TruyenFull.Me

Dan Xac Co Kha O Ben Phan 2 Cover

Sáng ngày hôm sau.

Đan Ny mặc bộ váy mới của Pureté, sau đó xách túi lái xe đi thẳng đến nhà họ Trịnh.

"Đan Ny tiểu thư, cô đến rồi ạ, Lão gia đã dặn rồi, bảo là khi nào cô đến thì cứ lên thẳng thư phòng tìm ông."

Nàng khẽ gật đầu sau đó đi lên nhà.

Đợi nàng đi xa rồi, đám người đó bắt đầu nói sau lưng nàng .

"Chậc, thú vị thật đấy! Một đứa con gái nuôi thế mà cũng mặt dày chạy đến tranh tài sản..."

"Các người nói xem rốt cuộc Lão gia nghĩ gì thế, đã có tiểu thư Giai Nhi tốt như thế rồi thế mà vẫn nhận một con bé nhà quê về để nuôi!"

"Nói chuyện vui vẻ quá cơ! Ai là đồ nhà quê? Hửm?"

Đúng lúc đám người đang phấn khích buôn chuyện, đằng sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói lạnh lùng.

Cả đám giật thót, theo bản năng quay người nhìn về phía sau.

"Một đám người hầu lại dám ở đây đơm đặt chuyện của chủ nhân" Người lên tiếng là một phụ nữ tầm ba mươi bốn mươi tuổi,  vừa nhìn đã biết đây là một "nữ cường nhân".

Trịnh Thanh Giang, chị họ của Trịnh Kỳ Sơn và Trịnh Khải Trạch, những người hầu lâu năm trong nhà họ Trịnh đều biết đến sự tồn tại của người này.

"Chúng tôi... chúng tôi đang nói về cái cô Đan Ny tiểu thư mà, đâu phải nói về tiểu thư Giai Nhi đâu ạ..."

Ánh mắt giễu cợt của Trịnh Thanh Giang quét qua đám người, nét cười lạnh lùng trên khóe môi bà càng rõ ràng: "Ha, nếu như các người đang nói về Trịnh Giai Nhi, tôi đã chẳng mắng các người làm gì!"

Cái nhà này thực sự càng ngày càng loạn, một đám hạ nhân ngay cả chủ nhân thật sự cũng không phân biệt được rõ ràng!

Nếu không phải bác Cả gọi điện thoại thúc giục, bà còn lâu mới muốn quay về cái nhà này.

Để lại một câu sau đó bà đi vào.

...

Thư phòng trên gác.

Khi Đan Ny đẩy cửa bước vào, tất cả những người khác đã sớm có mặt ở đó.

Ông bà Trịnh, Trịnh Giai Nhi, chú hai, chị An Nhiên đều có mặt, ngay cả An Vũ Phong cũng đến.

"Tiểu Đản đến rồi à, mau đến chỗ ông nội nào!" Trịnh lão gia vừa nhìn thấy nàng, gương mặt vốn nghiêm nghị lập tức giãn ra thành một nụ cười.

Bỏ qua những ánh mắt lạnh băng đang hướng về phía mình, Đan Ny cười khẽ bước đến trước mặt ông nội: "Ông nội, sức khỏe của ông đã khá hơn chưa? Thuốc con cho ông uống thế nào rồi? Có hiệu quả không ạ?"

Lão gia vừa nghe thế, lập tức kích động nói: "À, ông đang định nói với con này, Tiểu Đản mấy thuốc con cho ông tốt lắm đấy! Uống hai lần là không đau đầu, mắt không hoa nữa, tối đến ngủ cũng không đổ mồ hôi trộm nữa, bước đi cũng có sức hơn rồi! "

Đan Ny bật cười thành tiếng: "Có tác dụng là tốt rồi, uống hết con lại đem đến cho ông nhé!"

Ông Trịnh quay sang nói với Đan Ny bằng thái độ thân thiết: "Tiểu Đản à, khó cho con có lòng!"

Bây giờ đang trong trong thời kỳ đặc biệt, dù cho ông có bất mãn mấy với Đan Ny đi nữa cũng phải lôi kéo nàng về phía mình.

Nhìn thấy cái thái độ lấy lòng của ông Trịnh dù Giai Nhi có không vui cũng phải cố mà nhịn.

Bây giờ, phải lấy hết cổ phần trong tay Trịnh Đan Ny về mới là chuyện cấp bách nhất.

"Chị ơi, qua đây ngồi với em này!" Trịnh Giai Nhi đi đến bên cạnh Đan Ny, ân cần kéo nàng ngồi xuống bên phải của mình.

Vốn dĩ ngồi bên tay trái cô ta là bà Trịnh, bên phải là Vũ Phong.

Vũ Phong nhìn thấy Giai Nhi kéo nàng lại liền chủ động nhường chỗ, thế nên Đan Ny liền ngồi giữa cả hai.

Sau khi nàng ngồi xuống, Vũ Phong có vẻ không được tự nhiên, lại dịch ra xa hơn một chút.

Nhưng dù có xa nữa thì cũng vô dụng, mùi hương thanh ngọt từ trên người Đan Ny thấm vào tận trong lòng.

Gã ta đã không còn nhớ nổi, bao lâu rồi không ở gần nàng như thế này...

Càng nghĩ càng không hiểu, tại sao chỉ cần ngồi cạnh mà thôi lại khiến gã cảm thấy cả người đều khó chịu như thế.

Lúc này, đuôi mắt gã nhìn thấy hàng lông mi rung rung như cánh bướm của nàng và còn cả đôi môi mềm mịn cùng với cặp xương quai xanh tinh xảo, trắng muốt...

Điên rồi!

Vị hôn thê đang ở đây nhưng ánh mắt gã lại bị một người con gái khác thu hút, thậm chí người con gái đó còn là Đan Ny người mà gã luôn luôn coi như là em gái...

An Vũ Phong! Tỉnh táo lại!

Gã hít một hơi thật sâu, cố gắng khiến bản thân mình bình tĩnh lại.

"Cốc cốc cốc" tiếng gõ cửa vang lên, một người đẩy cửa bước vào.

Tất cả mọi người trong phòng đều vô thức quay ra nhìn về phía cửa, sau đó liền thấy Trịnh Thanh Giang ngạo lạnh lùng bước vào.

"Bác Cả!" Bà Thanh Giang không thèm nhìn ai, chỉ chào hỏi Trịnh lão gia .

"Thanh Giang đến rồi đó à..." Lão gia nhìn thấy cháu gái rất nhiều năm rồi chưa gặp, tâm trạng bất giác cũng có mấy phần xúc động..

Hai người hàn huyên mấy câu, ánh mắt của Lão gia quét qua từng người một rồi lên tiếng: "Nếu mọi người đã đến đủ vậy chúng ta bắt đầu thôi!"

Ông nói dứt lời, thần sắc của tất cả mọi người đều trở nên nghiêm nghị

Luật sư cầm di chúc đã sớm chuẩn bị xong, đứng bên cạnh Trịnh lão gia đang ngồi ở ghế chủ.

Trịnh lão gia nói: "Để tránh cho mọi người sinh khúc mắc trong lòng, trước lúc luật sư đọc di chúc, ta có lời muốn nói!"

Trịnh Lão gia nói tiếp: "Lần này mọi người đều thấy cả rồi, ta cũng gọi cả Vũ Phong tới, ta biết có người trong số các con có ý kiến với việc này, nhưng nó cũng sắp kết hôn với Giai Nhi, xem là một nửa của Trịnh gia chúng ta rồi!"

Trịnh lão gia nhìn về phía Vũ Phong nói tiếp: "Chuyện liên quan tới việc chia di sản, Trịnh gia chúng ta cũng không có gì phải giấu diếm cả, tránh sau này lại xảy ra phiền phức, ông mời con tới đây đơn giản cũng xem như người làm chứng luôn!"

"Mọi chuyện đều do ông nội làm chủ, con lấy Giai Nhi chỉ vì con người cô ấy, bất luận kết quả có thế nào, chuyện đó cũng không ảnh hưởng tới lựa chọn của con." Vũ Phong nói.

Nói xong chuyện của Vũ Phong, Lão gia lại đưa mắt về phía Trịnh Thanh Giang: "Còn về Thanh Giang, ta biết việc làm ăn hiện giờ của cháu rất tốt, sống cũng rất khấm khá...Điều ta muốn nói là, khi ấy công ty cũng có một phần công lao của ba con, giờ ba mẹ con đều mất rồi, bất luận thế nào, thứ nên đưa cho ta vẫn phải cho con!"

Trịnh Lão gia nói với giọng vô cùng nghiêm túc, mọi người trên bàn không dám ho he nửa lời.

"Được rồi, luật sư, công bố di chúc đi!"

Luật sư mở tập văn kiện trên tay ra, bắt đầu đọc: "Ba mảnh đất bất động sản ở Đế Đô, hai cửa hàng, cùng tiền tín dụng gửi ở nước ngoài đều thuộc về cháu gái Trịnh Giai Nhi!"

"Gì cơ!! Sao lại cho người ngoài nhiều tài sản như thế!" Trịnh Khải Trạch đập bàn đứng dậy.

"Người ngoài cái gì, Giai Nhi là con gái Lưu Uyển Đình tôi, chú Hai, chú có cần tôi nói lại với chú thêm lần nữa không?" bà Trịnh quắc mắt nói.

"Con cái khỉ, cũng chỉ là bế nhầm dưới quê lên thôi, dựa vào cái gì mà người ngoài nhà các người lại được tới đây đòi phân tài sản của Trịnh gia chúng tôi hả!"

Phía đối diện, Đan Ny vẫn duy trì thái độ là người ngoài cuộc, lúc này nàng có chút thất thần....

Hơ, đã tự nhủ bao lâu rồi, nàng đối với bà Trịnh mà nói chẳng qua chỉ là một người xa lạ, nhưng sao thấy cảnh bà bảo vệ Trịnh Giai Nhi, tim nàng vẫn không khống chế được mà nhói đau thế này..

Đan Ny hơi nhắm mắt lại, một lát sau khôi phục lại tâm trạng như chưa có chuyện gì xảy ra.

Bà Thanh Giang vẫn im lặng quan sát Đan Ny.

Đứa trẻ này... mấy năm không gặp, không ngờ lại thay đổi nhiều đến vậy, nó không chỉ thay đổi về dung mạo, thứ thay đổi nhiều hơn chính là tâm tính, điềm tĩnh và độ lượng hơn nhiều không còn chút bóng dáng nào của cô gái yếu đuối năm ấy nữa...

Trịnh lão gia vỗ mạnh xuống bàn: "Im hết ngay! Đúng là Giai Nhi không hề có quan hệ máu mủ với chúng ta, nhưng con người không thể vô tình như cây cỏ được, dù sao nó cũng đã là cháu gái ta hơn hai mươi năm nay, những thứ này, coi như là của hồi môn ta cho nó! Không ai được nói gì thêm nữa!"

Bà Trịnh hừ một tiếng, vỗ lưng Giai Nhi động viên: "Đừng lo, có mẹ ở đây, không ai có thể ức hiếp con hết!"

"Mẹ, con cảm ơn..." Trịnh Giai Nhi khóc trong lòng bà Trịnh, ánh mắt âm thầm đảo qua Đan Ny, lộ ra một tia trào phúng lạnh lẽo.

Số tiền còn lại cùng bất động sản được chia đều cho mấy người, Đan Ny cũng được một căn nhà ở thành phố C.

Sau khi phân chia xong những thứ này, cuối cùng là phần quan trọng nhất, chính là cổ phần công ty! Cổ phần mới là thứ quan trọng nhất.

Lúc này, ánh mắt Trịnh Giai Nhi cũng lộ ra chút khẩn trương, với thái độ vừa rồi của ông nội đối với cô, cổ phần... chắc không thể thiếu cô rồi?

Luật sư lật một trang nữa, tiếp tục đọc: "51% cổ phần công ty trách nhiệm hữu hạn quốc tế Trịnh thị, được chia như sau: Trịnh Kỳ Sơn 15%, Trịnh Khải Trạch 6%, Trịnh Thanh Giang 10%, Trịnh An Nhiên 10%, Trịnh Đan Ny 10%!"

Khoảnh khắc luật sư vừa dứt lời, cả căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.

Hết rồi...?

Lúc này, ông Trịnh tỏ ra phức tạp nhìn về phía Đan Ny, ngay đến ông cũng không thể không nói, đúng là gừng càng già càng cay, ba chia thế này quả thật là...

Hoàn toàn đang kiềm hãm tất cả bọn họ lại với nhau, ai cũng không thể động vào ai được.

Người đầu tiên lên tiếng là bà Trịnh: "Đọc hết rồi? Thế còn Giai Nhi thì sao?"

Dù Trịnh Giai Nhi đã cố gắng nhẫn nại, nhưng lúc này sắc mặt cũng trắng bệch.

Thật không ngờ, Trịnh Lão gia ngay đến một cắc trong cổ phần cũng không cho cô !

Đây chẳng phải là tát vào mặt cô trước mặt tất cả người nhà họ Trịnh sao? Huống hồ Vũ Phong còn đang ở đây nữa!

Để cô gả tới nhà họ An rồi không thể ngóc đầu sao?

Lão già đáng chết!

Không ngờ lại giả dối như vậy!

Trịnh Khải Trạch hừ lạnh một tiếng: "Vừa nãy nên chia cái gì chẳng phải đều chia rồi sao? Các người còn muốn gì nữa? Chị dâu à, tôi khuyên chị, làm người đừng có mà tham quá!"

"Nhưng cũng không thể ngay đến cả 1% cổ phần cũng không cho Giai Nhi chứ, đây là ý gì? Chẳng lẽ Giai Nhi không phải là người của Trịnh gia sao? Chẳng phải ba cũng vừa mới nói, làm người không thể vô tình như cây cỏ đấy sao, Giai Nhi ít nhiều cũng là cháu gái ba bao năm nay, ba làm vậy khó tránh khỏi việc làm người ta chạnh lòng đấy!" bà Trịnh đầy vẻ tức giận.

"Haha..." Khi bà Trịnh đang đòi chính nghĩa, trong góc chuyền ra một tiếng cười nhẹ.

Bà Trịnh lập tức bực bội nhìn về phía bà Thanh Giang: "Thanh Giang, cô có gì thì nói thẳng ra, không cần phải dở trò kì quái!"

"Nếu chị dâu đã nói như vậy, thế để tôi nói thẳng nhé."

-------

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me