TruyenFull.Me

Dan Phuong Sieu Duong Ban Hoc

Cả căn phòng im ắng đến lạ thường, dường như chỉ nghe thấy tiếng tim đập. Miệng lại hành động nhanh hơn não, chờ đến khi môi cậu áp lên đôi môi lạnh của đối phương, suy nghĩ của Phó Tư Siêu mới từ từ bắt kịp, ý tưởng đầu tiên hiện lên trong đầu là muốn cho bản thân hai cái bạt tay.

Sao lại tự chặn đường lui mất rồi!

Phó Tư Siêu vừa hối hận vừa khẩn trương, hai mắt cậu nhắm chặt, thậm chí không dám thở mạnh, một giây lại một giây trôi qua, Từ Dương rốt cuộc cũng đẩy vai cậu ra, trái tim mang đầy kỳ vọng của Phó Tư Siêu cũng trầm xuống khi hai đôi môi tách ra.

Quả nhiên vẫn không được sao?

"Siêu nhi, nhìn tớ đi", giọng Từ Dương có chút run rẩy, ngay khi Phó Tư Siêu vừa mở mắt đã nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, chỉ thấy giờ phút này hốc mắt anh ửng đỏ, giọng nói hơi run, khó khăn nói: "Có phải loại thích mà tớ nghĩ tới không? Không phải anh em? Không phải bạn bè? Là... loại thích đó đúng không?"

Cũng đã đến nước này, không còn đường lui nữa, nhìn thấy vẻ mặt không rõ cảm xúc của người trước mặt, Phó Tư Siêu trong lòng đau xót, gom hết dũng cảm, nở một nụ cười còn khó coi hơn khi khóc, cắn răng thừa nhận: "Đúng, lần đầu tiên nhìn thấy cậu đã thích cậu, không muốn làm bạn bè với cậu, cũng không muốn làm anh em tốt với cậu, muốn cùng cậu hôn môi, còn muốn cùng cậu lên giường, nhưng nếu cậu cảm thấy những lời này quá ghê tởm...ưm!"

Lời còn chưa dứt, một bàn tay đẩy cậu từ sau gáy, Phó Tư Siêu bất ngờ không kịp phòng thủ, môi lại chạm vào môi Từ Dương, nhưng so với cái chạm môi ban nãy hoàn toàn bất đồng. Hai môi vừa tiếp xúc, đầu lưỡi mềm mại mang tính xâm lược đã cạy mở răng cậu, thành công chiếm đoạt khoang miệng, hai đầu lưỡi quấn lấy nhau triền miên.

Chỉ trong một phút ngắn ngủi, tâm trạng của Phó Tư Siêu liên tục thay đổi, cậu sửng sốt một hồi lâu mới nhận ra hai người đang kịch liệt hôn môi, giống như đang đứng trong đêm đen đột nhiên nhìn thấy ánh mặt trời, niềm hạnh phúc ngay lập tức tràn đầy lồng ngực khiến cậu không còn do dự gì nữa, chuyên tâm đáp lại ôn nhu của đối phương.

Hai con người thiếu kinh nghiệm yêu đương dựa vào hành động để đánh giá tình yêu của nhau, căn phòng vốn im lặng giờ chỉ còn sót lại âm thanh hôn môi khiến người khác đỏ mặt, cuối cùng Phó Tư Siêu bởi vì hô hấp không thông mà chịu thua, tựa vào vai Từ Dương hít thở từng ngụm không khí, toàn thân đỏ như tôm luộc, ngay cả vành tai cũng phiếm hồng.

Từ Dương cưng chiều vỗ vỗ lưng giúp cậu thuận khí, anh đã sớm biết Phó Tư Siêu giống như một viên kẹo ngọt, nhưng cũng không nghĩ lại gây nghiện tới vậy, đương nhiên đứa nhỏ còn non lắm, anh cũng không dám lỗ mãng.

"Ổn không?" Từ Dương ghé sát bên tai Phó Tư Siêu nói. Ý thức được bảo bối nhi trong lòng cũng có tình cảm giống mình, anh lại nhịn không được hôn lên vành tai cậu.

Không biết do thiếu không khí hay thẹn thùng, đầu Phó Tư Siêu vùi vào hõm cổ Từ Dương để trốn, một hồi lâu mới chậm rãi lên tiếng: "Vậy là cậu cũng thích tớ đúng không?"

Từ "cũng" này cũng thật kỳ diệu. Ý là, nhất thời không rõ đã sai ở đâu, hiện tại xem ra cả hai đều thích đối phương, lại không phát hiện đối phương cũng thích mình, nhớ đến những thấp thỏm lo âu và trốn tránh trước đây, Từ Dương cảm thấy quả thật rất buồn cười.

"Ừm, rất thích, thật sự rất thích." Từ Dương nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Phó Tư Siêu lên, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má mềm mại, vẻ mặt trịnh trọng nhưng cũng không kém phần ôn nhu: "Là tớ quá ngu ngốc, cho tớ xin lỗi nhé?"

Nghe Từ Dương khẳng định "thích", mọi sự khó chịu đêm nay đều tan biến. Phó Tư Siêu cố cắn chặt môi dưới, nhưng không thể ngăn được khóe miệng nhếch lên. Con người thích làm nũng của trước đây đã trở lại, cậu giả vờ giở giọng trách móc: "Cậu thật sự ngốc quá đi, cả thế giới đều biết tớ thích cậu, chỉ có cậu không biết."

Nhìn thấy đứa nhỏ trước mặt đã quay trở bộ dạng nghịch ngợm, Từ Dương cũng thả lỏng, không khách khí gõ tay lên chóp mũi cậu: "Vâng vâng, Phó Tư Siêu thông minh nhất. Vậy cậu có nhìn ra tớ thích cậu không?"

"Đương nhiên...", chữ "biết" sắp ra khỏi miệng, Phó Tư Siêu lại nhớ đến điều gì đó, bất mãn nói: "Tớ vốn nghĩ cậu cũng thích tớ, nhưng đêm đó cậu từ Phúc Châu trở về lại nói với tớ là muốn tìm đối tượng, tớ liền nghĩ cậu không thích tớ..."

Nói xong lại nhớ tới tâm trạng mấy ngày qua, Phó Tư Siêu lại cảm thấy ủy khuất. Từ Dương tự nhận bản thân nói năng hồ đồ, tự lấy đá đập chân mình, vội vàng kéo đứa nhỏ vào lòng an ủi: "Biết sai rồi, biết sai rồi. Là tớ nói lung tung, cậu muốn phạt như thế nào cũng được."

"Mới không thèm phạt cậu", Phó Tư Siêu bĩu môi, lúng túng liếc nhìn Từ Dương rồi cụp mắt xuống, hai tay bối rối vân vê mép áo Từ Dương, sau đó nhỏ giọng thì thầm: "Tớ nghĩ là tớ muốn cậu hôn tớ một lần nữa."

Từ Dương nghe vậy liền ngẩn người, lập tức không nhịn được mà nở nụ cười, đáy lòng bị lấp đầy bởi ngọt ngào và mềm mại, có chút choáng váng, trước khi ngã vào bể tình cũng không quên kéo Phó Tư Siêu theo cùng mình trầm luân. Anh cúi đầu hôn lên môi cậu.

Tình tiết tiếp theo không phù hợp với trẻ nhỏ, nhưng câu chuyện vẫn còn dài, hãy cùng nhau đi hết quãng đời còn lại.

Hoàn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me