Dammy Nhat Cong Da Thu Nhat Tieu Nhat Cam
Nhất Công Đa ThụTác giả : Nguyễn Ngọc Ta tử chiến bên ngoài thành , ngay cả bạch mã công tử của ta cũng từ trắng mà bị nhuộm đỏ máu tươi , trước lúc chết hãy còn giết người , chính là Tiêu cầm ta.Chỉ là ta cảm thấy cơ thể có gì đó không đúng , cứ như chỉ cần vun tay là có thể giết người , hơn nữa chưởng lực đánh đá đá tan , đánh vào gươm, gươm liền bị nung chảy , loại võ học , nội công thâm hậu như vậy ta từ đâu mà có.Lúc tỉnh táo trở lại , người chết dưới chân ta hơn trăm người , tất cả điều một chiêu , một thức mà chết.Máu chảy thành sông , ta sao lại?Ta bận hỉ phục , cưởi ngựa đón dâu , trên người dính đầy máu tanh, phải chăng Phiên Thiên là như vậy mà giết người."CHỦ CÔNG !""AI?"Ta trong lúc mất kiểm soát ngay cả người tới là ai cũng không nhận ra , lúc tỉnh táo lại hóa ra là Bá thúc."Bá thúc , ta sao lại giết người....hơn nữa võ công mỗi lúc một cao hơn..., ta đáng lẻ nên chết đi cách đây nữa tháng....'Bá thúc nhìn thấy sát chất đầy đất mới rùn mình , mồ hôi đầy trán , e ngại nói với ta:"Tại hạ từng ở Tây Ngưu nghe nói có một loại võ học gọi là Tiêu Tán âm kinh , người dụng võ có thể truyền nội công cho người khác mà kẻ ấy không hề hay biết , chỉ là người truyền võ công đi bao nhiêu thì tuổi thọ giảm bấy nhiêu , cho tới khi chết đi mới thôi "Ta thở dài , ngước nhìn trời cao , rống một câu :"PHIÊN THIÊN NGƯƠI LỪA TA !".......................................................Ta lại một cước đá cánh cửa đi vào trong , một thân y phục đỏ nhìn người trong phòng , nào ngờ bên trong phòng còn có cả Trúc Đào , Hư Không và còn Phiên Thiên nằm trên giường , giương mắt nhìn ta."PHIÊN THIÊN NGƯƠI LỪA TA !"Phiên Thiên nằm trên giường , ho khan vài tiếng , cười nói với ta:"Ta lừa ngươi thế nào?""Ngươi đừng tưởng ta không biết ngươi dùng Tiêu Tán âm kinh , ngươi rốt cuộc đã truyền cho ta bao nhiêu , ta nói cho ngươi biết thứ ngươi cho ta , ta đây không cần !'"Đại ca ...huynh nói vậy là có ý gì?", Trúc Đào ôm vi sư trong lòng không hiểu ."Ngươi nháo cũng vô ích , nội công một khi đã truyền đi , nếu không tiếp tục thì ta cũng sẽ bị phản công tâm khiến suy kiệt mà chết , ngươi có nhận hay không điều không có khác biệt "Phiên Thiên thở dốc nằm trên giường cười gượng , ta khí công tâm , giận tới mức nói không nên lời , lao tới ngồi bên cạnh sốc áo hắn lên quát lớn:"Ngươi rốt cuộc truyền cho ta bao nhiêu nội công , mau nói ta lập tức truyền trả cho ngươi ""Ngươi thật ngốc ....ngươi biết Tiêu Tán âm kinh sao , ta đã truyền cho ngươi 1500 năm công lực, có muốn trả lại ngươi cũng không đủ tuổi thọ để trả cho ta , chịu thua đi ...ha ha ha ha ..."Ta nằm cổ áo hắn , trừng mắt :"Ngươi phát điên cái gì , việc gì phải như vậy , một mình ta chết tất cả điều vui vẻ chẳng phải sao? Ngươi vì ta như vậy có đáng không? "Phiên Thiên mĩm cười , nụ cười nhân hậu nhất của hắn từ trước đến nay , sao ta nghe khóe mắt cay cay ."Ta đã nói , chỉ cần ngươi giống hắn....là ta cam tâm tình nguyện 'Ngươi đợi hắn 300 năm còn chưa đủ sao? Ngươi nói ta ngốc, thực chất kẻ ngốc là ngươi , vì một người không yêu mình có đáng không?Ta rơi lệ , thật sự rơi lệ , ta cho dù có tốt cũng không bằng ngươi .Có ác cũng tuyệt không bằng ngươi .Có chung tình , lại phải thua ngươi...."Ngươi khóc cái gì , ta còn có chuyện muốn nói ...tiếp chưởng !"Hắn bất thình lình tung chưởng đánh về phía ta , ta đương nhiên theo phản xạ cũng tung chưởng lực , hai bàn tay chấp vào nhau , một của hắn , một của ta . Nội công cứ như vậy liền bị ta hấp thụ."Phiên Thiên ...ngươi định làm gì?", ta muốn rút chưởng nhưng đã muộn , cả người điều bất động ."Đệ tử phái Tiêu Dao nhận lệnh !"Trúc Đào cùng Hư Không liền quỳ xuống đất cúi đầu.Phiên Thiên vẫn nằm trên giường , một chưởng truyền nội công cho ta , dõng dạc truyền lệnh."Tôn nhị đệ tử Trúc Đào làm chưởng môn đời thứ ba của phái Tiêu Dao , sau này thay ta nhiếp chính môn phái . Tôn Nhị đệ tử làm Trưởng lão , hầu cận bên cạnh tân chưởng môn . Tôn phu quân ta là Đại chưởng lão phái Tiêu Dao , sau này thấy hắn như thấy ta , lời hắn nói chính là lời ta nói , ngươi trọng hắn tức là trọng ta , đã nghe thấy chưa?""Đệ tử tuân mệnh giáo huấn của sư phụ , đời đời tuân mệnh !"Trước mắt ta , Phiên Thiên bất chợt cả mái đầu điều bạt trắng , ngay cả sức lực nói tiếp cũng không có , một tay còn lại vẫy về hướng Trúc đào gọi .Trúc Đào khóc nức nỡ chạy đến , tiếng khóc làm giọng nói lạc đi:"Sư...sư...sư phụ "Phiên Thiên một tay nắm lấy tay Trúc Đào :"Đồ nhi nghe ta nói , ta thương nhất là con , lời vi sư con nhất định phải tuân theo.....""Vâng ...sư phụ....người nhất định phải ở lại bênh cạnh ...đồ nhi ...oa ...oa...oa...."Ánh mắt lại nhìn ta tiết nuối , bao nhiêu phẫn uất mà rơi lệ , cả mái đầu trắng như tuyết thấm đẫm nước mắt:"Tiêu Cầm , ta sắp phải chết , có mấy tâm nguyện nhỏ , ngươi hoàn thành giúp ta được không?"Ta cơ thể vẫn bất động , giọt lệ trên má chảy xuống xem như đồng ý .Phiên Thiên chỉ tay về cây đàn cầm Nguyệt kia mà nói:"Cây đàn này là bảo bối của ta , ngươi thay ta bảo quản , xem như ta lúc nào cũng ở cạnh.... chăm sóc ngươi "Được ta hứa với ngươi."Việc thứ hai chính là sau khi ta chết , ngươi nếu muốn thú thêm thê tử thì đại phu nhân của ngươi ....thay thế ta phải là Trúc Đào ........."Ta kháo , cái này thì không được , ngươi sao lúc nào cũng ép ta cưới nam nhân , hơn nữa tam đệ còn nhỏ ngươi đừng có ép nó phải đi làm cái chuyện đáng buồn cười này ....Ma đầu đúng là ma đầu , đến chết vẫn là ma đầu , ép ta thú nam nhân ...."Nếu ngươi không đồng ý , ta cho dù có làm ma cũng không tha cho ngươi 'Ép người quá đáng , tên độc ác kia ...."Trúc Đào , con có đồng ý không ?"""oa.......oa......oa....oa...."Làm thằng bé phát khóc ngươi mới chấp nhận sao, Tam đệ ngoan ca ca không ép đệ , đợi hắn chết rồi chúng ta có thành thân hay không hắn cũng không biết.Phiên Thiên cười gượng lại nhìn ta , giơ cánh tay chạm vào mặt ta , hai mắt bi ai ngấn nước:"Sau khi ta chết , ngươi có thể vì ta thủ tiết ba năm không?"Ngươi có thể chờ hắn 300 năm , ta sao không thể đợi ngươi ba năm , được ta hứa với ngươi.Phiên Thiên mĩm cưới , vẫn là nụ cười tuyệt thế điên đảo ngày nào, lúc ta gặp hắn , hắn vẫn chỉ rơi lệ nhìn ta."Tốt , xem như ta kiếp này không lấy nhằm phu quân !"Lúc này bàn tay hắn chầm chậm rời khỏi bàn ta , thân ta lại có thể cử động , hắn ngã xuống , Ta nhanh chóng đỡ lấy , cho hắn tựa vào lòng , gương mặt hắn vẫn như vậy , vô cùng tuyệt thế."Những lời ta nói ...ngươi điều đã nghe thấy""Phải, ta điều có nghe thấy ....ngươi...ngươi nhất định không được chết ...nhìn ta đi ...nhìn ta....'Ta rơi lệ , không biết đã khóc bao lâu , chỉ thấy rất đau lòng , thê tử của ta , vị thê tử của ta hôm nay một khắc tóc liền bạc trắng , nằm trong lòng ta hơi thở thoi thóp...."Đừng ngốc , chúng ta đã nói ...nhất định ta sẽ chết...chẳng qua đi sớm một chút...""Ngươi đừng nói .....ngươi nói một tháng sau...hiện tại chỉ mới nữa tháng...ngươi lừa ta....mau nhìn ta .....đừng chết...ngươi đừng chết .....aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa'Ta ôm hắn vào lòng , mái tóc trắng thấm đẫm nước mắt , ta là không thể nhìn thấy ngươi chết...."Ta có thể đi gặp hắn ...thật rất vui...hắn có đợi ta không? .....Nếu gặp hắn ...ta nhất định sẽ nói...nội công tâm pháp của ta điều truyền cho một người rất giống ngươi, ngươi nghĩ hắn sẽ nói gì với ta....? ""NGƯƠI LÀ MỘT THẰNG NGỐC !", ta mắng hắn , thật rất muốn mắng hắn , cần gì phải làm như vậy ?"Phải .......ha ha ha ha ha ......"Đừng chết , ngươi đừng chết , ngươi muốn ta luyện công , ta nhất định luyện công . Ngươi muốn ta ngoan ngoãn ta nhất định làm theo . Ngươi muốn ta ăn cỏ độc ta nhất định sẽ ăn tới no. Ngươi muốn ta đánh đàn ta hảo cố gắng đánh cho ngươi nghe . Người muốn không ra ngoài , ta nhất định không rời đi ...ở lại với ta ...ở lại với ta ....Cánh tay Phiên Thiên trong tay Trúc Đào rơi xuống ."PHIÊN THIÊN !""SƯ PHỤ............."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me