cúc Thu về nhuộm thắm nét hoàng hoa,
Sương đẫm trăng lồng bóng thướt tha.
Vẻ mặt khác chi người quốc sắc, Trong đời tri kỷ chỉ riêng ta.""Hay...rất hay !"Nhị đệ đúng là tài cao , thi phú cũng uyên thâm như vậy ? Qủa là ta may mắn khi có một vị huynh đê như vậy?"Vị công tử đây chẳng lẻ nghĩ không ra sao? Không nghĩ ra là phải uống giấm nha!"Mọi người nhìn ta trêu ghẹo cười ha ha , ta còn quên mất , sau Lâm Nại chính là ta phải làm một bài thơ về hoa rồi . Nhưng mà ta nhớ không ra , trước kia có từng học một bài thơ về hoa sao?Đáng chết, tìm đại một bài đọc cho có rồi uống giấm vậy?Ta rót một chén giấm trên bàn , trước lúc uống cạn đọc hai câu thơ sau:"Trước sau nào thấy bóng người,Hoa đào năm ngoái còn cười gió đông."Mọi người trong lúc ta uống giấm thì nính bậc, tiếng cười cũng mất , lời xì xầm to nhỏ ."Thơ hay !", Tiên Tiếu im lặng đã lâu vổ tay cổ vũ , hắn là nở một nụ cười gian ngoa , hết sức gian ngoa.Đã có người uống giấm , tất nhiên vòng này coi như không có ai thắng , Tiên tiếu lại thở dài cảm thán ra đề :"Bây giờ chúng ta sẽ tìm người , làm một bài thơ về cây trúc , vị cổng tử lúc nảy uống giấm , chúng ta cho công tử một cơ hội , trong vòng sáu bước phải làm ra một bài nói về cây trúc, chỉ cần có trúc là được, công tử liệu có chấp thuận không?"Ta ngồi trên bàn trà , uống giấm tới sặc, ta uống giấm ngươi còn tìm cách hại ta , trong vòng sáu bước , ngươi nghĩ ta là thánh sao?"Làm đi ...làm một bài thơ đi ...."Mọi người điều cười ta , mãi không thấy trả lời , chê ta tài thô học thiển , bạn họ có biết ai trên cổng thành đánh tan 20 vạn đại quân không vậy.Ta không thèm chấp tiểu nhân , liền rời ghế bước sáu bước ra tới giữa nhà , đọc câu đầu tiên:"Thà rằng không ăn thịt"Tiên Tiếu đang uống trà "phụt " một tiếng liền phun ra ngoài , mọi người trong phòng ha ha cười lớn."Bài thơ gì vậy? Dở chết ta...ha ha ha ....""Thơ hay...hắc...hắc ...hay ..."Ta lại không chấp bọn họ , tiếp tục không chút tâm tình đọc hết bài như sau:"Thà rằng không ăn thịt
Nhà không thể thiếu trúcKhông thịt người sẽ gầyKhông trúc người sẽ tụcGầy có thể béo lênTục không thành người tốt"Sau đó chấp tay :"Hữu lễ !", liền đi về chỗ ngồi .Tiếng cười lại mất , bổng có kẻ vỗ tay một cái , ai nấy liền vỗ tay theo , hổ không gầm các người cho ta là mèo con sao?"Ban rượu !"Một ly rượu được đưa đến chỗ ta , một hơi uống cạn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me