Dang Edit Hien The Nha Ta Qua Bac Tinh
Tiết Nghi Ninh trầm mặc một lúc, cuối cùng nói: “Hắn… Thật sự là người rất tốt, chỉ là người trong Bình Nam Vương phủ đều quá cứng đầu, cuối cùng mới không có kết cục tốt.”Họ thề sống chết không chịu nhượng bộ, cuối cùng gần như cả gia đình hy sinh vì tổ quốc.Lạc Tấn Tuyết thở dài, rồi hỏi tiếp: “Hai gia đình các người có quan hệ tốt như vậy, lại cùng tuổi tác tương đương, trong nhà chẳng lẽ không nghĩ đến chuyện hôn nhân của hai người sao?”Tiết Nghi Ninh hơi thất thần, không biết đang nghĩ gì, hồi lâu sau mới lắc đầu nói: “Không có chuyện đó. Nhà bọn họ cùng Đường gia Kim Lăng vốn có hôn ước, hôn sự từ nhỏ đã được trưởng bối định đoạt. Còn nhà ta, chẳng qua chỉ có chút qua lại mà thôi.”“Ra… là vậy.” Lạc Tấn Tuyết nghe xong liền không hỏi thêm, thản nhiên nhấp một ngụm trà Tử Thanh vừa dâng.Lúc này, hai mụ mụ quản sự từ bên ngoài bước vào, trên tay cầm sổ sách, hướng Tiết Nghi Ninh bẩm báo: “Đây là danh mục những thứ đã chọn mua hôm qua, gồm nến đỏ, màn giường hồng, chăn đệm cùng một số vật dụng khác. Hôm nay còn phải đặt làm chữ hỷ đỏ, cùng với quả khô, chén bát, tổng cộng hai mươi lăm hạng mục.”Tiết Nghi Ninh xem xét giấy tờ một lượt, xác nhận không có sai sót, liền sai Tử Thanh mang đối bài đi lĩnh tiền, nhập vào sổ sách.Sau khi nàng xử lý xong, một ma ma khác lại đến xin chìa khóa nhà kho, muốn dọn một số rương y phục, ghế sập cùng đồ đạc linh tinh để bài trí tân phòng. Tân phòng được sắp xếp ở Vạn Phúc Viên, nơi Hạ Liễu Nhi đang tạm trú. Đến lúc đó, trước hai ngày sẽ cho nàng dọn sang tiểu viện ở góc Tây Bắc, sau đó dùng kiệu hoa rước vào tân phòng, xem như chính thức nhập môn.Do chuyện của Lạc Tấn Tuyết mà hôn kỳ bị trì hoãn mấy ngày, cuối cùng định vào ngày mùng hai tháng Năm cử hành hôn lễ. Vì vậy, trong phủ đã bắt đầu gấp rút chuẩn bị. Lễ đón dâu lần này quy cách không hề thấp, trên dưới đều tất bật thu xếp.Liên tiếp có bảy, tám người lần lượt tiến vào, kẻ thì đến lĩnh tiền chi tiêu, người lo an trí tân phòng, kẻ lại đến hỏi han việc chuẩn bị hỉ phục cho tân di nương và Lạc Tấn Vân. Đến khi Tiết Nghi Ninh xử lý xong mọi chuyện, Lạc Tấn Tuyết đã nhàn nhã uống hết hai chén trà, trong khi trà trong chén của Tiết Nghi Ninh từ lâu đã nguội lạnh.Đợi đến khi cuối cùng cũng có chút thời gian rảnh rỗi, Lạc Tấn Tuyết khẽ thở dài, nhìn Tiết Nghi Ninh mà than: “Tẩu tẩu, cũng chỉ có tẩu chịu được. Nếu là ta…”Đặt tay lên ngực tự hỏi, nếu là nàng, chắc chắn đã sớm lật bàn rồi!Đầu tiên, từ khi Hạ Liễu Nhi vào cửa, nàng sẽ không dễ dàng để mọi chuyện yên ổn như vậy, sau đó chắc chắn sẽ gây ầm ĩ ở nhà chồng, cuối cùng không chừng sẽ mỗi ngày phạt Hạ Liễu Nhi quỳ, bắt nàng bưng trà, đưa nước, đấm chân, bóp vai, không làm đủ việc, thì không thể nào giải tỏa được cơn tức trong lòng!Tiết Nghi Ninh đáp: “Cho nên nếu sau này Đào lang quân có thể thật lòng đối đãi muội, một lòng một dạ đến già, muội cũng không thể vì nhà hắn nghèo khó hay làm quan nhỏ mà ghét bỏ, cũng đừng bày vẻ mặt vì hắn mà muội bị mất mặt mũi với người xung quanh, sống khổ. Nếu muội phải gả cho một gia đình như phủ công chúa, thì đương nhiên phải có khí độ của chính thất phu nhân, rộng lượng bao dung, chấp nhận cả tam phòng, tứ thiếp.”Lạc Tấn Tuyết gật đầu.Nàng ngẩng lên nhìn Tiết Nghi Ninh, trong lòng cảm thấy nàng hiểu rất nhiều điều. Những lời này, dù là mẫu thân, hay nhị tẩu, cô cô, họ đều sẽ không nói với nàng.Từ trước đến nay, nàng vẫn cảm thấy đại tẩu tuy dịu dàng, hòa nhã, nhưng lại như thể không có cảm xúc. Bởi lẽ, trên gương mặt đại tẩu lúc nào cũng giữ cùng một biểu cảm — khiến người ta chẳng thể biết khi nào nàng thật sự vui vẻ, khi nào buồn bã, hay thậm chí là khi nào nổi giận. Những cảm xúc ấy, dường như chưa từng tồn tại trên gương mặt ấy. Đại tẩu giống hệt như một vị hiền phụ bước ra từ trong sách vở, luôn chuẩn mực và điềm tĩnh.Chính vì vậy mà nàng từng nghĩ, đại tẩu là người chỉ ôn nhu bên ngoài, nhưng thực chất lại lãnh đạm, vô tình. Thế nhưng hôm nay nhìn lại, dường như không phải vậy.Do dự thật lâu, cuối cùng nàng cũng lên tiếng:“Tẩu tẩu, những lời muội nói lúc trước, mong tẩu đừng để bụng.”Tiết Nghi Ninh hỏi lại nàng:“Nói gì cơ?”Lạc Tấn Tuyết khẽ nói:“Chính là mấy lời trước đó… Khi đó tâm trạng muội không tốt, nói linh tinh. Thật ra ca muội xưa nay vẫn như vậy, tẩu xem, trong phòng huynh ấy đâu có thông phòng, cũng không có nha hoàn nào được cho vào ngủ lại. Huynh ấy một lòng lo việc quân, đánh giặc nơi sa trường, nên chưa từng nghĩ đến mấy chuyện kia. Còn chuyện Hạ Liễu Nhi lần này, phần lớn nguyên do là vì ca ca của nàng ta,coi như ngoài ý muốn thôi.”Tiết Nghi Ninh gật đầu:“Ta hiểu mà.”Thấy nàng không nói gì thêm, Lạc Tấn Tuyết sợ nàng vẫn không tin, liền nói tiếp:“Còn nữa, tỷ tỷ nhà họ Kim ấy, người mà mọi người hay nhắc tới, tỷ ấy đã sớm lấy chồng rồi, còn trước cả khi đại ca thành thân hai tháng ấy chứ. Tỷ ấy gả về Thông Châu, nghe nói giờ còn có con rồi. Tẩu tẩu, tẩu ngàn vạn đừng nghĩ linh tinh nhé.”Tiết Nghi Ninh biết nàng thật lòng xin lỗi, nên cố ý nở một nụ cười nhẹ với nàng, dịu dàng nói:“Không phải chuyện gì to tát đâu. Mỗi ngày ta có bao nhiêu việc phải lo, đâu có rảnh mà để tâm mấy chuyện này chứ.”Lạc Tấn Tuyết nghe nàng nói vậy mới yên lòng, lại ngồi thêm một lát rồi mới rời đi.Từ hôm đó trở đi, Lạc Tấn Tuyết thường xuyên ghé qua Kim Phúc Viện ngồi chơi. Vài hôm sau, nàng còn thần thần bí bí mang giấy bút đến, nhờ Tiết Nghi Ninh dạy nàng viết thư.Vốn dĩ nhà họ Lạc cũng không phải là gia đình theo nho học, huống hồ Lạc Tấn Tuyết lại là nữ nhi, lúc nhỏ chỉ đến tư thục học được vài ngày, biết thuộc đôi chút Tam Tự Kinh, Bách Gia Tính, nhận biết được một số chữ thông dụng, nhưng về hành văn thì lại hoàn toàn không biết gì.Hiện giờ nàng muốn viết thư cho Đào Tử Cùng, đương nhiên là muốn tự tay mình viết. Đào Tử Cùng là người đọc sách, mà con gái thì luôn mong muốn thể hiện mặt tốt nhất trước người mình thương, nên nàng mới quyết tâm học viết thư.Tiết Nghi Ninh bảo nàng cứ viết ra những gì mình muốn nói, rồi từ đó chỉ dẫn nàng cách chỉnh sửa, trau chuốt câu chữ sao cho mềm mại, thanh nhã hơn. Khi đến đoạn giữa bức thư, Tiết Nghi Ninh còn giúp nàng chèn vào một câu thơ:“Khó đem tâm sự tỏ cùng người, chỉ đành nhắn gió gửi trăng trời.”Câu thơ ấy tuy giản dị mà trầm lắng, cứ ngân nga trong lòng khiến người ta chẳng thể dứt. Lạc Tấn Tuyết ngâm đi ngâm lại mãi không thôi, vừa đọc vừa mỉm cười, như thể càng đọc càng thấy ý vị trong đó sâu thêm một tầng. Nàng quấn lấy Tiết Nghi Ninh, đòi nàng viết trọn câu thơ ra, rồi giảng giải cho mình từng chữ, từng ý. Nghe xong vẫn chưa thấy đã, nàng lại thiết tha muốn học thêm vài bài thơ từ nữa.Tiết Nghi Ninh theo thói quen đưa mắt nhìn quanh phòng, mới chợt nhận ra đây không phải là khuê phòng ở Tiết gia. Trong phòng không có kệ sách, lại càng không có những quyển sách tràn đầy thi văn như nàng từng quen thuộc.Nghĩ một lúc, nàng bước đến bên một chiếc rương nhỏ, lục tìm một hồi, quả nhiên tìm được hai quyển thi tập được đặt chung với Nữ Tứ Thư — một quyển là Võng Xuyên Tập, còn quyển kia là tập thơ nàng đã trích lục và chép tay từ thuở trước.Nàng đặt hai quyển thi tập xuống trước mặt Lạc Tấn Tuyết, nói:“Chỗ ta chỉ tìm được hai quyển này, muội cứ lật xem trước. Nhưng nên đọc Võng Xuyên Tập trước đã. Xem xong rồi, hôm khác ta sẽ giúp muội soạn một danh sách, muội ra thư cục bên ngoài mua thêm vài tập thi tập nữa. Đọc nhiều, nghiền ngẫm nhiều, tự khắc sẽ hiểu.”“Đơn giản vậy thôi sao?” — Lạc Tấn Tuyết nghe xong như được tiếp thêm dũng khí, lập tức mở thi tập ra xem. Nàng lật qua Võng Xuyên Tập trước, rồi lại đặt xuống, cầm lấy tập thơ do Tiết Nghi Ninh chép tay.Xem được mấy trang, nàng không kìm được mà cảm thán:“Tẩu tẩu, chữ của tẩu thật là đẹp mắt!”Tiết Nghi Ninh dịu giọng đáp:“Chỉ là viết cẩn thận, trau chuốt một chút thôi. Muội mà viết nhiều thư hơn, chữ tự nhiên cũng sẽ đẹp.”Nhắc đến chuyện viết thư, sắc mặt Lạc Tấn Tuyết lập tức ửng hồng. Sau đó nàng mới sực nhớ ra — bức thư vẫn còn chưa viết xong.Nàng ở chỗ Tiết Nghi Ninh cả buổi chiều. Từ lúc Tiết Nghi Ninh bận rộn sắp xếp công việc, đến khi phải đi hầu hạ lão phu nhân dùng bữa tối, nàng cũng không rời đi. Mãi đến chạng vạng mới sao chép xong bức thư, tự mình xem lại thì cực kỳ hài lòng. Vui vẻ gấp thư lại cẩn thận, rồi tiện tay cầm theo quyển Võng Xuyên Tập đem về, miệng còn nói buổi tối sẽ học thuộc thêm vài bài thơ nữa.Tiết Nghi Ninh nhìn dáng vẻ nàng tung tăng rời đi, trong lòng bỗng thấy như có một khoảng trống nào đó cũng được lặng lẽ lấp đầy.Ban đêm, nàng nằm trên giường, mãi vẫn không sao chợp mắt.Nàng cũng từng giống như Lạc Tấn Tuyết, từng có một thời tuổi trẻ đầy ắp mộng mơ thiếu nữ, từng say mê đọc thơ, học văn, chỉ mong được chàng thiếu niên như áng mây kia để mắt đến một lần.Nét chữ của nàng, từng được nhiều người khen là đẹp — nhưng kỳ thực, đó là do nàng cố tình rèn luyện mà thành.Năm đó, ca ca từng nói sang năm sẽ mời Bùi Tuyển đến nhà thưởng mai, làm thơ. Nghe được tin ấy, nàng liền bắt đầu dốc sức nghiên cứu thơ phú, chỉ mong đến lúc ấy có thể viết được một bài thật hay, khiến người kia phải để tâm. Nàng lại cảm thấy chữ viết của mình còn kém một chút, liền ngày đêm khổ luyện, cuối cùng cũng cảm thấy thơ văn mình đã có thể sánh cùng ca ca, trong lòng vô cùng đắc ý.Thế nhưng… đến ngày ấy, nàng lại đổ bệnh. Trên mặt nổi đầy ban đỏ, không tiện gặp người.Nghe tiếng cười nói rộn ràng từ Mai Viên vọng lại, nàng chỉ nằm yên trên giường suốt một ngày, lặng lẽ rơi nước mắt.Nhưng sang ngày hôm sau, phủ Bình Nam Vương lại phái người đưa đến mấy bao dược liệu, nói là do Thái y trong cung kê đơn. Cách dùng là sắc thuốc thật kỹ, rồi lấy băng gạc tẩm ướt thuốc, đắp lên mặt. Chỉ sau hai ngày, vết hồng chẩn đã hoàn toàn lui sạch.Nàng làm theo lời dặn. Ngay ngày đầu đã thấy đỡ hẳn, sang ngày thứ hai thì gần như không còn thấy dấu vết gì. Người trong nhà ai cũng khen ngợi, nói đúng là thần dược.Đó có lẽ là lúc nàng vui mừng nhất.Trong phủ Bình Nam Vương, không ai hay biết nàng bị nổi hồng chẩn, chỉ riêng hắn. Nàng vì sợ xấu, không cho ca ca nói ra việc ấy, vậy mà hắn vẫn biết. Nhất định là đã âm thầm hỏi han, tự mình để tâm.Đó cũng là lần đầu tiên nàng mơ hồ đoán rằng — liệu có phải chăng, hắn cũng có chút để tâm đến nàng?Ngày xưa muôn vàn chuyện cũ, rõ ràng như còn trước mắt, vậy mà nay cảnh còn, người đã mất, tất cả đều hóa thành hư không theo năm tháng.Nàng rốt cuộc vẫn không sao chợp mắt được. Tránh khỏi Ngọc Khê đang trực đêm, khoác thêm áo choàng, lặng lẽ đẩy khung cửa sổ ra.Ngoài cửa sổ, trăng sáng sao thưa, ánh sáng nhẹ trải khắp nơi. Càng yên tĩnh, đêm lại càng thêm vắng lặng. Cơn buồn ngủ lờ mờ ban đầu giờ cũng tan biến, để lại cảm giác trống rỗng.Nàng đặt cây nến cạnh cửa sổ, ánh nến không thể so được với ánh trăng. Trên bàn là quyển thơ nàng từng tự tay sao chép, giờ lại mở ra lần nữa.Lật xem từng trang chữ quen thuộc, những bài thơ cũ, nhớ lại lúc viết từng câu từng chữ ấy, lòng mình khi đó nghĩ gì, cảm xúc ra sao… giờ nhìn lại, cảm giác như chuyện từ kiếp nào.Trong số những bài thơ của Lý Bạch, Đỗ Phủ mà nàng từng chép, có không ít những câu đầy tâm sự như:“Lòng như tơ thu trước cửa sổ, trong đó ngổn ngang nghìn mối.”“Chỉ vì một lần rung động vì chàng, khiến ta nhớ thương mãi sáng chiều.”Khi xưa đọc đến, từng câu từng chữ đều cảm thấy có mình trong đó. Còn bây giờ… mọi thứ đã khác.Hiểu nhau, ở bên nhau – chuyện ấy giờ đây đã không thể.Giờ nàng chỉ nghĩ: sống yên ổn, vậy là đủ.Không biết đã bao lâu, ngoài cửa sổ chợt vang lên giọng nói của một nam nhân, dù đêm khuya yên tĩnh nhưng nàng vẫn nghe rõ ràng — là giọng của Tiếu tướng quân.Tiếu tướng quân, giống như cái tên của hắn là Tiêu Phóng, vốn là người phóng khoáng, nói năng thẳng thắn, bình thường đã nói to, huống chi lúc này lại vừa uống rượu xong, giọng nói càng lớn hơn.Tiết Nghi Ninh biết hôm nay Lạc Tấn Vân không về dùng bữa tối, giờ xem ra, chắc là cùng đám người Tiêu Phóng ra ngoài uống rượu.Nàng thu lại ánh mắt, cẩn thận gấp góc trang thơ trong tập thi, đánh dấu chỗ đang đọc dở.Từ xa vọng lại tiếng mở cổng lớn của Lạc gia, tiếng xe ngựa dần lăn bánh xa đi, còn nghe thấy tiếng gọi vọng theo — chắc là đang tiễn Tiêu Phóng. Một lát sau, Lạc Tấn Vân mới vào cửa.Nàng nhìn thấy trong tập thơ mình từng kẹp một chiếc thẻ kẹp sách nhỏ — một chiếc thẻ mảnh, được đặt ngay tại đoạn thơ nàng từng đặc biệt chú ý.Để tránh bị người khác phát hiện, nàng đã cố ý sao chép bài thơ đó cùng trang với thơ của phụ thân, ca ca, và một vài bài của những tài tử nổi danh trong kinh thành thời ấy. Nhưng riêng bài thơ kia, nàng lại cố tình kẹp giữa mấy bài thơ khác, trên thẻ còn lặng lẽ viết tên người ấy bằng nét chữ nhỏ: Bùi Thư Ngọc.Giờ nhìn lại, thật ra cũng đủ để thấy rõ tâm tư năm ấy của nàng. Cái tên Bùi Thư Ngọc, bài thơ ấy, từng nét bút… nàng đã sao chép kỹ lưỡng, cẩn thận đến từng chút một.Nàng lặng lẽ nhìn bài thơ ấy rất lâu, không nói gì.Ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh trăng vẫn sáng. Khi ánh mắt lướt ngang qua sân viện, nàng bỗng nhìn thấy Lạc Tấn Vân đang đứng trong sân.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me