TruyenFull.Me

Dang Edit Hien The Nha Ta Qua Bac Tinh

Nói xong, nàng chợt nhận ra lời mình vừa thốt ra có phần hồ đồ, thậm chí hơi nặng nề nhìn Tiết Nghi Ninh lo lắng, vội dịu giọng nói:

“Ta chỉ là nhất thời giận quá mất khôn, lỡ lời nhắc đến người nhà họ Lạc. Cô đừng để trong lòng...”

Tiết Nghi Ninh khẽ nghiêng đầu, mỉm cười:

“Có thể trò chuyện với người hiểu mình như vậy, ta thật sự rất vui.”

Thư Tĩnh Tĩnh cũng cười đáp:

“Đúng vậy, thật ra ta đã sớm muốn tìm cơ hội gặp riêng cô hoặc hẹn cô ra ngoài một chuyến. Nhưng mợ ta làm chủ trong nhà, lại nghiêm khắc vô cùng. Một nữ nhi như ta, nếu không có lý do chính đáng, đâu thể tùy tiện ra ngoài.”

Tiết Nghi Ninh suy tư một chút, rồi hỏi nàng:

“Khoan đã, lần này cô đến kinh thành, có liên quan đến hôn sự sao?”

Thư Tĩnh Tĩnh cười có chút ngượng ngùng:

“Thật tình, chẳng lẽ ta đến tuổi này rồi, làm gì cũng phải liên quan đến hôn sự sao?”

“Vậy rốt cuộc là vì chuyện gì?” Tiết Nghi Ninh hỏi.

Thư Tĩnh Tĩnh thở dài, giọng hơi nhỏ lại:

“Cũng coi như đúng là vì hôn sự... Vì chuyện này không thuận lợi, nên mẫu thân mới bảo ta đến đây để tìm cách giải quyết.”

Có lẽ cũng là muốn đổi một nơi khác, xem thử có thể gặp được nhân duyên tốt đẹp hơn hay không.

Cả hai đều trầm mặc, không ai lên tiếng nữa.

Trước đây, Thư Tĩnh Tĩnh từng có một mối hôn ước. Nàng cũng từng vui mừng mong đợi, nhưng đến ngày thành thân, vị hôn phu của nàng vì danh lợi mà ra trận, cuối cùng trúng tên bỏ mạng.

Cứ như vậy, nàng trở thành góa phụ trước khi cưới, thanh danh không còn tốt đẹp. Bản thân nàng cũng không còn tâm tư nghĩ đến hôn sự nữa. Năm tháng trôi qua, giờ nàng đã mười chín, không còn trẻ trung, nhưng cũng chẳng thể coi là già, cứ lửng lơ giữa hai khoảng, trở thành một cô nương lỡ thì.

Có lẽ vì nghĩ đến mình, nàng lại nhớ đến Tiết Nghi Ninh. Sau một thoáng im lặng, Thư Tĩnh Tĩnh hạ giọng hỏi:

“A Ninh, thật ra... chuyện trước kia, có phải cô và Bùi Thế Tử từng thật lòng với nhau không?”

Tiết Nghi Ninh không ngờ nàng lại hỏi như vậy, càng không ngờ cái tên ấy lại bất chợt vang lên giữa lúc này.

Tựa như đã rất lâu rồi, không còn ai nhắc đến y nữa.

Đã từng là người khiến cả thành ngưỡng mộ, giấc mộng của bao thiếu nữ, vậy mà giờ đây, lại như chưa từng tồn tại trên thế gian này.

Chỉ cần nghe thấy cái tên ấy, nàng không kìm được mà cay khóe mắt, xót xa dâng đầy. Đối diện với người bạn tốt năm xưa, nàng cũng chỉ có thể thở dài thật khẽ, nhẹ nhàng cúi đầu.

Thư Tĩnh Tĩnh im lặng không nói, chỉ lặng lẽ nắm lấy tay nàng. Muốn an ủi vài câu, nhưng rồi lại cảm thấy chẳng biết nên nói gì cho phải.

Có an ủi thì mọi chuyện cũng không thể quay về được nữa…

Lúc đó, nàng đã nhận ra hai người họ có gì đó không ổn. Tiết Nghi Ninh vừa nhìn thấy Bùi Thế Tử liền quay đầu đi, muốn nhìn nhưng lại không dám, trong khi Bùi Thế Tử thì luôn vô tình hay cố ý dõi theo nàng. Một người là thế tử vương phủ, tiền đồ rộng mở như trời quang trăng sáng, một người là danh môn khuê tú, xinh đẹp đoan trang, tinh thông lễ nghĩa. Khi ấy, Thư Tĩnh Tĩnh nhìn hai người mà cảm thấy họ chẳng khác nào một đôi tài tử giai nhân. Nàng thậm chí còn nghĩ, nếu họ thật sự thành thân, nhất định mình phải đến uống một ly rượu mừng. Dù rằng ý nghĩ này…

Một ngày quốc gia diệt vong, triều đại đổi thay, phủ Bình Nam Vương đã không còn, Bùi thế tử cũng chẳng còn nữa. Tiết Nghi Ninh được gả cho một võ tướng không hề thương hoa tiếc ngọc, từ đây cắt đứt mọi vương vấn trong lòng.

Chợt nhớ ra điều gì đó, Thư Tĩnh Tĩnh nói: “Dù thế nào đi nữa, vẫn phải tiến về phía trước. Những chuyện trước kia, cô đừng nghĩ đến nữa, cũng đừng để ai biết cô từng có quan hệ với Bùi thế tử. Lần trước ta lỡ lời ở nhà họ Lạc, về đến nhà liền bị mợ trách mắng. Hoàng thượng đến nay vẫn nhớ thương trưởng tử, lại hận nhất phủ Bình Nam Vương. Ngàn vạn lần không được rước họa vào thân.”

Tiết Nghi Ninh gật đầu.

Tất cả, nàng đều hiểu rõ.

Bình Nam vương anh dũng hơn người, dưới tay ông, không ít đại tướng của Hoàng thượng đã bỏ mạng. Còn trưởng tử của Hoàng thượng, trong trận chiến công thành ở kinh đô, cũng chết dưới tay Bùi Tuyển – thế tử Bình Nam vương, một kẻ vốn chỉ là thư sinh.

Chính vì vậy, Hoàng thượng căm hận Bình Nam vương phủ, quyết tâm diệt trừ toàn bộ Bùi gia để hả giận.

Bùi Tuyển đã thoát khỏi vòng vây trong hiểm nguy trùng trùng, rời khỏi kinh thành. Từ đêm hôm ấy, sau lần gặp mặt cuối cùng, nàng chưa từng thấy hắn nữa.

“Gần đây dường như có tàn dư của triều đình trước lén lút trà trộn vào kinh thành, vì thế quân đội ngoài thành đều đã được điều vào trong, nơi nơi bố trí trạm gác để điều tra. Không biết đã bắt được ai chưa.” Giọng Thư Tĩnh Tĩnh vang lên.

Tiết Nghi Ninh giật mình, vội hỏi: “Tàn dư của tiền triều?”

Thư Tĩnh Tĩnh đưa tay ra hiệu bảo nàng hạ giọng, khẽ nói: “Ta cũng chỉ nghe đại biểu ca nói. Hắn không phải đang giữ chức trong cấm quân sao? Những chuyện khác ta cũng không rõ.”

Tiết Nghi Ninh lập tức nhớ lại lần trước bị kiểm tra trên phố Mậu An. Không lạ gì khi bọn họ vừa nghe thấy nàng là người Tiết gia liền tra xét nghiêm ngặt hơn. Hóa ra, bọn họ đang truy tìm quan lại còn sót lại của tiền triều. Tiết gia vốn là hàng thần, nên càng bị nghi ngờ có liên hệ với phản thần.

Nàng biết rõ, hiện tại vẫn còn rất nhiều thế gia trung thành với triều cũ đang tụ họp ở phương Nam. Khi trước, Bùi Tuyển cũng chạy về hướng đó. Nhưng bây giờ, kẻ lẻn vào kinh thành lại là ai?

Thấy sắc mặt nàng có gì đó không ổn, Thư Tĩnh Tĩnh không nhịn được mà hỏi: “A Ninh, cô sao vậy?”

Tiết Nghi Ninh lắc đầu.

Thư Tĩnh Tĩnh suy nghĩ một chút, rồi vẫn nhẹ giọng khuyên nhủ: “A Ninh, ta biết Lạc đại tướng quân, một võ tướng như vậy, dĩ nhiên không thể so với Bùi thế tử. Nhưng mỗi người đều có số mệnh riêng. Dù sao đi nữa, cô vẫn tốt hơn ta nhiều. Sau khi trở về, cô phải quản thúc vị di nương trong nhà cho tốt, sớm ngày có thai, an tâm giúp phu quân dạy con. Ngàn vạn lần đừng suy nghĩ nhiều, biết không?”

Tiết Nghi Ninh mỉm cười đáp: “Ta biết rồi, cô yên tâm đi. Có Công chúa lo liệu, nói không chừng cô ở kinh thành sẽ có một mối nhân duyên tốt.”

Hai người an ủi nhau vài câu, đến tận buổi chiều mới chia tay, mỗi người trở về phủ của mình.

Tiết Nghi Ninh trở về liền đến bẩm báo với lão phu nhân. Nàng cố tình tỏ ra oán giận Lạc Tấn Tuyết trước mặt Thư Tĩnh Tĩnh, mà Thư Tĩnh Tĩnh lại đặc biệt để tâm đến chuyện này. Hẳn là công chúa sai nàng tới dò hỏi, nên khi trở về, Thư Tĩnh Tĩnh nhất định sẽ nói xấu Lạc Tấn Tuyết.

Lão phu nhân nghe xong, gật đầu nhưng vẫn không khỏi thở dài.

Rõ ràng trước đây còn cầu mà chẳng được mối hôn sự này, vậy mà giờ lại muốn tự hủy danh dự để giải trừ hôn ước. Nghĩ đến đây, trong lòng bà không khỏi có chút hậm hực.

Từ Phúc Lộc Đường trở về, Tiết Nghi Ninh liền lấy những lá bùa trong phòng ra xem qua một lượt. Bùa bình an do Mã tiên cô viết, cùng với hương giấy mà mẫu thân nàng mua, tất cả đều được cất trong đó. Chỉ còn hai ngày nữa là đến ngày âm, nàng dự định sẽ lén ra ngoài vào giờ Tý để thiêu hủy những thứ này.

Nghĩ đến chuyện phải ra ngoài lúc đêm khuya, trong lòng không khỏi có chút sợ hãi. Nhưng vừa nhớ đến đám quan binh nghiêm tra trên phố Mậu An hôm đó, nàng lại hận không thể ngay lập tức đem chúng đi đốt.

Nếu thật sự có thể phù hộ cho y bình an, dù có phải mỗi đêm hóa vàng mã, nàng cũng cam lòng.

Ngọc Khê và Tử Thanh không hiểu những chữ viết trên lá bùa kia, chỉ nghĩ rằng nàng đang đốt để cầu phu thê hòa thuận hoặc sớm ngày có thai. Cả hai vô cùng mong đợi, đến mức khi ngày âm đến, thậm chí không muốn ngủ, còn muốn ở lại bên nàng.

Tiết Nghi Ninh tìm một góc yên tĩnh trong sân, chờ đến giờ Tý, liền lấy những lá bùa ra. Nàng cẩn thận xếp chồng mấy tờ giấy vàng mà Mã tiên cô đã dặn dò, sau đó châm lửa đốt, rồi cắm ba nén hương, quỳ lạy.

Gió đêm ào tới, cuốn theo những tàn giấy cháy rụi trên mặt đất, phát ra âm thanh “hô hô”, như thể thực sự có cô hồn dã quỷ đến nhận tiền vàng.

Tiết Nghi Ninh hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, thành kính cầu nguyện—cầu cho mấy trăm vong hồn của Bình Nam vương phủ phù hộ Bùi Tuyển được bình an.

Cách một bức tường, Trần mụ mụ nhân lúc không có ai, lặng lẽ đến chính đường, bẩm báo với Lạc Tấn Vân về chuyện xảy ra đêm qua.

“Lão nô thấy hai nha hoàn kia vẫn luôn không ngủ, liền cảm thấy có chuyện, nên cũng không dám chợp mắt. Quả nhiên, đến nửa đêm, vừa đúng giờ Tý, phu nhân đi ra ngoài, tay cầm một cái túi vải lam, đến góc Tây Bắc để thiêu đốt. Sau đó, người còn dâng hương, cầu bái, mãi đến khi hương và giấy cháy hết mới trở về.”

Lạc Tấn Vân nghe xong, sắc mặt trầm xuống, ánh mắt nghiêm nghị nhìn Trần mụ mụ, hỏi: “Nàng đốt thứ gì? Ngươi có nhìn rõ không?”

Trần mụ mụ cúi đầu, hạ giọng đáp: “Nô không dám lại gần quá… nên không nhìn rõ.”

Lạc Tấn Vân không nói gì, chỉ im lặng trầm tư.

Không biết nàng đã đốt thứ gì, nhưng chỉ riêng việc phải chờ đến giờ Tý mới lén lút ra ngoài cũng đủ chứng minh đây không phải chuyện bình thường. Nếu chỉ là hóa vàng mã thông thường, đâu cần phải bí mật như vậy?

Quả nhiên, nàng thật sự đang dính vào những chuyện tà môn ngoại đạo.

Ánh mắt Lạc Tấn Vân trầm xuống, giọng lạnh lùng nói với Trần mụ mụ: “Chuyện này không được để lộ ra ngoài. Ngươi tiếp tục theo dõi bên đó, nếu có gì khác thường, lập tức đến báo cho ta.”

Trần mụ mụ cúi đầu lĩnh mệnh, rồi nhanh chóng lui ra.

Tưởng rằng buổi chiều sẽ qua đi như thế, nhưng không ngờ đến chạng vạng, Phân Nhi lại vội vã chạy đến, báo cho Lạc Tấn Vân rằng Hạ Liễu Nhi đột ngột bị đau ngực, cảm giác như bị dao nhọn xé vào tim, đau đớn đến mức gần như không chịu nổi.

Lạc Tấn Vân lập tức qua thăm, gọi đại phu, nhưng lại không tìm ra nguyên do cụ thể gây ra cơn đau này.

Trong lúc đó, Lạc Tấn Vân bất giác nhớ lại báo cáo của Trần mụ mụ, không trì hoãn thêm nữa, hắn lập tức đến Kim Phúc Viện.

Tiết Nghi Ninh không ngờ hắn sẽ đến, định bảo  Tử Thanh pha trà, thì nghe thấy hắn nói: “Không cần.”

Sắc mặt của Lạc Tấn Vân không có vẻ gì là vui vẻ, giọng nói cũng nghiêm túc, rõ ràng là tâm trạng không tốt. Tiết Nghi Ninh không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ cảm thấy có gì đó bất thường.

Lạc Tấn Vân phân phó, gọi Chu ma ma cùng Như Ý đến .

Chu ma ma là người vú nuôi của Lạc Tấn Vân từ khi hắn còn nhỏ, từ U Châu theo về kinh thành, bà có vị trí đặc biệt trong Lạc gia, không giống như những người khác, ngay cả Tiết Nghi Ninh cũng luôn kính trọng bà. Như Ý là một trong các nha hoàn lớn trong chính đường, hai người này đều là những người mà Lạc Tấn Vân tín nhiệm nhất. Ngay cả Tiết Nghi Ninh cũng nể nang họ vài phần, hắn gọi hai người đến, chắc chắn không phải chuyện bình thường.

Chẳng mấy chốc, hai người đã có mặt. Lạc Tấn Vân ra lệnh đóng cửa và cửa sổ lại, rồi nghiêm túc hạ lệnh: “Các ngươi hãy lục soát tỉ mỉ toàn bộ phòng này, chỉ cần phát hiện vật gì không bình thường, lập tức mang lại đây.”

Bắt tặc lấy tang chứng cũng chẳng qua là thế này, nghe thấy những lời này, Ngọc Khê và Tử Thanh đều lộ rõ vẻ mặt kinh hãi. Tiết Nghi Ninh nhìn Lạc Tấn Vân, từ từ tiến lên, hỏi: “Là có vật gì bị mất trong phủ sao, Kim Phúc Viện bị nghi ngờ, nên phu quân mới muốn cho người đến lục soát nơi này sao?”

Lạc Tấn Vân chỉ liếc nhìn nàng một cái, mặt không chút biểu cảm, không đáp lại câu hỏi của nàng.

Mãi đến khi thấy Chu ma ma và Như Ý vẫn đứng im, hắn mới lạnh lùng mở miệng: “Lục soát.”

Chu ma ma và Như Ý lúc này mới nhận ra hắn nghiêm túc, liền lập tức bắt đầu lục soát.

Tất cả các loại rương, tủ, giường đệm đều bị họ tìm kiếm tỉ mỉ.

Tiết Nghi Ninh cắn chặt môi, tiếp tục hỏi: “Phu quân đây là có ý gì? Nếu có chứng cứ nói thiếp lấy thứ gì, thiếp cho các người lục soát là được, nhưng nếu không có bằng chứng, vì sao lại hạ nhục người khác như vậy?”

Lạc Tấn Vân nhìn nàng, lạnh lùng hỏi: “Ngày trước cô có đi tìm giang hồ thuật sĩ hay không?”

Mã tiên cô, người như vậy, quả thật cũng có thể coi là giang hồ thuật sĩ. Tiết Nghi Ninh nhớ lại chuyện mình từng cầu bùa bình an, sắc mặt hơi biến đổi, không khỏi cảm thấy căng thẳng.

Lạc Tấn Vân tiếp tục lạnh lùng nói: “Ta không biết Tiết gia như thế nào, nhưng ở Lạc gia, tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai lén lút có tâm tư sử dụng bàng môn tà đạo hại người!”

Tiết Nghi Ninh bình tĩnh đáp lại: “Thánh Thượng đã cấm thuật vu cổ, thiếp  biết, thiếp cũng không làm những chuyện đó.”

Lạc Tấn Vân sắc mặt lạnh lùng, nghiêm giọng mắng: “Có làm hay không, chính cô trong lòng rõ ràng!”

Tiết Nghi Ninh tức khắc không thể lên tiếng.

Nhớ lại trước đây mẫu thân từng nói nàng, về việc nàng có khi sẽ nói quá nhiều, một câu cũng thì không buông tha, nói một câu thì nàng có mười câu để đáp lại. Mẫu thân còn dặn nàng sau này về nhà chồng, cứ như vậy thì phải làm sao.

Hiện giờ đã về nhà chồng, Tiết Nghi Ninh lại lười nói, không muốn giải thích thêm gì nữa, dù sao nhiều lời cũng chỉ là vô ích.

Lúc này, Chu ma ma định lật cái rương ở đầu giường, Ngọc Khê không tự chủ giơ tay muốn ngăn lại. Chu ma ma lập tức sinh nghi, liền một phen đẩy Ngọc Khê ra và mở tung toàn bộ cái rương.

Chỉ trong chốc lát, áo lót, quần lót, những vật dụng cá nhân của Tiết Nghi Ninh cùng với đồ dùng trong kỳ nguyệt sự đều rơi vãi khắp mặt đất, nằm lộ ra trước mắt mọi người.

Tiết Nghi Ninh toàn thân cứng đờ, nhắm mắt lại, sắc mặt tái nhợt.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me