Dang Edit Hien The Nha Ta Qua Bac Tinh
Lạc Tấn Vân trở về phủ, trong lòng nhẹ đi phần nào, nhưng vẫn chưa thật sự thư thái. Vào sân múa đao luyện tập một lát, lại thấy tay không thuận, đao cũng không thuận, chỉ đành thu về, ngồi trong thư phòng ngẩn người.Cứ nghĩ mãi không rõ vì sao đêm qua lại mơ thấy giấc mộng đó.Trong mộng là cảnh thành thân, hắn vén khăn hỉ trong tân phòng, dưới khăn là một gương mặt sáng trong như trăng thu, khí chất thư nhã, dịu dàng mỉm cười, nhan sắc khuynh thành.Là gương mặt của Tiết Nghi Ninh.Chỉ là Tiết Nghi Ninh khi đó chưa từng cười như thế, nhưng đúng là tuyệt sắc thật.Vì sao lại mơ thấy chuyện xa vời đến vậy?Lại nghĩ tới đôi ngọc bội hình chim liền cánh kia, hắn tiện tay kéo ngăn tủ bên cạnh ra, quả nhiên trông thấy một lá bùa nằm khuất trong góc giấy.Cầm lấy lá bùa, hắn lập tức đứng dậy, sải bước đi ra ngoài.Lúc ấy trời đã nhá nhem, Lạc Tấn Vân cùng Tiêu Phóng lại đến Thuỷ Vân Lâu.Hai người lên lầu ngồi xuống, Tiêu Phóng cười híp mắt nói:“Không ngờ thật đấy, ngươi lại chủ động hẹn ta đi uống rượu! Lần trước còn chưa uống đủ đâu! Thế nào, hôm nay định gọi ai? Thập Tứ Nương, hay là Mạt Mạt?”Lạc Tấn Vân lắc đầu:“Không cần gọi ai cả, chỉ uống vài chén, trò chuyện một chút. Ngươi còn bị thương, lấy trà thay rượu cũng được, ta uống.”Tiêu Phóng không chịu:“Vậy thì không được. Đã ra khỏi cửa, ta ít nhiều gì cũng phải uống mấy chén mới cam lòng.”Nói rồi liền tự mình rót rượu.Lạc Tấn Vân không nói thêm gì nữa, chỉ nâng chén rượu trước mặt lên, uống một hơi cạn sạch.Uống xong, hắn chợt nói:“Ta nhớ ngươi từng nói, phụ thân ngươi trước kia từng đoán mệnh?”Tiêu Phóng cười ha ha:“Ngươi còn nhớ chuyện này à? Năm đó ở trấn nhỏ, phụ thân ta được người ta gọi là ‘thần toán tử’. Nếu sau đó không phải trấn gặp mất mùa, thật sự không còn gì ăn, ông còn định dạy ta vài chiêu, cho ta cũng theo chân đoán mệnh kiếm cơm đấy!”Lạc Tấn Vân lấy ra lá bùa kia, đưa sang hỏi:“Thứ này, ngươi nhìn hiểu không?”Tiêu Phóng liếc qua một cái, chỉ cười hờ hững:“Bùa bình an thôi mà, đơn giản. Hoa văn như thế này ta còn biết vẽ đấy.”“Bùa bình an…” Lạc Tấn Vân khẽ lặp lại.Tiêu Phóng nói:“Loại này thường là người nhà có con đi sung quân, trượng phu ra trận, thì xin lá bùa này về, đốt lên để trừ tà, tránh quỷ quái vãng lai, cầu bình an cho người bên ngoài.”Lạc Tấn Vân siết lá bùa trong lòng bàn tay.Quả nhiên, vẫn là vì Bùi Tuyển mà đốt.Sáng sớm hắn đã nên đoán được rồi, nàng dường như một con rối, Lạc gia muốn nàng thế nào, nàng sẽ thế ấy muốn nàng làm hiền thê chủ mẫu, nàng liền làm như vậy, chưa từng chủ động tranh giành hay cầu xin điều gì.Chỉ trừ Bùi Tuyển.Vì Bùi Tuyển, nàng mới chịu đi cầu một lá bùa bình an, mới sẵn sàng liều mạng, vứt bỏ bản thân để cứu hắn. Chỉ có vì hắn, nàng mới thật sự chịu làm điều gì đó.“Liễm Chi, mấy hôm nay, ta thật sự rất khó chịu.” Cuối cùng, Lạc Tấn Vân mở miệng, hướng Tiêu Phóng nói ra nỗi lòng.Tiêu Phóng vỗ vỗ vai hắn, khẽ thở dài, khuyên:“Có gì đâu, Bùi thế tử tuấn tú phong nhã, lại là người đọc sách, đầu óc linh hoạt, cô nương thích hắn cũng là chuyện thường tình. Ta còn nghe nói, năm đó trong kinh có quá nửa cô nương đều muốn gả cho hắn, vì hắn mà sống chết cũng cam.”Lạc Tấn Vân có chút bất ngờ, hỏi lại:“Ngươi biết ta khó chịu là vì chuyện này, mà không phải vì bị Hoàng thượng trách phạt?”Tiêu Phóng cười:“Nếu đến chuyện này ta còn nhìn không ra, thì uổng theo ngươi vào sinh ra tử bao nhiêu năm. Thả cho chạy một tên loạn đảng, bị trách mắng đôi câu thì đáng gì? Nhớ năm đó hai ta thủ Hưng Châu, mất cả thành, thiệt hại hơn vạn binh sĩ, ta còn định một đao tự kết liễu, thế mà ngươi còn bình tĩnh vạch đường rút quân. Khi đó ta đã biết, ngươi là người có thể gánh được trời. Đời này theo ngươi lăn lộn là đúng, sao có thể vì chút việc nhỏ này mà sinh khúc mắc?”Nói xong, hắn an ủi tiếp:“Ngươi là đại tướng quân, dụng binh như thần, không ai có thể sánh bằng. Ngươi có ngạo khí, ta biết rất rõ, cho nên chuyện đêm đó… ngươi khẳng định là không nuốt trôi.Nam nhân sống trên đời, chẳng phải là sống vì cái thể diện, sống vì một hơi này sao? Ngươi ấy à, tám phần là cảm thấy bản thân bị đội mũ xanh, cho nên mới thấy khó chịu như thế.”“Ta nói cho ngươi biết, cái đó thì có gì. Chỉ cần người là của ngươi, còn trong lòng nghĩ ai thì có ích gì, cuối cùng vẫn là nằm trong ngực ngươi mà thôi.”Lạc Tấn Vân trầm mặc chống tay lên trán.Quả thật… là như vậy sao?Là hắn không cam lòng? Không thể chịu đựng nổi việc thê tử của mình lại đi đặt tâm can nơi người khác?Tuy rằng giữa nàng và Bùi Tuyển chưa từng vượt ranh giới, nhưng nhìn những chuyện nàng làm vì y, thì chuyện đó chẳng qua là chưa có cơ hội mà thôi.Hắn thực sự không chịu nổi.Từ nhỏ đến lớn, chưa từng nghĩ bản thân sẽ có một ngày… bị vũ nhục đến mức này.Hắn ngửa cổ uống cạn một chén rượu nữa.Tiêu Phóng lại khuyên:“Tâm tư nữ nhân, thật ra cũng đơn giản thôi. Ngươi cứ ngủ với nàng vài lần, sau đó để nàng sinh cho ngươi mấy đứa con. Khi đó, tâm là của ngươi, mạng cũng là của ngươi.”“Nói thì là thế…”Nói đến đây, hắn ngừng lại, như thể định nói thêm gì đó, lại thôi.Chỉ là… dáng vẻ Lạc phu nhân ngày ấy, thật sự đã khiến hắn chấn động, đến mức trong lòng không khỏi sinh ra vài phần bội phục.Không ngờ một nữ tử họ Tiết, dung mạo đoan trang mỹ lệ đến thế, lại có thể cương liệt đến như vậy, vì Bùi thế tử kia, mà ngay cả mạng sống cũng có thể buông bỏ.Dũng khí ấy, gan dạ ấy, đến nam nhân e rằng cũng chẳng mấy ai bì kịp.Một nữ tử như vậy, toàn tâm toàn ý vì một người, Bùi thế tử kia… đời này coi như cũng đáng sống một kiếp.Tiêu Phóng thầm cảm khái như thế, nhưng loại tâm tư này cũng chẳng tiện nói ra, may là hắn kịp thời ngậm miệng, chuyển đề tài.Lạc Tấn Vân lúc ấy chỉ một lòng uống rượu, cũng không truy hỏi hắn vừa định nói gì.Chẳng bao lâu, hắn đã nghĩ bản thân nên đến Kim Phúc Viện một chuyến.Nàng không muốn hắn đến, không muốn sinh con cho hắn, thì hắn lại càng muốn đến! Dù sao nàng cũng là nữ nhân của hắn!Uống cạn vò rượu cuối cùng, hắn đặt xuống một thỏi bạc, quay sang nói với Tiêu Phóng:“Ngươi bị thương, uống ít thôi. Nghe thêm vài khúc rồi nghỉ, ta đi trước.”Tiêu Phóng không dám tin: “Giờ này đã về? Mới uống được bao nhiêu đâu?”Lạc Tấn Vân không quay đầu lại, chỉ buông một câu: “Lần sau tiếp ngươi.” Dứt lời, người đã bước xuống lầu.Về đến phủ, hắn đi thẳng tới Kim Phúc Viện.Tiết Nghi Ninh vừa tắm rửa xong, đang ngồi mép giường đọc một quyển văn tập, thấy hắn đến, trong lòng liền đoán được nguyên cớ, không khỏi khẽ co người lại.Ngọc Khê và Tử Thanh thì lại có vẻ mừng rỡ, lập tức lui ra ngoài, còn không quên khép cửa phòng lại.Lạc Tấn Vân ngồi xuống mép giường, thấy nàng đang cầm một tờ giấy, nhìn kỹ thì là hai bài thơ.“Thơ của ai?” Hắn hỏi.Tiết Nghi Ninh đáp: “Tấn Tuyết. Muội ấy đang học làm thơ, nhờ ta xem giúp.”“Không học gì, lại đi học cái thứ…” Lạc Tấn Vân nói nửa chừng, nuốt hai chữ “thơ văn” vào lại.Hắn thật sự không ưa thứ văn vẻ nho nhã ấy, càng không thích nữ tử suốt ngày vung bút múa mực.Mà Tiết Nghi Ninh hiển nhiên lại là loại nữ tử ấy.Sau khi tắm xong, mái tóc nàng buông xõa, gương mặt dưới ánh nến trắng mịn như ngọc. Nàng mặc một chiếc áo ngủ mỏng màu trắng, lờ mờ lộ ra áo lót bên trong.Chiếc áo lót kia thêu hoa thược dược hồng nhạt, dung sắc nhu hòa, càng tôn lên khí chất dịu dàng của nàng, như ánh trăng trung thu, trong trẻo mà ôn nhu.Hắn đưa tay ôm lấy eo nàng, chậm rãi lần theo dải áo mà tháo xuống.Ngón tay đang cầm tờ giấy của Tiết Nghi Ninh khẽ run lên, dần trở nên trắng bệch. Sau đó nàng lặng lẽ đặt tờ giấy lên bàn nhỏ đầu giường, khẽ hít sâu một hơi, cúi đầu xuống.Vẫn là dáng vẻ ấy trầm mặc, thuận theo, như một con búp bê vải vô tri vô giác.Tiếp đó, nàng nhắm mắt lại, cắn môi, hít thở nặng nề trong im lặng.Lạc Tấn Vân nhìn nàng, sắc mặt dần tối sầm, động tác cũng trở nên thô bạo và phóng túng, khiến nàng không khỏi nhíu mày vì đau.Đến tận khi gió lặng mưa ngừng, hắn mới lạnh mặt buông nàng ra, đứng dậy rời khỏi Kim Phúc Viện.Trên trời treo nửa vành trăng cong, gió đêm thổi qua mặt cũng chẳng làm nguôi đi nỗi giận trong lòng hắn.Từ khi biết trong lòng nàng có người khác, hắn mới nhận ra, tất cả sắc mặt và từng hành động của nàng, hắn đều hiểu hết.Nàng thích tắt đèn, thích nhắm mắt—phần nhiều là vì không muốn nhìn thấy hắn.Vậy lúc nằm dưới thân hắn, nàng đang nghĩ gì?Có phải là đang nghĩ đến người kia, thậm chí tưởng tượng hắn thành người kia?Ý nghĩ ấy vừa hiện lên, lửa giận trong lòng hắn lập tức bùng lên dữ dội.Hắn không chịu nổi bị người ta làm nhục như vậy!Lửa giận dâng trào chưa nguôi, hắn bỗng dừng bước, đứng yên một thoáng rồi bất ngờ quay người lại, bước nhanh quay về Kim Phúc Viện.Hắn vốn cho rằng nàng hẳn đã nằm nghỉ, ai ngờ vào phòng lại chẳng thấy bóng dáng đâu.Từ phòng tắm truyền ra tiếng nước nhẹ nhàng, Ngọc Khê nghe thấy động tĩnh bên ngoài, bước ra, kinh ngạc gọi:“Tướng quân?”Lạc Tấn Vân lập tức bước vào phòng tắm.Nàng đang ngồi trong thùng nước, tóc dài búi lỏng sau đầu, sắc mặt trắng bệch như giấy, ngẩng đầu nhìn hắn đầy kinh ngạc.Hiển nhiên nàng không ngờ hắn sẽ quay lại, càng không biết vì chuyện gì.Mà Lạc Tấn Vân, cũng hoàn toàn không đoán được, sau khi hắn rời đi, nàng lại vẫn đứng dậy, cố gắng đi tắm.Lúc này đã là đêm khuya, rõ ràng nàng vừa rồi đã kiệt sức, vậy mà vẫn phải ép mình rửa sạch thân thể.Là vì cảm thấy hắn bẩn, hay vì thấy bản thân bị hắn chạm vào nên bẩn?Hắn đứng ngay nơi cửa phòng tắm, nhìn nàng chằm chằm. Một lúc sau, trên gương mặt âm trầm thoáng hiện một nụ cười lạnh, lập tức sải bước đến, cúi người, dễ dàng bế nàng từ trong nước lên.Da thịt trắng như tuyết, mềm mại như cánh hoa mùa xuân.Nàng hoảng hốt kêu khẽ, toàn thân căng cứng, ánh mắt bối rối đầy kinh sợ nhìn hắn. Hắn lại điềm tĩnh đối diện nàng, ánh mắt sắc như dao khóa chặt lấy đôi mắt hoang mang ấy, khiến nàng không còn đường trốn.Ngay sau đó, hắn ôm nàng đặt lên giường, cúi người đè xuống.Ngọc Khê đã sớm lui ra, đêm sâu trong viện vắng lặng, ngay cả tiếng lửa nến cháy cũng nghe rõ ràng.Nàng rõ ràng là không muốn, thân thể cứng đờ, chân mày nhíu chặt, cuối cùng khi hắn động, rốt cuộc không nhịn được đưa tay chống đẩy, giọng khẽ run: “Đừng mà…”Thấy nàng như thế, ngọn lửa trong lòng hắn lại càng bừng lên, một tay ấn chặt tay nàng xuống, lạnh giọng nói: “Vì sao lại không muốn? Không muốn sao? Cô là thê tử của ta, đây là nghĩa vụ của cô!”Dứt lời, thân hình hắn dồn xuống mạnh mẽ, như thể đang lao vào chiến trường, lưỡi đao trong tay bổ thẳng vào nơi mềm yếu nhất của kẻ địch, kéo theo từng đợt máu nóng cuộn trào.Nước mắt nàng tuôn trào ngay tức khắc, quay đầu sang một bên, nhắm chặt mắt lại, cắn môi nức nở.Chính dáng vẻ ấy lại càng khiến hắn giận dữ hơn. Hắn túm lấy cằm nàng, ép nàng quay lại nhìn mình, giọng khàn khàn lạnh buốt: “Nhìn ta, xem ta là ai! Nhớ rõ cô là nữ nhân của ai!”Từng hàng lệ nóng trào ra nơi khóe mắt nàng, lặng lẽ rơi xuống tóc mai, thấm ướt cả gối. Nàng trước sau vẫn cắn chặt môi, không nói một lời, cũng không bật khóc thành tiếng.Còn hắn, lại càng thêm cuồng loạn, để lại trên người nàng từng dấu vết bầm tím.Đêm ấy dường như dài vô tận.Phải đến khi đêm đã về nửa canh ba, hắn mới buông nàng ra.Lần này, hắn không mặc lại y phục rời đi, mà nằm yên bên cạnh nàng.Bên ngoài, từng trận gió lướt qua, lay động tán lá, sàn sạt như thì thầm, càng làm nổi bật sự tĩnh mịch của đêm khuya.Lạc Tấn Vân nửa nằm trên đầu giường, ánh mắt nhìn ngọn lửa đỏ nhỏ nhoi trên nến, ngọn lửa lay động theo từng đợt gió, chập chờn nhảy múa.Hắn hơi nghiêng đầu, vừa khéo có thể thấy được bóng dáng bên cạnh.Nàng nằm nghiêng quay lưng lại với hắn, cuộn tròn ở mép giường, chăn mỏng phủ trên người, nhưng chỉ nhô lên một đoạn nhỏ, khiến hắn bất giác giật mình vì vóc dáng nàng gầy đến thế.Không một tiếng động, không một hơi thở, dường như ngay cả nhịp thở cũng bị che lấp.Nhưng hắn lại mơ hồ nghe thấy tiếng nước mắt rơi.Có lẽ là vì chiếc gối thêu dưới thân nàng đã thấm ướt khiến hắn cảm nhận được, hoặc cũng có thể, hắn chỉ đơn giản là biết nàng đang khóc.Chắc chắn rất đau…Hắn thừa hiểu, bản thân vừa làm một chuyện vô sỉ đến mức nào.Hắn lợi dụng thể lực của mình, cưỡng ép một nữ nhân.Tuy là trong cơn say, nhưng lúc đó hắn vô cùng tỉnh táo, tất cả chỉ là mượn rượu làm càn.Đây vốn là hành vi hắn khinh thường nhất, khinh thường đến mức từng phỉ nhổ, vậy mà đến cuối cùng, lại chính tay hắn làm ra.Chỉ vì mất lý trí, vì giận dữ, vì căm hận.Nhìn bóng lưng nàng co lại nơi mép giường, trong lòng hắn dâng lên một luồng xúc động mãnh liệt hắn muốn ôm lấy nàng, muốn nói một câu: ta sai rồi, về sau sẽ không bao giờ như vậy nữa.Nhưng xúc động ấy, cuối cùng vẫn bị hắn gắng gượng đè xuống.Bởi hắn biết, nàng không cần, cũng không muốn nghe. Có khi, nàng còn chán ghét cả việc hắn lại gần.Hắn có để tâm nàng đang nghĩ gì trong lòng không? Có để tâm đến việc nàng ở bên hắn mà lại nghĩ tới người khác không?Hắn đương nhiên là để tâm, để tâm đến phát cuồng. Huyết quản toàn thân như sôi trào.Không phải vì phẫn nộ, mà là vì đố kỵ.Hắn khát vọng nàng mở mắt nhìn thẳng vào hắn, khát vọng nàng có thể vì hắn mà lộ ra vẻ thẹn thùng xen lẫn vui mừng. Hắn muốn người nàng nghĩ tới trong lòng là hắn.Thì ra, người luôn ghen tị lại chính là hắn.Nghĩ đến đây, hắn bỗng nhớ đến đêm tân hôn năm đó.Trưởng nữ Tiết gia có nhan sắc khuynh thành, trước ngày thành thân hắn đã từng nghe nói.Nhưng hắn không hề để vào mắt. Trên đời này mỹ nhân hắn từng gặp không ít, nên hắn cũng chẳng cho là mình sẽ động tâm với nữ nhi nhà họ Tiết.Hắn tự mình biết rõ, cuộc hôn nhân giữa hai nhà chỉ là một cuộc trao đổi có qua có lại. Kỳ thực, hắn chướng mắt Tiết Gián giỏi giở chiêu trò, còn Tiết Gián thì cũng khinh thường hắn là kẻ xuất thân thô lỗ, chỉ biết cậy sức đánh đông dẹp bắc.Giữa hắn và nữ nhi Tiết gia, chẳng qua là khách sáo qua loa, cùng nhau duy trì vẻ ngoài hòa thuận mà thôi.Nhưng giây phút vén tấm khăn voan đêm tân hôn, hắn lại thoáng chấn động.Tưởng rằng lời đồn là phóng đại, nào ngờ lời đồn còn chưa đủ để hình dung nàng.Thì ra thế gian lại có nữ tử vừa đoan trang dịu dàng đến vậy, lại vừa xinh đẹp kiều mị đến vậy.Ban đầu hắn không hề có thiện cảm với nữ nhi Tiết Gián, thế nhưng đêm ấy, đêm động phòng hoa chúc ấy, lại vượt xa tưởng tượng của hắn. Say trong ôn hương nhuyễn ngọc, hắn nhất thời không cách nào tự kiềm chế.Kỳ thực hắn vốn không định dọn đến chính đường sống, hắn hiểu rõ việc đó đối với một tân nương mà nói là không phải phép, sẽ khiến hạ nhân trong phủ đàm tiếu bàn tán. Mà hắn cũng đâu cần phải như vậy.Nhưng hắn lại đột nhiên quyết định làm thế bởi vì hắn không thể chấp nhận chính mình lại dễ dàng sa vào sắc đẹp, nhất là khi người đó lại là nữ nhi của Tiết Gián.Hắn hiểu rõ Tiết Gián một lòng muốn mượn sức hắn, muốn dùng chuyện liên hôn để chen chân vào chuyện triều chính.Nhưng hắn không ngờ rằng Tiết Gián lại xem thường hắn đến thế dùng chính nữ nhi của mình để làm vũ khí.Tiết Gián quá coi thường hắn rồi.Cho nên, hắn càng cảm thấy hài lòng khi mình có thể lập tức rời khỏi phòng nàng sau đêm động phòng, không luyến tiếc, không say mê.Hắn cũng vui lòng khi nghe người ngoài bàn tán rằng hắn chưa từng ở tân phòng qua đêm, là vì không ưa tân nương.Bởi vì hắn cần chứng minh, cần chứng minh cho người khác thấy, và cho chính bản thân mình thấy.Gió đêm vẫn thổi nhè nhẹ ngoài cửa, ánh nến còn lặng lẽ nhảy lên nơi đầu giường.Hắn vẫn chưa rời đi, chỉ tựa lưng vào giường, cứ thế ngồi lặng thinh, nghĩ lại rất nhiều chuyện cũ.Có lẽ nàng đã ngủ rồi, cũng có lẽ vẫn còn thức?Hắn không rõ, bởi hắn chưa từng biết nàng lúc ngủ sẽ thế nào là ngủ lăn qua lăn lại tùy ý, hay vẫn giống như hiện tại, quy củ, im lìm.Cuối cùng, ngoài viện vang lên tiếng báo canh tư.Hắn đã uống rượu, lại ngồi suốt đến tận bây giờ, rốt cuộc cũng có chút mệt mỏi, bèn nằm xuống, chợp mắt thiếp đi.Tiết Nghi Ninh vẫn giữ nguyên tư thế nằm nghiêng ban nãy, quay lưng về phía hắn, nằm ở nửa bên kia giường, không một tiếng động.Hắn cũng không chủ động đến gần nàng.Hai người cứ thế nằm song song, không hề có một chút đụng chạm, mà hắn cũng chẳng biết nàng đã ngủ lúc nào, hoặc thậm chí có ngủ được hay không.Sáng hôm sau, hắn bị đánh thức bởi tiếng động ngoài cửa của Tử Thanh và Ngọc Khê. Khi mở mắt ra, Tiết Nghi Ninh đã xuống giường, đang khoác trung y, vừa vặn bước xuống nền đất.Tử Thanh và Ngọc Khê bước vào, rũ đầu vấn an hắn, rồi tiến đến giúp Tiết Nghi Ninh rửa mặt, trang điểm.Hắn liếc thấy quầng thâm lộ rõ nơi đáy mắt nàng, hẳn là cả đêm qua không ngủ ngon.Dĩ nhiên là không thể ngủ ngon được có lẽ phải đến canh tư mới chợp mắt được, mà lúc này còn chưa sang canh năm. Như vậy, nàng chưa nghỉ được nổi hai canh giờ.Trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm xúc kỳ lạ, Lạc Tấn Vân không khỏi nghĩ, thân thể mảnh mai kia của nàng, liệu có chịu nổi không.Hơn nữa… lúc này, có còn đang đau không? Chốc nữa phải xử lý biết bao nhiêu chuyện rườm rà trong phủ, lại còn phải đến thỉnh an mẫu thân nàng định xoay xở ra sao?Nàng không biểu hiện chút khó chịu nào, là thật sự không đau, hay chỉ đang gắng gượng?Trong lòng Lạc Tấn Vân dâng lên phiền muộn, lại hóa thành vài phần tức giận.Hắn cảm thấy bản thân thật buồn cười sao lại nghĩ ngợi nhiều đến thế? Hôm nay có triều hội, cần bàn chuyện dẹp loạn phương nam, còn phải thương nghị chuyện thiếu hụt quân phí, phải tìm Hộ Bộ đòi ngân lượng, lại không biết Lưu Bá Du có tiếp tục dâng tấu chương buộc tội hắn chuyên quyền hay không đó mới là chính sự. Ấy thế mà hắn lại đứng đây nghĩ tới mấy chuyện như thế này.Thế là hắn cũng đứng dậy.Trong phòng này không có quần áo của hắn, mà hắn cũng chẳng buồn sai người qua chính đường lấy sang, chỉ tùy tiện mặc lại bộ y phục đêm qua rồi rời khỏi Kim Phúc Viện.Lúc đi ngang qua bên ngoài, Tiết Nghi Ninh đang ngồi trước gương trang điểm.Tử Thanh đang vẽ lông mày cho nàng, hỏi hôm nay muốn vẽ kiểu gì mi tiểu sơn hay mi thu nương. Nàng chỉ đáp: “Đều được.” Ngọc Khê lại chen vào: “Sao không thử vẽ hoành vân mi?”Hắn không ngờ chỉ một cặp lông mày mà cũng có nhiều cách vẽ như thế, không khỏi nhớ tới lần đến Tiết phủ, thấy nàng trang điểm rất đẹp, nhưng lại chẳng biết đó là kiểu mi gì.Lạc Tấn Vân vừa đi khuất, Ngọc Khê liền nhỏ giọng hỏi: “Tướng quân sao lại ngủ ở đây đêm qua?”Tiết Nghi Ninh không đáp.Tử Thanh kỳ thực đã mơ hồ nhận ra, phu nhân dường như không mấy muốn nhắc đến chuyện của tướng quân.Trước kia nàng từng thoáng cảm thấy điều đó, nhưng không nghĩ sâu, cho rằng đó chỉ là ảo giác của mình dù sao chuyện ấy cũng quá khó tin.Thế nhưng sau này, trải qua biết bao nhiêu chuyện, mấy lần tướng quân đến phòng phu nhân, mỗi lần đều là đóng cửa nói chuyện, rồi lại mặt lạnh rời đi, khiến nàng dần dần cảm thấy có lẽ quan hệ giữa hai người, so với tưởng tượng của nàng, còn lạnh nhạt hơn nhiều.Thậm chí nàng bắt đầu nghĩ, không chỉ tướng quân không thích phu nhân, mà có khi… ngay cả phu nhân cũng chẳng thích tướng quân.Lúc này thấy phu nhân không đáp lời Ngọc Khê, Tử Thanh càng thêm chắc chắn ý nghĩ ấy, lặng lẽ lắc đầu với Ngọc Khê, ra hiệu đừng hỏi nữa.Ngọc Khê có chút khó hiểu, nàng vẫn cho rằng tướng quân ở lại đây qua đêm là chuyện vui, chuyện đáng mừng.Nhưng Tiết Nghi Ninh thật sự có hơi mệt.Một lát nữa còn nhiều chuyện phải lo liệu, nàng không muốn nói nhiều thêm một lời nào nữa.Vì sao hắn ở lại đây đêm qua, nàng cũng không rõ.Chỉ là, nàng… không quen.Thân thể vẫn còn vương chút đau nhức.Bọn họ đã nói rõ hắn không truy cứu chuyện đêm đó nàng làm, mà nàng cũng đồng ý sẽ tiếp tục là Lạc phu nhân.Cho nên, nàng cũng không biết rốt cuộc đêm qua là mình sai, hay là hắn sai.Chuyện đó… cũng coi như là một phần nghĩa vụ của nàng.Tiết Nghi Ninh khép mắt lại, khẽ thở dài một hơi.Giờ phút này, nàng lại có chút mong hắn mau chóng đón Hạ Liễu Nhi vào cửa. Nếu hắn đã yêu thích Hạ Liễu Nhi đến vậy, có lẽ… sau khi có người khác bên cạnh, hắn sẽ không còn ép buộc nàng thực hiện thứ “nghĩa vụ” ấy nữa.Hôm nay mọi chuyện đều thuận lợi, bận rộn đến tận chiều, cuối cùng cũng được nghỉ ngơi một lát.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me